Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 131



Cô gái nghĩ nghĩ, thấy tuổi Lục Chỉ quá nhỏ, vẫn lựa chọn tin tưởng đại sư mình mang đến.

"Còn 6 tiếng đồng hồ, tôi đi hỏi một số người quen bên cạnh anh tôi, tra xem thử là ai!" Cô gái nói xong, xoay người rời đi.

Thần côn vẫn đứng im tại chỗ, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc Lục Chỉ gạt người thế nào.

Lục Chỉ thấy cô gái rời đi, không hề vòng vo, đi thẳng vào vấn đề nói: "Người thi tà thuật này có chấp niệm rất sâu với tình cảm, vì thế mới có thể thành công tác động lên bạn trai cậu."

"Dẫn tới bạn trai cậu xảy ra chuyện không phải chuyện tình cảm của anh ta, mà là của cậu." Lục Chỉ nói với Phó Nguyên.

"Tôi?!" Phó Nguyên khiếp sợ không thôi.

"Người có chấp niệm không phải với bạn trai cậu, mà là với cậu. Cậu thử nghĩ lại cho thật kỹ, cậu từng có gút mắt tình cảm với ai, có ai nhớ mãi không quên cậu, chấp niệm sâu đến mức muốn hại chết bạn trai cậu để được đến với cậu không."

"Không thể nào, tôi và bạn trai là mối tình đầu." Phó Nguyên lập tức nói.

"Có gút mắt tình cảm nào khác không?" Lục Chỉ vừa nghe đến mối tình đầu liền biết chuyện này rất dễ giải quyết, tỉnh cảm trải qua đơn thuần, rất dễ xác định được đối phương.

"Tôi......" Phó Nguyên cẩn thận nghĩ lại, vẻ mặt khó xử nói, "Từ nhỏ lớn lên, bởi vì tính cách của tôi, nói thế nào nhỉ...... bạn học đều cảm thấy tôi quá nữ tính, nữ sinh nam sinh đều không quá thích tôi."



"Cho dù có cũng rất nhanh bị xao nhãng, bản thân tôi thật ra từng thích 2 người, một là yêu thầm nam sinh thời cao trung, nhưng rất nhanh cậu ấy đã có bạn gái nên tôi không chú ý cậu ấy nữa."

"Còn một người......" Phó Nguyên nói đến đây, lập tức lắc lắc đầu. "Người này nhất định không phải."

Lục Chỉ chớp chớp mắt nhìn cậu ta, "Vì sao nói thế?" Cậu có thể nhìn ra Phó Nguyên có ấn tượng rất sâu về người đó, hiện giờ nhắc đến người đó vẫn còn rất khẩn trương, hiển nhiên từng bị đối phương tổn thương.

"Cậu ấy là bạn cùng phòng đại học với tôi, cậu ấy......" Phó Nguyên nói, "Trước khi tôi gặp Mạc Mạc, cậu ấy là người tôi yêu nhất."

"Cậu ấy đối xử với tôi cũng rất tốt. Từ nhỏ đến lớn, tôi có rất nhiều bạn nữ, nhưng bạn nam lại rất ít, cậu ấy không chút kiêng dè chăm sóc tôi, cũng rất...... tôi không biết có phải do tôi hiểu lầm hay không, tóm lại, tôi rung động với cậu ấy."

Phó Nguyên thở dài một hơi, "Lúc trước tôi thật sự rất thích cậu ấy, thích đến chịu không nổi, nhưng cậu ấy là thẳng nam, lại rất đẹp trai, rất được hoan nghênh, còn là đội trưởng đội bóng rổ, rất nhiều bạn học nữ thích cậu ấy."

"Kỳ thật rất nhiều lần, tôi muốn từ bỏ không thích cậu ấy nữa, nhưng cậu ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi vì đợi cậu ấy mấy tiếng nên sinh bệnh, cậu ấy sẽ chăm sóc đến khi tôi bình phục, cậu ấy đưa đồ tôi tặng cho bạn gái cậu ấy, tôi không vui, cậu ấy sẽ sờ đầu dỗ tôi."

Lục Chỉ nhướng mày, nói với Nam Thừa Phong, "Sao em nghe cứ thấy người này thật tra?"

Đây không phải kiểu muốn tán tỉnh nhưng không muốn nghiêm túc, coi Phó Nguyên như món đồ chơi treo tòng teng đó sao? Nam Thừa Phong gật đầu, hắn rất khinh thường loại hành động này, thích chính là thích, không thích chính là không thích, không cần nhập nhằng.

"Thời đại học đa phần đều là tôi yêu thầm cậu ấy, mãi đến khi tôi ra trường, quyết định hoàn toàn quên cậu ấy đi, liền thay đổi số điện thoại, bắt đầu một cuộc sống mới."

Nói tới đây, Phó Nguyên khẽ mỉm cười, nhìn bạn trai đầy hạnh phúc.

"Sau đó, công việc đầu tiên của tôi là ở công ty Mạc Mạc, sau đó, chúng tôi đã trải qua một số chuyện, quyết định ở bên nhau."

Lục Chỉ cười, cũng coi như khổ tận cam lại, gặp được chân ái. "Vậy sau đó các cậu không liên lạc nữa sao?"

Vẻ mặt Phó Nguyên khó xử, "Tôi không biết cậu ấy từ đâu lấy được số điện thoại của tôi, hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, còn nói không phải tôi vẫn luôn muốn ở bên cậu ấy sao, cậu ấy muốn cho hai chúng tôi một cơ hội."

"Nhưng tôi đã ở bên Mạc Mạc rồi, tôi không thể đồng ý với cậu ấy, liền kể lại cho Mạc Mạc, Mạc Mạc rất không vui, sau đó tôi chưa từng gặp lại cậu ấy."

Lục Chỉ đang suy nghĩ gì đó.

"Tiểu thần tiên, ngài nghi ngờ cậu ấy sao? Không thể đâu." Vẻ mặt Phó Nguyên như đất trời điên đảo, không thể tưởng tượng nổi.

"Cậu ấy là thẳng nam, thường xuyên đổi bạn gái, không thể nào có chấp niệm sâu với tôi đến vậy, điểm này tôi vẫn rất hiểu cậu ấy."

Lục Chỉ gật đầu, không phủ nhận, chỉ nói, "Cậu xác định người có gút mắt tình cảm với cậu chỉ có cậu ta?"

Phó Nguyên nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Đúng vậy, đời này tôi chân chính từng yêu, một là cậu ấy, một người khác chính là Mạc Mạc."

"Chúng ta ví dụ, nếu thật là cậu ta, muốn cứu được bạn trai cậu cần tìm được vật phẩm hắn dùng thi triển tà thuật." Lục Chỉ nói, "Thời gian không còn nhiều, người nọ ở đâu?"

"A?" Phó Nguyên giật mình, "Nhưng mà, thật sự không thể là cậu ấy đâu."

"Đừng thất thần, đi thôi." Lục Chỉ nói.

"A?" Phó Nguyên bị Lục Chỉ lôi đi.

Thần côn nghe vậy cũng nói, "Chậm đã, tôi cũng đi, tôi muốn xem cậu đang làm cái quỷ gì."

"Được nha, tới coi mở rộng tầm mắt đi." Lục Chỉ không từ chối.

Ông hít một hơi thật sâu, nhìn Nam Thừa Phong, vẫn nhịn xuống cục tức này.

Phó Nguyên lái xe chở mấy người đến một khu chung cư cao cấp, đứng dưới lầu, cậu lấy điện thoại ra gọi một số điện thoại trên tờ giấy. Vốn cậu cũng không biết số liên lạc của đối phương, vẫn là hỏi hết đám bạn quen biết cùng phòng cũ mới có được, không biết nên giải thích với đối phương sao đây.

"Alo, là Phong Trầm sao? Tớ là Phó Nguyên." Phó Nguyên nói điện thoại xong, mặt lộ vẻ nghi hoặc.

"Làm sao vậy?" Lục Chỉ hỏi.

"Không biết sao tôi lại cảm thấy Phong Trầm có hơi ôn nhu quá mức." Phó Nguyên khó hiểu, trước kia cậu ấy chưa từng đối xử với cậu ôn nhu như vậy.

"Thật sự không cần chúng tôi đi lên cùng sao?" Lục Chỉ hỏi.

"Không cần." Phó Nguyên nói, "Nếu thật là cậu ấy, chúng ta trực tiếp lên, cậu ấy cũng sẽ không thừa nhận, không bằng để tôi lên nói chuyện với cậu ấy, lặng lẽ giải quyết sự việc."

Lục Chỉ gật đầu, "Cách làm này của cậu có lý."

"Chỉ cần cầm theo bùa của ngài là được?" Phó Nguyên cần một lá bùa, hỏi xác nhận lại.

"Đúng vậy, sau khi cậu vào nhà, nhìn thấy một khu vực toàn khói đen, đó hẳn là nơi hắn ta thi triển tà thuật, chỉ cần cậu phá huỷ nơi đó là được." Bởi vì có rất nhiều phương pháp thi triển tà thuật, Lục Chỉ không thể xác định được đối phương sử dụng tế đàn hay pháp trận.

"Có bất kỳ vấn đề gì thì gọi điện ngay cho tôi, chúng tôi sẽ lập tức đi lên." Lục Chỉ nói.

"Được." Phó Nguyên đồng ý.

"Không cần hoài nghi, chính là hắn." Lục Chỉ biết Phó Nguyên còn chưa tin, "Tà khí đều từ nhà hắn bay ra."

Phó Nguyên gật đầy, không nói gì nữa, xuống xe, đi nhanh lên tầng.

"Tầng mấy?" Thần côn nhìn tầng lầu một cái, "Sao tôi không cảm nhận được chút nào."

Lục Chỉ cười với ông ta, "Đạo hạnh không đủ nha ~"

"Cậu!" Thần côn lại bị chọc tức lần nữa.

Trong lúc đi thang máy, trong lòng Phó Nguyên vẫn còn hơi nghi ngờ lời Lục Chỉ. Không phải cậu không tin năng lực của Lục Chỉ, cậu thật sự rất tin tưởng tiểu thần tiên, nhưng dù sao cậu thật sự đã từng chứng kiến Phong Trầm kinh qua 4-5 người khác, cậu quá rõ phân lượng của mình trong lòng Phong Trầm. Phong Trầm đẹp trai, bằng cấp cao, gia thế lại tốt, bên cạnh luôn có vòng lớn vòng nhỏ mỹ nữ vây quanh, cậu ta cũng thích chơi trò đi vạn bụi hoa không vương chút lá, thật sự không thể có chấp niệm sâu đến vậy với cậu, đến nỗi muốn dùng tà thuật hại bạn trai cậu.

Phó Nguyên lắc lắc đầu, mặc kệ thế nào, cái gì cũng không bằng Mạc Mạc, cậu tự nguyện đến thử, không được lại quay về cùng tiểu thần tiên tìm cách khác. Phó Nguyên suy nghĩ, đã tới trên tầng, cậu ấn chuông cửa, cửa mở trong chớp mắt.

Một thanh niên ngoại hình bảnh bao, khí chất gợi cảm mở cửa, vui mừng nói, "Nguyên Nguyên?"

Phó Nguyên vẫy tay với hắn, "Đã lâu không gặp."

Phó Nguyên không biết nên nói thế nào, nói là bọn họ nghi ngờ cậu ấy hạ tà thuật lên bạn trai cậu.

"Phong Trầm, mạo muội tới quấy rầy cậu là có việc muốn......" Cậu còn chưa dứt lời, cơ thể bỗng nhiên bị ôm chặt.

"Nguyên Nguyên, thật sự là cậu, Nguyên Nguyên, cuối cùng tôi cũng được gặp lại cậu rồi."

Phó Nguyên giật mình, cho rằng đã lâu không gặp nên cậu ấy có hơi kích động, cười cười đẩy Phong Trầm ra. "Quả thật đã lâu không gặp, Phong Trầm, cậu khỏe không?"

"Tôi rất tốt." Phong Trầm kéo Phó Nguyên vào nhà, sau đó khoá cửa lại, "Nguyên Nguyên, tôi rất nhớ cậu."

Phó Nguyên sửng sốt, trước nay cậu chưa từng thấy Phong Trầm nhìn cậu bằng ánh mắt như vậy, thật giống như...... sói đói lâu ngày gặp được dê non.

Phó Nguyên nhíu nhíu mày, cảm thấy hơi bất an, cậu hít sâu một hơi, nghĩ đến chuyện Lục Chỉ bảo, lập tức nhìn ngó quanh nhà. "Đây là nhà cậu, thật đẹp, tớ có thể tham quan chút không?" Phó Nguyên mở miệng hỏi, mượn cớ đi tìm nơi thi triển tà thuật.

"Có thể." Phong Trầm nhìn cậu thật sâu, "Tôi sao có thể từ chối cậu được."

Càng ngày Phó Nguyên càng cảm thấy Phong Trầm không giống với trong trí nhớ của cậu, cậu nghĩ đến lời Lục Chỉ nói, càng cảm thấy bất an. Không thể nào, sao có thể là cậu ấy? Rốt cuộc năm đó Phó Nguyên yêu cậu ấy như vậy, mơ ước cậu ấy nhưng vĩnh viễn chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ấy ôm các cô gái khác, sau đó không đau không sót nhìn cậu mỉm cười một cái. Cậu cảm thấy Phong Trầm cả đời sẽ không bao giờ yêu mình, cho nên sau tốt nghiệp mới hoàn toàn hết hy vọng.

Cậu nuốt nuốt nước miếng, đi dạo quanh nhà Phong Trầm, cuối cùng đi vào thư phòng của Phong Trầm. Phó Nguyên lập tức kinh hãi, cậu nhìn thấy trong thư phòng Phong Trầm bày ảnh chụp của cậu, mà phía bên kia có một cái lư hương đang được bao bọc trong khói đen. Tiểu thần tiên nói đều là sự thật?! Phó Nguyên nghĩ đến trạng thái gần đây của bạn trai, nghĩ đến quá khứ với Phong Trầm, phẫn nộ không thôi, đầu óc trống rỗng vì xúc động, đi lên muốn đập bể lư hương.

Tay còn chưa đưa tới đã bị Phong Trầm chụp lấy, "Cậu phát hiện rồi?"

Phó Nguyên lập tức cảm thấy sởn cả tóc gáy, nhưng cậu càng phẫn nộ hơn. "Đúng! Thế mà cậu lại là người hại Mạc Mạc!"

Phong Trầm hơi cong miệng, trong ánh mắt đầy vẻ điên cuồng Phó Nguyên chưa bao giờ thấy qua. "Đúng, là tôi muốn hắn chết, ai bảo hắn dám cướp cậu đi!"

"Cậu! Cậu điên à!" Phó Nguyên nói, "Lúc trước là cậu từ chối tớ!"

"Tôi hối hận!" Phong Trầm kích động nói, ôm chặt Phó Nguyên, "Tôi hối hận, Phó Nguyên, tôi thật sự hối hận."

"Tôi không ngờ tốt nghiệp xong cậu sẽ rời khỏi tôi, tôi cũng không ngờ Mạc Khiêm lại vận dụng hết mọi nguồn quan hệ ngăn cản không để tôi gặp được cậu!"

Phong Trầm ôm chặt Phó Nguyên, nhịn không được ấn cậu xuống sô pha, hôn cổ cậu, "Không gặp được cậu làm tôi điên rồi, tôi thật sự sắp điên rồi."

"Buông tớ ra! Buông tớ ra!" Phó Nguyên nhận ra được ý đồ của cậu ta, chuông cảnh báo rung lên trong đầu, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!

Phong Trầm không để ý cậu giãy giụa, hung hăng nói bên tai cậu một câu, "Từ bỏ đi, còn 2 tiếng nữa hắn sẽ chết, tà thuật của tôi không chỉ một loại, cuối cùng cậu cũng không thể rời khỏi tôi."

Phó Nguyên sửng sốt, cảm thấy lạnh thấu xương.

Dưới tầng, Lục Chỉ dựa vào người Nam Thừa Phong, bỗng nhiên, cậu đứng thẳng dậy. Nam Thừa Phong lập tức nhìn cậu.

Thần côn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tầng lầu nghiên cứu xem tà khí ở đâu, bị cậu doạ sợ, "Làm sao vậy."

"Không tốt! Phó Nguyên gặp nguy hiểm?!"