Trần Thế

Chương 33: Cô ấy là kẻ thù trời định



LạcTrần cầm điện thoại, thất thần mất một lúc. Sở Kinh Dương ngồi bên cạnh, châmmột điếu thuốc nhưng không làm phiền cô.

"Emphải đi đây. Chuyện giữa em và Lâm Tự, em cũng không muốn kéo anh vào."

Sở KinhDương giữ cô lại: "Nếu là lý do đấy thì em không cần lo đâu."

"SởKinh Dương, cảm ơn anh. Nhưng chuyện riêng của em tốt nhất để em tự giảiquyết."

"Ừ,nếu em đã nói thế chứng tỏ em cũng đã có dự định rồi. Em đi đâu, anh đưa emđi."

"Đếnkhu biệt thự nhà họ Lâm."

Rấtnhanh sau đó, xe dừng lại trước cửa nhà họ Lâm. Lạc Trần vẫn ngồi trên xe, hítmột hơi thật sâu.

Sở KinhDương đột ngột áp sát lại. Lạc Trần vội vàng dính chặt người vào ghế: "Anhđịnh làm gì?".

"Chưacởi dây an toàn." Anh giải thích, hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai LạcTrần.

LạcTrần cảm thấy ngứa, bất giác đưa tay lên xoa xoa tai nhưng dường như vẫn có thứgì dính chặt ở đó. Toàn bộ dũng khí mà cô vừa cố gắng tích lũy được đã bị hànhđộng của Sở Kinh Dương làm cho tan biến hết cả. Lạc Trần ngồi đó, rất lâu khôngđộng tĩnh gì, cũng không có ý định xuống xe.

Sở KinhDương lái xe về phía trước một đoạn, đỗ ở bên đường, sau đó mới quay đầu sang nhìnLạc Trần: "Lăng Lạc Trần. Vào đi. Anh tin em có thể giải quyết tốt mọiviệc", còn anh, sé vẫn ở ngoài này đợiem.

TâmTrạng Lạc Trần rối bời, cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý đối phó vớichuyện việc này. Nhưng ai thèm để ý tới cô chứ, vẫn phải vào trong đó, tự mìnhđối diện với tất cả không phải sao?

LạcTrần lấy điện thoại ra tắt máy, sau đó nói với Sở Kinh Dương, "Cảm ơn anh,vậy em vào đây".

Sở KinhDương giơ tay ra vỗ nhẹ lên vai Lạc Trần, "Đi, đi". Lúc này, sự ủnghộ là cần thiết hơn cả.

LạcTrần mở cửa xuống xe. Sở Kinh Dương vẫn ngồi yên nhìn Lạc Trần từng bước từngbước tiến gần tới cản cổng lớn qua gương chiếu hậu. Ảnh cảm thấy Lạc Trần vẫnlà cô gái nhỏ bé, kiên cường thuở nhỏ, mỗi khi bị bắt nạt ức hiếp vẫn một mìnhkiên trì, kiên trì tiến về phía trước, kiên trì tiếp tục sinh tồn, không chịuđể lộ sự yếu đuối, không chịu khuất phục. Một Lăng Lạc Trần từ trước tới naychưa hề biết khuất phục bất cứ ai, lần này cũng sẽ không có chuyện gì đâu.

Khi LạcTrần bước vào trong, quản gia vẫn rất cung kính dừng ở cửa: "Cô chủ, cả bàchủ, lão gia, cậu chủ và cô Lâm Đoan Từ đều ở trong phòng đọc sách".

LạcTrần mỉm cười, cách xưng hô này hôm nay nghe thật chói tai.

LạcTrần bước tới trước cửa phòng đọc sách của ông nội Lâm Chiêu, gõ cửa. Từ ManChi ra đón, "Ông nội và cha con đang có chuyện cần bàn, sao con lại đếnmột mình thế này?".

LạcTrần suy nghĩ một lúc, trước kia cô đã từng nói chuyện với Từ Man Chi, giờ nóivới bà chắc cũng không sao.

"Dì,con có chuyện muốn nói với dì."

Từ ManChi nhìn Lạc Trần, "Lâm Tự đang trên đường đến đây, chúng ta lên lầu nóichuyện đi".

Haingười đi lên căn phòng thử đồ mà lần đầu tiên Lạc Trần đến đây đã từng vào. Mấynăm nay, Lạc Trần chưa từng vào lại căn phòng này.

Từ ManChi thấy Lạc Trần có vẻ đăm chiêu suy nghĩ liền nói: "Ở đây yên tĩnh, sẽkhông bị người khác tới làm phiền", rồi làm vẻ mặt bình thản như đã chuẩnbị xong, chỉ chờ để nghe Lạc Trần nói chuyện. Vẻ mặt đó của bà khiến Lạc Trầncảm thấy bọn họ giống như đang chờ hổ ở hang, tất cả đều đã nắm chắc trong lòngbàn tay rồi.

LạcTrần đi tới ngồi xuống, chiếc ghé ngày trước đã từng ngồi: "Dì, hôm nayLâm Tự nói với con, anh ấy muốn lấy người khác". Sau đó, cô im lặng khôngnói gì thêm nữa.

Từ ManChi chờ đợi câu nói tiếp theo của cô, thấy Lạc Trần ngập ngừng mãi mà chưa có ýđịnh nói tiếp, bà đành phải tiếp lời: "Ừ, hai ngày trước ta cũng mới nghenói, sau đó liền vội vàng quay về đây".

"Anhấy còn nói vẫn muốn tiếp tục sống cùng con."

"Theonhững gì ta biết, Lâm Tự đã yêu cầu luật sư chuẩn bị xong giấy tờ rồi, một thờigian nữa sẽ cùng con qua California đăng ký."

Kìm nénrồi lại kìm nén, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy ra, Lạc Trần đành ngó lơ ra ngoàicửa sổ. "Từ trước tới nay những gì con muốn không phải là tờ giấy đăng kýkết hôn đó, nói cách khác thì là con không chỉ muốn tờ giấy đó thôi." LạcTrần đứng dạy đi tới đứng cạnh cửa sổ. Bên ngoài, xe của Lâm Tự cũng vừa rẽ vàocổng, từ tốn đỗ dưới sân. Khi Lâm Tự ra khỏi xe, Lạc Trần hoàn toàn không nhìnthấy sự hỗn loạn ở anh, dường như người gọi điện thoại vừa rồi không phải làngười cô đang nhìn thấy, sự căng thẳng ban nãy của anh, tất cả chỉ là ảo tưởng.

LạcTrần quay người lại, lau khô nước mắt trên mặt. Cô đã bỏ lỡ giây phút loạngchạng của Lâm Tự. Trước cửa nhà mình, anh không đẻ ý tới bậc cửa đã tồn tại từmất chục năm nay. Sự hỗn loạn trong tâm tư anh, chỉ mình anh biết.

"Conđã hứa với Lâm Tự không chỉ một lần, con sẽ không rời bỏ anh ấy. Nhưng mỗi lầncó việc, anh ấy luôn nghĩ đến rời bỏ con."

Từ ManChi hoàn toàn không nói xen vào câu nào, chỉ chăm chú lắng nghe.

"Lầnnày con sẽ không lẩn tránh, không bỏ chạy nữa. Con nghĩ con đã yêu Lâm Tự, mặcdù con chưa bao giờ dám thừa nhận. Anh ấy đã từng khiến con đau lòng như thế,thất vọng như thế." Lạc Trần dừng lại một lát, "Nhưng con vẫn muốn ởbên anh ấy, có lẽ thế cũng đủ rồi".

"Hìnhnhư con đã yêu anh một cách rất tuyệt vọng, hạ mình tới mức bỏ quên cả bảnthân. con cứ nghĩ rằng con có thể khống chế được bản thân mình, cứ nghĩ rằngchỉ cần vẫy tay chào là có thể ra đi."

"Nhưngbây giờ, con đã tỉnh lại rồi." Lạc Trần ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên quyết,"Con phải cố gắng một lần. Con hy vọng anh ấy chỉ có một người vợ là con,chỉ có thể là con. Con không muốn ly hôn." Đây chính là Lăng Lạc Trần, mỗikhi bị dồn vào đường cùng, cô luôn luôn có những quyết định bất ngờ, luôn luônthể hiện đầy đủ dũng khí của mình.

"Conđịnh giành giật như thế nào?" Việc Lâm Tự muốn lấy con gái nhà họ Hứa thựcsự cũng khiến bà bất ngờ. Trước kia nhà họ Hứa bật đèn xanh, bóng gió xa xôikhông biết bao nhiêu lần, nhưng Lâm Tự đều ý tứ từ chối. Có điều, Hứa Quán Hoànvừa về nước, Lâm Tự đã đồng ý ngay rồi, không biết hai đứa có phải đã lén lútqua lại với nhau không? Bất luận là Lạc Trần nói thế nào, Từ Man Chi lúc nàycũng không thể trả lời hay hứa hẹn điều gì bởi bản thân bà cũng đang rất hoangmang, chưa biết rõ tình hình ra sao.

Nhìn bộdạng Lạc Trần rất cô độc nhưng ánh mắt vẫn kiên định, "Con cũng không biếtcon sẽ giành lại anh ấy thế nào, dựa vào cái gì mà đấu với người ta, nhưng conkhông phải là người chỉ biết nói suông, con sẽ cố gắng, con sẽ làm việc đó hếtsức nghiêm túc để Lâm Tự phải cho con một có hội, một cơ hội được ở bênnhau".

Tinhthần đó của Lạc Trần cũng đã cổ cũ Từ Man Chi. Nếu nói sự điềm tĩnh của cô mấynăm trước là do hoàn cảnh và tính cách tạo nên, thì hôm nay, cô gái ngày ấy đãthực sự trở thành một người phụ nữ trưởng thành rồi. Sừ điềm tĩnh đó mang dấuấn riêng của cô, sự kiên định đó có thể dẫn dắt người khác, làm rung động tráitim người khác, khiến người ta muốn dốc hết sức mình ra giúp cô, cho dù côkhông hề mở miệng cầu xin sự giúp đỡ.

"Vậycon nói với ta, là muốn..."

"Convốn định nói chuyện này với ông nội, muốn biết rõ ý kiến của trưởng bối, muốnbiết mọi người trong nhà có ủng hộ cho việc Lâm Tự quyết định lấy Hứa Quán Hoànhay không rồi mới nó rõ suy nghĩ của mình. Tiếp đó là chuyện giữa con và LâmTự." Lời nói đầy hàm ý, Lạc Trần không muốn người lớn trong nhà can dự vàoviệc này.

Từ ManChi nghĩ một lúc rồi nói: "Lạc Trần, đây đương nhiên là chuyện giữa con vàLâm Tự". Lời nói này, cũng là sự bày tỏ lập trường của bà, bà sẽ không tácthành cho hôn sự của Lâm Tự và Hứa Quán Hoàn.

Ngay từđầu, khi Lâm Chí Đông biết chuyện Lâm Tự muốn lấy Hứa Quán Hoàn đã vô cùng tứcgiận nói: "Vớ vẩn! Hôn nhân là trò trẻ con chắc!". Vì vậy hai ngườihọ mới vội vàng quay về đây. Lâm Chiêu mặc dù không nói gì nhưng cũng không đưara chỉ đạo về hôn sự. Trong chuyện này người phải chịu trách nhiệm lớn nhất cólẽ là Lâm Tự.

LạcTrần lập tức hiểu ý: "Cảm ơn dì". Cô còn định nói thêm nữa nhưng cửabật mở, Lâm Tự đứng bên ngoài.

Lâm Tựnhìn thấy họ nhưng không có ý định đi vào, chỉ cất tiếng chào hỏi Từ Man Chi:"Dì".

Sau đó,anh quay sang nói với Lạc Trần: "Sao em lại tới đây một mình? Lạc Sa vẫnđợi em ở nhà, không chịu theo anh đến".

Từ ManChi lập tức tiếp lời, "Thằng bé này, cứ như là không tin chị nó đang ở đâyvậy, để ta đi gọi điện cho nó". Bà quay lưng lại với Lâm Tự, gửi cho LạcTrần một ánh mắt cổ vũ khích lệ xong liền đi xuống nhà.

LạcTrần gật đầu nhưng trong lòng thật sự không biết nên nói gì, tất cả sự trấntĩnh vừa rồi chẳng qua do căng thẳng mà thôi. Lạc Trần đứng cạnh cửa sổ, dựalưng vào tường, nhìn Lâm Tự đóng cửa lại, bước từng bước lại gần phía mình. Côcó cảm giác lúc này cô còn hoang loạn hơn cả lần đầu nhìn thấy anh. Đúng vậy,cô của khi ấy, dù chỉ một chút tự ti cũng không hề có. Còn lúc này, cô muốn cóđược anh nhưng lại không có gì để thương lượng cả.

Lâm Tựcuối cùng cũng ngồi xuống chiếc ghế mà Lạc Trần vừa ngồi, nhìn về phía Lạc Trầnnhưng không nói gì. Lạc Trần cũng nhìn anh, thấy ánh mắt Lâm Tự thật lạnh lẽo,khiến người ta không lạnh mà run. Trừ trước tới nay Lâm Tự chưa một lần tứcgiận thật sự với cô, mấy lần cãi cọ giữa hai người đa phần đều được giải quyếtnhanh chóng.

Lâm Tựngồi đó không nói một lời, chỉ chằm chằm nhìn Lạc Trần, biểu hiện lạnh lùngkhiến cô nhìn mà muốn chùn bước. Rất dễ nhận ra, tâm trạng lúc này của Lâm Tựkhông thích hợp để nói chuyện. Lạc Trần cử động đôi chân đang bắt đầu tê dại,muốn đi về phía cửa.

"LăngLạc Trần." Lâm Tự đột nhiên gọi, anh cố gắng nói nhỏ hết sức nhưng từngchữ rất rõ ràng như được bật ra trực tiếp từ lồng ngực, "Trong mắt emkhông còn có ai nữa phải không?".

Câu hỏicủa anh khiến Lạc Trần ngẩn người ra một lúc, sao trong mắt cô lại không có ai?

Lâm Tựthấy Lạc Trần không trả lời, lửa giận bốc lên. Anh bật dậy khỏi ghế, bước tớiđứng trước mặt Lạc Trần, giơ cánh tay phải lên, ép chặt Lạc Trần vào tường, taytrái túm chặt lấy hai tay đang vùng vẫy của cô khiến cô không thể cử động.

Lúc nàyLạc Trần cảm thấy có chút sợ hãi. Thần sắc điên dại như thế này cô chưa từngthấy bao giờ, trong ánh mắt lạnh lẽo kia phát ra những tia hung dữ. Lạc Trầnkhông thể cử động được đầu chỉ có thể dùng mắt để nhìn khắp nơi, khẩn thiết tìmkiếm xung quanh thứ gì đó, có thể cứu được mình lúc này. Đầu óc cô cũng vô cùnghỗn loạn nhưng lại không thể nói bởi vì cổ cô bị cánh tay của Lâm Tự ép chặt,chỉ có thể mở miệng to để hít thở.

Lâm Tựkhông nói gì thêm nữa, chỉ giễu cợt nhìn Lạc Trần giãy giụa một cách vô ích.Người con gái này, anh tốt với cô như vậy mà cô lại chẳng biết điều, cứ thíchgây chuyện. Anh đã nhượng bộ, cô vẫn không hài lòng. Cô ấy hễ gặp chuyện gì làlại tới tìm Sở Kinh Dương, thế là thế nào, ngoại tình chắc? Nghĩ tới đây, lựcép của Lâm Tự tăng dần lên theo cơn giận.

LạcTrần lập tức cảm thấy không thể hít thở, sắc mặt dần chuyển sang tím. Cô thởgấp, tay chân ra sứ giãy giụa. Đột nhiên cô nghiêng đầu, cắn mạnh một cái vàocánh tay Lâm Tự. Nếu anh muốn cô tắc thở mà chết thì trước khi chết cô cũngphải khiến anh bị thương, cho dù là sự đau đớn bằng một phần trăm của cô đichẳng nữa, cũng phải để anh nếm thử một chút.

Lâm Tựthấy đau liền lập tức thả lỏng tay. Lạc Trần thở hắt ra, ngồi phịch xuống đấtthở dốc. Lâm Tự giữ chặt chỗ bị cắn, lùi về phía sau mấy bước, vết máu bắt đầyloang dần qua vải áo sơ mi.

Haingười nhìn nhau, tròng lòng đều cảm thấy tình cảnh này thật hoang đường, ai màngờ được bọn họ lại có thể đánh nhau như thế? Lâm Tự nhìn Lạc Trần ngồi dướiđất ra sức thở, đột nhiên cảm thấy chỉ cần người con gái này ở trước mắt mình,ở bên cạnh mình, thế thì còn phải tính toán là gì nữa?

Lâm Tựcố gắng bình tĩnh lại, "Vẫn ổn chứ?", anh bước tới định kéo Lạc Trầnđứng lên.

LạcTrần co rúm lại, cảm thấy Lâm Tự lúc này thật xa lạ. Cô vốn định mặc kệ anhnhưng lại sợ kích động đến anh, đành vịn vào anh để đứng dậy. Sự chờ mong, hyvọng của cô cùng với những dự định về tương lai vừa rồi đã hoàn toàn tiêu tantheo vết cắn đó. Lúc này Lạc Trần cảm thấy trấn tĩnh, yên ổn đợi những thứ cầnthiết cho sự sinh tồn, những thứ quan trọng hơn cả tình yêu.

Việcvừa xảy ra khiến Lạc Trần trong lòng cảm thấy sợ hãi. Cô chầm chậm đi đến cạnhLâm Tự ngồi xuống.

Giữa côvà Lâm Tự vẫn còn rất xa cách, sự xa cách đó hoàn toàn không phải đến từ nhữngyếu tố bên ngoài mà đa phần đều xuất phát từ bản thân họ. Lạc Trần cúi đầu nhìncánh tay Lâm Tự, cánh tay này dường như đang truyền cho cô sự an ủi. Lạc Trầnđặt tay mình lên tay anh để hai người có thể truyền hơi ấm cho nhau, tìm lại sựbình tĩnh qua hành động thân mật này.

Nghĩthế nào, Lạc Trần chậm rãi hỏi: "Lâm Tự, tại sao anh lại tức giận? Là vìem không nghe lời hay vì em ở cùng với Sở Kinh Dương?".

Tay LâmTự siết chặt, "Cả hai". Thực ra, anh cũng không biết nên nói với LạcTrần thế nào về suy nghĩ của mình.

"Nếuanh lấy Hứa Quán Hoàn, anh cũng sẽ giận dữ với cô ấy như thế chứ?"

"Đươngnhiên là không." Lâm Tự buột miệng trả lời. Anh chỉ giận dữ với nhữngngười đặc biệt quan tâm, nếu không thì cần gì phải lãng phí tình cảm như thế? HứaQuán Hoàn chẳng qua cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Nhưngcâu trả lời này của anh lại bị Lạc Trần lý giải theo một cáchkhác: Nếu Lâm Tự và Hứa Quán Hoàn kết hôn anh sẽ ít tức giận hơn,nói cách khác là anh sẽ sống vui vẻ hơn.

“Ồ”Lạc Trần gật đầu, lạnh lùng đáp: “Em biết rồi”, sắc mặt cô rấtkém. Có lẽ những người khác khi đứng trước mặt người mình yêu đềucố gắng tỏ ra kiên cường nhưng Lạc Trần thấy không cần thiết phảilàm như vậy. Nếu thật sự quan tâm đến nhau thì phải nói ra, giữ mãitrong lòng, hai người cứ phải đoán già đoán non, thật sự mệt mỏi.

Lâm Tựnhìn sắc mặt cô, lập tức nhận ra cô đã hiểu sai ý mình, “Em biết gìchứ? Tự cho mình là đúng, tự mình quyết định. Lăng Lạc Trần, trongtất cả phụ nữ thì em là mẫu người đáng ghét nhất”. Lúc đầu, anhcứ nghĩ đã tìm được người con gái mình không ghét, không phải bậntâm, nhưng xem ra anh đã tìm về cho mình một kẻ thù trời định, haingười mà ở bên nhau luôn là anh chết tôi sống nhưng lại không sao vứtbỏ được.

Sắcmặt Lâm Tự dịu xuống. Người Lạc Trần thực sự quan tâm, lại có thểkhông phải là anh sao?

“Ừm”,Lạc Trần gật đầu, hoàn toàn không giận. Cô từ trước tới nay chưa baogiờ là mẫu người phụ nữ đáng yêu, ngày đó Lâm Tự chọn cô vốn đãlà việc khác thường rồi.Đáng yêu, đốivới Lạc Trần mà nói đó là từ vô cùng xa xỉ. Tự mình cho là đúng,tự mình quyết định, Lâm Tự tổng kết thật đúng, bản thân Lạc Trầncũng chưa bao giờ nghĩ đến, còn có thể thêm vào một đặc điểm nữa:lúc nào cũng coi mình là trung tâm.

ThấyLạc Trần tỏ ra không quan tâm, bộ dạng chẳng buồn mà cũng chẳng vui,một lần nữa Lâm Tự lại cảm thấy mình sắp điên đến nơi rồi.Gần gũinhau lâu như thế, Lạc Trần vẫn khiến anh kinh ngạc.

Lâm Tựkéo Lạc Trần đứng dậy. Anh thấy giờ không phải lúc tranh cãi nhau,đây cũng không phải là chỗ để giải quyết vấn đề, có chuyện gì thìvẫn nên để về nhà rồi nói.

Khi họđi xuống lầu mới phát hiện hôm nay cả nhà tề tựu đông đủ, Lạc Sa vàbác Vương cũng đã đến rồi, Lâm Đoan Tử cũng cùng Utah tới, mọi ngườiđều đang tập trung ở phòng khác nói chuyện. Lạc Trần nhìn Lạc Sa,cậu đang ngồi bên cạnh Từ Man Chi, bóc quà Từ Man Chi mang về cho cậu,hình như vẫn chưa biết chuyện gì. Thấy Lạc Trần đi xuống, cậu vui vẻgọi: “Chị, dì Tử tặng em cả bộ dụng cụ trượt tuyết này! Có thờigian em muốn dến Á Bố Lực!”. Trên tay cậu đang đeo găng tay trượttuyết, hình như không cảm thật nóng chút nào.

Utahngồi bên cạnh giúp Lạc Sa sắp xếp đồ nói: “Môn này không phải làđiểm mạnh của anh, anh Lâm Tự mới lợi hại, đã từng là quán quângiải thanh thiếu niên đấy”.

Lâm Tựđi đến gần, “Chuyện đã qua lâu rồi mà cậu vẫn còn nhớ à? Giờ tôiđâu có thời gian mà chơi”.

Utahlập tức nói theo, “Đúng thế, lâu lắm rồi anh đâu có chơi. Lần trướcbọn Lục Nhi vẫn còn trách cứ em, mấy lần bọn họ hẹn nhau chơi bónganh đều không đến”.

Lạc Sacảm thấy hứng thú, “Anh Lâm chơi bóng gì? Bóng rổ ạ?”.

Utahkinh ngạc nói: “Em không biết anh ấy chơi hockey à? Tiền đạo đấy, vừachuẩn vừa hay. Mặc dù không phải đội chuyên nghiệp, nhưng mấy ngườiđó đều đánh rất khá!”. Utah giơ ngón cái lên tán thưởng, “Mỗi lầnthấy bọn họ la hét trên sân anh cũng muốn lao xuống, đáng tiếc khảnăng giữ thăng bằng của anh quá kém, đi theo họ bao nhiêu năm rồi, đừngnói tới đỡ cầu mà ngay cả trượt cũng không nổi”.

Nhìnbộ dạng hứng thú chờ đợi của Lạc Sa. Utah vỗ vỗ vai cậu nói: “Muốnxem họ thi đấu phải không? Lần sau có cơ hội anh đưa em đi”.

“Thậtkhông ạ?” Lạc Sa dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, rất thích các hoạtđộng thể thao, liền gật đầu, “Vâng, anh nhất định phải giữ lời đấynhé”.

LạcTrần cũng có chút ngạc nhiên quay sang nhìn Lâm Tự, một người từtrước tới nay chỉ thấy tập thể dục trên máy như Lâm Tự, thì ra cũnglà một cao thủ chơi thể thao. Lâm Tự vẫn còn quá nhiều điều mà côkhông biết. Anh có quá nhiều khía cạnh, lần nào cũng khiến cô cócảm giác đã nhìn thấy hết rồi nhưng vẫn luôn có một phần nào đóbị khuất vào trong. Trên thực tế cũng chẳng ai dám nói rằng, đãthực sự hiểu về anh, “sâu không thể đo” là cụm từ rất phù hợp vớianh.

Mặcdù đông người nhưng bữa cơm lại diễn ra trong không khí vô cùng trầmlặng. Tất cả mọi người, đều biết có một vấn đề nhạy cảm khôngnhắc tới vào lúc này.

LâmChiêu nói: “Vợ chồng Chí Đông sẽ ở trong nước một thời gian rồi mớiđi, sau này con mỗi tuần về đây ăn cơm một lần”. Một năm trở lại đây,những bữa cơm đông đủ ở khu biệt thự họ Lâm không còn được tuân thủnghiêm ngặt như trước nữa. Bình thường mỗi tuần ai cũng về nhà mộtlần, nhưng về cũng không chắc đã ở lại ăn cơm, chỉ tới thăm xem ôngcó khỏe không, rồi lại đi ngay. Vì vậy khi ông Lâm Chiêu đã nói thế,không ai dám lên tiếng phản đối.

Chỉcó Utah là lầm bầm kêu nhỏ: “Trời ạ!”, cuối tuần chẳng phải làthời gian vàng để hẹn hò hay sao? Các cô gái xinh đẹp đều mong chờđến cuối tuần để được bên anh. Nhưng giờ ở nhà đặt ra kỷ luật thépthế này, xem ra miếng ăn đã đến miệng rồi còn để rơi mất.

LâmĐoan Tử giận dữ trừng mắt với cậu con trai, bà biết con trai mìnhđang ca thán vì cái gì. Utha đưa tay ra trước mặt mẹ, làm bộ dạng nhưbắt lấy ánh mắt sắc nhọn mà bà vừa phóng ra cầm về trước mặtmình, xòe tay, ngay sau đó là rùng mình chấn động, ngã người vàothành ghế làm như vừa bị điện giật, dính chặt xuống ghế không nhúcnhích. Lâm Đoan Tử lại liếc xéo một cái, Utah giống như được nạp điện,giật nảy người hồi phục lại như bình thường, gắp thức ăn ăn cơm nhưchưa có chuyện gì xảy ra.

Mọingười đều thấy anh đang làm trò, đến người lúc nào cũng nghiêm túcnhư Lâm Chiêu cũng phải thoáng mỉm cười trước trò tinh nghịch của cậucháu trai, không khí nặng nề cuối cùng cũng được hóa giải.

Sau khiăn cơm xong, Utah kéo Lâm Tự vào thư phòng nói, “Em nói này anh, rốtcuộc anh định làm gì? Hôm nay em lại phải hy sinh thân mình để cứu vãntình hình rồi đấy”.

Lâm Tựhơi nhếch môi cười, “Cậu không hiểu phải không?”.

“Kếtthân với nhà họ Hứa, cho dù cây cao bóng cả, nhưng một khi cây đổ,liệu lúc ấy muốn tránh có tránh được không. Đừng kéo nhà họ Lâm vàochuyện này.”

Lâm Tựkhông có ý định giải thích điều này, đương nhiên cũng không có ýđịnh tranh thủ sự ủng hộ của ai. Chuyện này ông nội quyết định đứngngoài, còn cha anh thì tỏ ra không tán thành.

“Lẽnào đúng là anh đang nắm trúng con khổng tước kiêu ngạo nhà họ Hứađó?” Utah có vẻ sốt sắng. Việc hôn sự này anh cũng vừa nghe nói,nếu không phải là nhờ có hai năm kinh nghiệm làm việc khiến anh biếttiết chế hơn nhiều thì anh đã sớm lên tiếng hỏi từ lâu rồi. Utah cảmthấy dùng hình ảnh chim khổng tước để hình dung về Hứa Quán Hoànlà anh đã để phúc lại cho đời sau rồi, cô gái đó đanh đá như thế,hung hăng át người, tốt nhất là nên đưa về thời cổ đại, chịu khóhọc hỏi lại tam tòng tứ đức, đừng lúc nào cũng tỏ ra kiêu căng,không coi ai ra gì như thế.

“Cậuquen Hứa Quán Hoàn?”

“Đâuchỉ quen!”, nói xong, biết mình lại lỡ lời, vội vàng có ý che giấunói, “Gần đây thường gặp cô ta ở các buổi tiệc”.

“Dùgì thì em cũng không đồng ý anh lấy cô ta đâu.” Nói xong, Utha thoáithác có việc phải đi trước.

Utahvừa ra khỏi thì Lâm Đoan Tử vào.

Lâm Tựbất lực cau mày, cô chắc cũng đến để bỏ phiếu chống đây, nhìn vẻmặt kia là có thể đoán ra ngay.

“Côcòn chưa mở miệng cằn nhằn, cháu cau mày gì chứ!” Lâm Đoan Tử giànhưu thế về mình.

“Cô,chỉ là cháu thấy hơi mệt thôi.” Đối với người cô một tay nuôi mìnhkhôn lớn này, Lâm Tự lúc nào cũng cố gắng nghe lời, ngữ khí như nănnỉ xin tha đó anh cũng chỉ dùng để nói với cô mà thôi.

“Cháuthật là, việc kết hôn sao có thể qua loa như thế, chẳng bàn bạc vớiai cả.”

“Khicưới Lạc Trần chẳng phải cũng như thế sao? Mọi người ai cũng cócuộc sống riêng của mình, có gì không tốt đâu.”

LâmĐoan Tử ngồi xuống bên cạnh Lâm Tự. Bà chỉ cần dùng thái độ quan tâmnày, Lâm Tự sẽ hết cách, cuối cũng đành phải thỏa hiệp.

Lâm Tựvội đứng dậy, “Cô, ngày đính hôn cháu sẽ thông báo sau. Muộn lắmrồi, cháu đưa Lạc Trần và Lạc Sa về”.

Lúcanh đóng cửa vẫn nghe thấy Lâm Đoan Tử đang lẩm bẩm gì đấy, chắc làlại cằn nhằn anh vì tính tùy tiện đây mà. Cô giống như chiếc gốidựa bên cạnh anh, những lúc cần anh đều có thể ngả lưng nghỉ ngơi.

Lâm Tựmuốn nhanh chóng đưa Lạc Trần ra khỏi đây, anh không muốn bàn luận thêmvề vấn đề này nữa. Lúc chuẩn bị đi thì Lâm Chí Đông gọi anh lại,nói ngày mai sẽ tới Hoa Lâm tìm anh. Lần này Lâm Tự tỏ ra rất khôngkiên nhẫn, nói: “Cha có chuyện gì thì nói luôn bây giờ đi, ngày mailịch làm việc của con kín đặc”. Lâm Tự cảm thấy người cha này cũngchỉ là xưng hô trên danh nghĩa mà thôi, ông chỉ xuất hiện khi xảy rachuyện lớn, còn những việc khác thì thậm chí còn không rõ bằng TừMan Chi.

LâmChí Đông lúng túng đứng đó, không nói gì thêm nữa. Lạc Trần vộivàng chào tạm biệt mọi người, kéo Lạc Sa và bác Vương đi ra cửa.Một người đàn ông nho nhã thanh lịch như thế rơi vào tình trạng này,dù sao cũng không khiến người ta không nhẫn tâm đứng nhìn.

Lâm Tựđúng ở đó, đợi Lâm Chí Đông nói. Anh tôn trọng ông vì ông là ngườiđã ban tặng cho anh tính mạng này, tặng cho anh khởi đầu của cuộcsống.

LâmChí Đông nhìn Lâm Tự giờ đã cao hơn ông nhiều, cảm thấy cho dù mìnhcó thành tâm khuyên bảo thế nào chắc chắc anh cũng không nghe lọt tai.Bản thân ông cũng cảm thấy mình đã tự đánh mất quyền bảo ban conbởi vì ông chưa bao giờ chăm sóc anh, dạy dỗ anh khôn lớn. Nếu như LâmTự chỉ cần có một nửa sự kiên định của Lâm Chiêu thì cuộc đời anhchắc chắn sẽ không giống ông. Lâm Chí Đông giơ tay lên, muốn vỗ vào vaicon trai nhưng vì biểu hiện xa cách của anh mà ông thay đổi chủ ý,chỉ khoát tay. “Các con về nhà đi đã, ta cũng không có việc gì gấp”.

Mườimấy tiếng mệt mỏi ngồi trên máy bay, cảm giác cũng không khó chịunhư khi phải đối mặt với thái độ lạnh lùng của Lâm Tự lúc này. LâmChí Đông nói xong liền quay người đi lên nhà.

Lâm Tựđứng đó nhìn bóng cha mình khuất dần theo từng bước chân, miễn cưỡngquay người bước về phía cửa. Anh tự nói với mình, “Mình đã lớnrồi, không cần phải dựa dẫm vào cha nữa”.

Lâm Tựlái xe đưa Lạc Trần, Lạc Sa và bác Vương ra khỏi khu biệt thự nhà họLâm, không ai để ý có một chiếc xe vẫn đang đỗ bên đường.