Trêu Chọc - Sơn Quỷ

Chương 1



1.

Giang Hoài và Thẩm Ngọc yêu nhau.

Vì thế mà ở tiệc tốt nghiệp trung học, ai cũng muốn xem trò cười của tôi. Đùa gì vậy, đàn ông thôi mà, chị đây đâu có thiếu. Bỏ qua những ánh mắt hiếu kì đó, tôi một mình đi lên phòng chờ ở tầng 3.

Lúc ở hành lang, tôi vô tình gặp một người đàn ông. Anh ta mặc vest, cà vạt màu đen được thắt tỉ mỉ, gương mặt lạnh lùng khiến người ta không dám đến gần.

Xung quanh anh ta có mấy người vệ sĩ, họ chặn tôi lại.

"Tiểu thư, vui lòng dừng bước."

Dù chỉ là gặp thoáng qua nhưng từ cái nhìn đầu tiên tôi đã biết rằng người đàn ông này chắc chắn dành cho tôi. Lạnh lùng, khó gần thì sao chứ, chị đây thích.

Nghĩ là làm, tôi rút điện thoại và gọi cho quản gia:

"Trong vòng ba giây, tôi muốn biết tất cả thông tin về anh ấy."

"Vâng cô chủ, nhưng người muốn biết thông tin về ai? Anh ta ở đâu?"

"Đến tầng 3 của nhà hàng tôi đi tiệc tối nay đi, người anh cần tìm hiểu là người đàn ông đẹp trai nhất ở đây."

Hóa ra anh ta là người quen.

Giang Chí Đình.

Con trai cả của nhà họ Giang, quanh năm làm ăn ở phía Bắc, năm nay trở về Giang Thành, có mối quan hệ không tốt với nhà họ Giang và là anh của Giang Hoài.

Độc thân, không có hôn ước, không bạn gái, không bạch nguyệt quang, không có lùm xùm tình ái.

Qúa tốt, không hổ là người đàn ông mà tôi nhìn trúng.

2.

Sau khi có được thông tin của Giang Chí Đình, tôi chay xuống bãi đỗ xe để đợi. Thấy tôi cứ đứng mãi trước đầu xe, tài xế của anh thuyết phục tôi đi chỗ khác:

“ Cô gái à, cô mau đi đi, đừng lộn xộn ở chỗ này, ôi ông chủ…”

Đột nhiên thấy anh ta lo lắng gọi ông chủ, tôi ngước lên thì thấy một bóng dáng cao lớn đang đi về phía tôi. Qúa hưng phấn, tôi chạy tới, bắt tay anh chào hỏi:

“Chào anh Giang, em là Thẩm Lam.”

Giang Chí Đình không phản ứng gì, anh nghiêng người bước qua.

“ Xin lỗi, tôi không có nhu cầu biết.”

Không hổ là anh em một nhà với Giang Hoài, cả hai đều là tảng băng di động biết đi.

Tôi bước nhanh về phía anh, không may đôi giày cao gót đang đi bị gãy gót khiến tôi ngã.

“ Anh Giang có thể cho em đi nhờ được không? Chân em đau quá.”

Lần này thậm chí Giang Chí Đình còn không trả lời, anh đi thẳng vào trong xe.

Người tài xế thấy tôi thảm như vậy, không đành lòng lắc đầu một cái.

“Lái đi, anh còn định nhìn gì.”

Chiếc xe lướt nhanh trước mắt tôi.

Chậc chậc. Xem ra phải thay đổi cách tiếp cận anh ta thôi.

10 phút sau,

“ Cô ơi, mời cô lên xe.”

Anh tài xế xuống, mở cửa xe mời tôi vào trong.

Tôi cong môi, nhìn sang người ngồi bên cạnh:

“ Em cảm ơn anh, anh Giang.”