Trêu Chọc - Sơn Quỷ

Chương 2



3.

Tối nay, Giang Chí Đình được mời tham dự tiệc sinh nhật lần thứ 50 của cô giáo dạy piano của tôi và đương nhiên với tư cách là học sinh cưng của cô tôi không thể vắng mặt rồi.

“Anh Giang, giày của em hỏng rồi, trước khi đến bữa tiệc, anh có thể đưa em đến…”

Chưa kịp nói hết câu, tôi đã thấy anh lấy ra một đôi giày pha lê, rất hợp với bộ váy tôi đang mặc.

Tôi khẽ cong môi nhưng cố ý nói:

“Hóa ra anh để em đợi 10p là đi mua giày ạ? Nhưng mà em sợ nó không vừa?”

Giang Chí Đình cuối cùng cũng quay đầu lại, anh hơi nhíu mày, giọng lạnh lùng:

“ Không phải lo, đôi này lấy theo size của em.”

4.

Khi đến bữa tiệc, tôi muốn nắm tay anh đi vào nhưng bị anh từ chối.

Tôi muốn đồng diễn đàn piano nhưng vẫn bị anh từ chối.

Không sao cả, càng tăng tính thử thách mà thôi.

Tay cầm ly vang đỏ, tôi tự tin bước đến bàn của anh để bắt chuyện.

“ Anh Giang, em nghe cô Từ kể về anh rất nhiều, hôm nay mới được gặp anh. Em kính anh một ly.”

Sau đó, theo kịch bản, tôi “vụng về” làm đổ rượu lên áo của anh, rồi sẽ đưa anh đi thay đồ, và tiếp theo…

Vô cùng hoàn mĩ.

Tôi hơi nghiêng ly rượu nhưng khi Giang Chí Đình quay mặt lại, tay tôi run rẩy và gương mặt của anh hứng trọn nửa ly rượu của tôi.

Gòi xong, tới công chuyện luôn.

5.

Không ngoài dự đoán, ngày hôm sau trong giới nhà giàu ở Giang thành xuất hiện tin đồn của tôi và Giang Chi Đình: “Thẩm Lam vì không được Giang Hoài đáp lại tình cảm nên đã hất rượu vào cậu cả nhà họ Giang.”

Để chuộc lỗi, buổi chiều tôi xách túi to túi nhỏ đến nhà Giang Chí Đình. Tôi ngồi đợi một lúc lâu mới thấy anh ra mở cửa.

“ Vào đi.”

Tôi vội vàng đứng dậy nhưng vì ngồi xổm quá lâu mà hai chân bị tê cứng xui xẻm hơn tôi còn vấp phải mấy hộp quà dưới chân.

“Giang Chí Đình, cứu em.”

Tôi hét lên, tay vô thức túm lấy Giang Chí Đình nhưng vì khoảng cách quá xa khiến tôi chỉ tóm thắt lưng của anh.

Giang Chí Đình khẽ hừ một tiếng, anh đưa mắt nhìn cánh tay đang nắm lấy thắt lưng của mình.

“Ha ha, anh Giang thật ngại quá, hôm khác em tới, hôm nay em lại làm phiền rồi.”

Tôi nhanh chóng co giò bỏ chạy nhưng lại bị anh tóm lấy cổ áo.

“ Trăm phương ngàn kế tiếp cận tôi là vì muốn vào Giang gia ư? Vậy thì không cần lãng phí thời gian như thế đâu.”

“ Vậy anh giúp em được không? Nhưng mà em không muốn làm người yêu của Giang Hoài, em bây giờ muốn làm chị dâu của anh ấy.”

6.

Nếu g.i.ế.t người mà không phạm pháp thì tôi đã bị Giang Chí Đình g.i.ế.t tôi cả trăm lần rồi.

Sau hôm đó hình tượng ngây thơ trong sáng của tôi đã hoàn toàn sụp đổ rồi.

Nhưng trong rủi có may, Giang Chí Đình mỗi khi gặp tôi không phớt lờ tôi nữa mà thay vào đó là lạnh lùng nhìn tôi.

“Anh Giang, cà vạt của anh bị lệch rồi, để em thắt lại cho anh nhé.”

Tôi ngập ngừng đưa tay ra nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, tôi dứt khoát túm lấy cổ áo anh.

Giang Chí Đình nắm chặt tay tôi, trong phút chốc tôi bị anh ép sát tường.

“ Cô Thẩm, cô muốn gì đây?”

Tôi đã miễn nhiễm với giọng nói đầy sát khí của anh, khẽ cười tôi thì thầm vào tai anh:

“ Anh Giang, anh biết mà, em chỉ muốn anh.”

Giang Chí Đình nhìn tôi chằm chằm, anh cười mỉa:

“Tôi không phải là thằng nhóc 18 tuổi nên cô đừng nghĩ dùng chiêu này hiệu quả với tôi.”

“ Vậy ư? Em lại nghĩ chiêu này hiệu quả với lão già như anh hơn là một thằng nhóc 18 tuổi đó.”

Khi nghe thấy từ lão già, anh hơi nheo mắt, thấy như vậy còn chưa đủ, tôi lấy tay chạm vào yết hầu anh.

“Anh biết lần đầu tiên nhìn thấy anh em muốn làm gì không?”

Tay tôi di chuyển đến cúc áo của anh

“Em muốn cởi đồ của anh.”