Tốt, Em Nói Đó

Chương 69



Lúc Hàn Dĩ Nặc trở lại ký túc xá thì Hạng Dập cùng Lộ Phi còn chưa tới, chỉ có Lữ Khinh Hồng đang quấn vòng trên cổ tay ở trong phòng, nhìn dáng dấp có vẻ chuẩn bị đi chơi bóng.

Lữ Khinh Hồng lúc nhìn thấy hắn còn sửng sốt, có chút kinh ngạc nói: “Dĩ Nặc, nghỉ ngơi mười một ngày cậu làm gì thế? nhìn qua có vẻ tiều tụy”

Hàn Dĩ Nặc sờ sờ mặt. ngay cả Đại Lữ không tim không phổi đều nhìn ra hắn không có tinh thần, đến cùng là biểu hiện của hắn có bao nhiêu rõ ràng?

Hắn nở nụ cười, cầm túi đồ vật ném trên bàn: “Nhớ cậu đến tiều tụy chứ sao?”

“U, miệng rất ngọt. tôi định ra sân chơi bóng, cùng đi không?” Lữ Khinh Hồng vuốt đầu nở nụ cười. một dáng vẻ đặc biệt chói mù con mắt, nếu Hàn Dĩ Nặc giờ không phải có chuyện phiền lòng phỏng chừng có thể cười tươi nửa giờ.

Hàn Dĩ Nặc gật gật đầu: “Được thôi, cậu chờ lát để tôi thay quần áo.”

Đến thời gian bắt đầu còn một khoảng, trên sân tập người đã rất đông, hắn cùng Lữ Khinh Hồng một lúc lâu mới tìm thấy nhóm khoa vật lý đang lẻ tẻ người. Hàn Dĩ Nặc đối với vị trí này rất có ý kiến, bên cạnh bãi cùng đội bóng rổ môn sinh môn hóa cùng tổ chức thi đấu, bên cạnh vây quanh một đống người, gần một nửa nam sinh cùng một đống nữ sinh líu ra líu ríu gào thét.

Thực sự lợi hại làm cho mấy người bên này muốn nói chuyện với nhau cũng phải cất cao giọng, rất chi lao lực.

Nhóm người vật lý đều đánh rất tốt làm Hàn Dĩ Nặc cùng Lữ Khinh Hồng hăng hái hẳn lên, không chút phát hiện quần chúng vốn đang xem trận đấu bên cạnh gần như đều chạy sang bên này.

Chờ đến thời gian nghỉ giữa giờ, Lữ Khinh Hồng đi mua nước, hắn tìm vị trí cùng mấy người kia ngồi tán gẫu, chưa nói hai câu đã cảm giác được mặt sau có người đập bả vai.

Là vài ba người nữ sinh hắn không quen biết.

Hai người bên cạnh đẩy đẩy nữ sinh đứng giữa, cô gái kia rất đẹp, mặc một chiếc váy hồng nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo da màu lam đậm, dáng người gầy nhỏ, con mắt mở to, nhìn thấy đã muốn yêu thương.

Người con gái chưa kịp mở miệng thì mấy nam sinh bên cạnh bắt đầu ồn ào huyên náo, còn có người đẩy đẩy bả vai hắn.

“Anh chàng đẹp trai, cậu muốn uống nước không?” âm thanh nữ sinh kia rất bình tĩnh, thế nhưng tay cầm nước đã muốn run rẩy đến lợi hại theo lời nói ra, Hàn Dĩ Nặc nhìn nhìn tự nhiên thấy thú vị.

Hắn nở nụ cười, chỉ hướng Lữ Khinh Hồng đang bước nhanh đi tới: “Không cần, bạn tôi đã mua về rồi.”

Mấy thanh niên trai tráng bên cạnh lại ồn ào: “Người ta đã mua tới, cậu cũng nên nhận đi chứ.”

Hàn Dĩ Nặc nhìn thấy mặt mấy cô gái lúng túng đỏ mặt, không thể làm khác hơn là đưa tay nhận lấy.

“Anh chàng đẹp trai, tớ là sinh viên của viện nghệ thuật. cậu học khoa nào, có thể làm quen được không?” Cô gái kia thấy hắn nhận chai nước liền cười vui vẻ, tận dụng thời cơ hỏi lại một câu.

Hàn Dĩ Nặc kinh ngạc, cô gái này nhìn qua điềm đạm vậy không nghĩ tới lại là người chủ động. Nếu bản thân không phải yêu Nghiêm Đông Kỳ thì hắn chắc sẽ suy nghĩ một chút. Giờ đột nhiên nghĩ đến chuyện với Nghiêm Đông Kỳ làm bản thân lại có chút nhói đau.

Lữ Khinh Hồng lúc chạy về vừa vặn nghe được câu đó, Hàn Dĩ Nặc còn chưa kịp mở miệng đã nhanh chóng cướp lời thay hắn đáp: “Hắn là Hàn Dĩ Nặc, học ngành kiến trúc, độc thân.”

Nữ sinh bên cạnh nhìn qua là bạn thân của cô, lớn mật cười hỏi một câu: “Anh chàng đẹp trai, chị của tôi có vẻ rất yêu thích cậu, có thể thuận tiện cho số điện thoại được không?”

Kết quả cô gái mặc váy phấn hồng dùng cùi chỏ đụng mạnh vào cô, cũng không biết có phải thẹn thùng hay không, khuôn mặt đỏ ửng xoay người rời đi.

Lữ Khinh Hồng nhìn mà cảm khái: “Mẹ nó cuộc đời, sao không có cô gái nào đến hỏi tôi xin số điện thoại chứ?”

Hàn Dĩ Nặc liếc mắt xem xét người bên cạnh, đem nước trong tay ném vào ngực của hắn: “Cậu nhìn qua chẳng khác đầu hòa thượng, mấy em gái thấy cậu còn tưởng cậu đang khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, người nào còn dám tới hỏi cậu xin số điện thoại chứ.” Sau đó cùng mấy người kia ra sân đấu.

Lúc đi về ký túc xá Lữ Khinh Hồng vẫn lải nhải chuyện này không yên. Hàn Dĩ Nặc thật khâm phục hắn, vốn bởi vì chuyện của Nghiêm Đông Kỳ không lên được tinh thần, giờ đột nhiên nghe tiếng nói chuyện một bên, tâm tình trái lại tốt hơn không ít.

Lộ Phi cùng Hạng Dập đã tới, Lữ Khinh Hồng còn mang theo hai suất cơm thịt gà mang về, giờ khắp căn phòng đều là hương vị thơm ngon của cơm thơm phảng phất.

Hàn Dĩ Nặc đột nhiên cảm thấy đói bụng lạ, nhìn hai người bọn họ đều cảm thấy thân thiết không ít.

“Ai, tôi nói với hai cậu, hôm nay cùng Hàn Dĩ Nặc đi ra sân bóng rổ, không đánh được hai trận thì có em gái tới hỏi hắn số điện thoại đấy.” Mặt mày Lữ Khinh Hồng so với việc chính hắn được xin số điện thoại còn hưng phấn hơn, đầy vẻ bát quái khiến Hàn Dĩ Nặc có chút muốn cười.

Lộ Phi hiển nhiên bị mấy khuôn mặt cô gái làm tổn thương tâm tình, câu đầu tiên đã hỏi: “Em gái kia mặt mày thế nào?”

“Xinh xắn, học ngành nghệ thuật, dáng người, mặt mũi ổn, da trắng, ngũ quan rất đẹp, mặc một chiếc váy màu phấn hồng, nhỏ nhắn sáng sủa, cảm thấy đặc biệt xinh, có thể mô tả giống như nữ thần.” Lữ Khinh Hồng dùng giọng điệu hưng phấn như trúng vé xổ số miêu tả, thêm cách dùng từ của hắn, con mắt của anh Phi đã sáng thêm mấy phần.

Hàn Dĩ Nặc không nói gì, hắn thấy em gái kia cũng tạm ổn, nhưng nhìn theo cách nói chuyện của Đại Lữ lại chẳng khác gì tiên trên trời, như Tây Thi sống lại, quả thực vô nghĩa.

Hạng Dập cũng theo chen vào một câu, nhưng lại nhìn vào Hàn Dĩ Nặc: “Vẫn cho số điện thoại sao?”

“Chính là…” Lộ Phi chống ghế quay đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc, cũng bỏ thêm một câu: “Hai người nếu không thành có thể tạo phúc cho ký túc xá chúng ta, chừa chút tài nguyên cho anh em chứ.”

“Chưa cho.” Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười: “Cô gái kia thẹn thùng bước nhỏ bước to chạy đi.”

“Ai, đáng tiếc.” Lộ Phi ngồi đưa lưng về phía hắn, đưa tay vỗ bàn một cái, sau đó thay đổi bằng giọng điện than ngắn thở dài: “Có một suất tình yêu trước mặt còn không biết quý trọng…”

Lữ Khinh Hồng không chút lưu tình đánh gãy hắn, đối với Hàn Dĩ Nặc nói: “Tôi xem cậu với cô gái kia có vẻ lạnh nhạt, có phải có gì không thích không?”

“… ừm.” Hàn Dĩ Nặc sửng sốt một chút, thật bất đắc dĩ đáp.

Kỳ thực hắn một điểm của mấy em gái đều không thể nào chấp nhận, đặc biệt là mấy cô gái thuộc loại người Nghiêm Đông Kỳ yêu thích là phiền nhất.

Cũng may Lữ Khinh Hồng không tra hỏi đến cùng hắn yêu thích mấy cô gái như thế nào, nếu thế hắn cũng không biết trả lời sao. Hàn Dĩ Nặc nghĩ như vậy bèn vô thức quay đầu nhìn Lữ Khinh Hồng đang ăn cơm bên cạnh, sau đó ánh mắt quét đến Hạng Dập đang ngồi đối diện.

Hạng Dập ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn hắn, sau đó tựa hồ như đồng tình nở một nụ cười an ủi.

Hắn đột nhiên cảm thấy Hạng Dập cũng không đáng ghét như vậy. Ngoại trừ việc hắn hỏi đến chuyện có yêu thích đàn ông làm bản thân thấy bị xâm phạm đời sống riêng tư mà buồn bực thì trong ký túc xá có người biết được bí mật của hắn cũng vẫn rất tốt.

Tối thiểu ở trước mặt hắn không cần phải giả vờ, đã rất tốt.

Sau đó hắn cũng nhìn Hạng Dập nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Có lẽ trước đó hắn đối với Hàn Dĩ Nặc vẫn rất thờ ơ, tự dưng cười với nhau, tên nhóc kia rõ ràng có chút bất ngờ, vừa vội vàng vừa hoang mang cười trở lại sau đó gần như quay đầu nhìn máy tính.

Hàn Dĩ Nặc nhìn gáy của hắn cười cười rồi mới chậm rãi lấy đũa ăn cơm.

_________________

Chuyện làm ăn của quán bar không tồi, mùa đông đến lại đặc biệt thuận lợi.

Có lẽ do bầu trời lạnh lẽo làm người ta dễ thấy cô quạnh, Nghiêm Đông Kỳ mỗi khi đến quán bar đều có thể nhìn thấy hơn mười người nam nữ độc thân ngồi trong góc một mình, đặt một chiếc ly đầy rượu, sau đó giả vờ như xoa xoa ly bày ra tư thế ám muội, trên đầu dán mấy chứ to lớn: “Tôi rất cô quạnh, cầu được yêu.”

Mặt chữ còn là hoa văn màu hổ phách phác họa ánh sáng màu xanh huỳnh quang.

Nghiêm Đông Kỳ mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này đều có ý nghĩ muốn đem tất cả ly rượu đổi thành màu trắng trán men cho thêm màu dục vọng, trên mặt còn phải gắn thêm ** cùng ngôi sao nhỏ, mặt ngoài viết rõ “Vì nhân dân phục vụ.”

Hắn gần đây cũng không thường lui tới bên này ngốc, trước đây chỗ ngồi đó là nơi quen thuộc, đôi lúc còn có thể cân nhắc cùng mấy anh em bạn bè kết giao hoặc làm quen mấy cô gái xinh xắn đẹp đẽ, thi thoảng hợp ý kiếm tình một đêm cũng không phải ý tồi.

Nhưng từ khi nghe được lời bày tỏ của Hàn Dĩ Nặc, hiện giờ hai con mắt nhìn đến mấy cô gái đều không hiểu ra sao cảm thấy tội ác.

Đi vào trong văn phòng đem quản lý đuổi ra ngoài, một mình làm tổ trong phòng tra xét bảng biểu tài vụ tháng này, căn cứ vào danh sách định sẵn để tính toán xem số lượng chủng loại rượu tháng sau, đang chuẩn bị đứng dậy lượn vài vòng thì điện thoại trong túi bắt đầu rung rung vang lên.

Là điện thoại của mẹ.

Nghiêm Đông Kỳ rất bất ngờ, cha mẹ bình thường đều rất ít khi gọi điện thoại cho hắn, tình cờ đều gọi điện nói hắn trở về ăn một bữa cơm để gia đình đoàn tụ một hồi. hai người đều đối với đứa con trai rất thả lỏng, đối với người con gái rất chăm sóc quan tâm, cha mẹ có thể nhớ tới người con trai này cũng đã cảm ơn trời đất.

“U, rốt cục người đẹp cũng nhớ mình có một người con trai rồi sao.” Nghiêm Đông Kỳ lần nữa ngồi xuống, thả lỏng người dựa vào phía sau.

Âm thanh của mẹ trong điện thoại vẫn trung khí mười phần: “Phí lời, tự mẹ một tay phân, tay nước tiểu chăm ăn chăm uống khổ cực, con nói thực tàn nhẫn, hung ác, đồ vong ân bội nghĩa.”

Nghiêm Đông Kỳ nhếch miệng cười: “Mẹ có thể nói con mình như thế sao? quá buồn nôn đi.”

“Trưa mai có thời gian không, về nhà ăn cơm, nhân tiện mẹ có việc nói cho con đây.” mẹ ra lệnh không chút sợ hãi, gọn gàng dứt khoát không cho thời gian để cự tuyệt.

“Được ạ, mẹ đã ra lệnh sao con dám không trở về?” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười: “Trong nhà cần cái gì không? Lúc con về tiện thể mua luôn.”

Mẹ thật lòng cân nhắc một lúc: “Hửm, đợi lát nữa, để mẹ nghĩ xem.”

Suy nghĩ hồi lâu liền hô vào trong điện thoại: “Con chờ điện thoại một chút, mẹ vào bếp nhìn.”

Nghiêm Đông Kỳ cười cầm bút trên bàn xoay xoay: “Không cần vội, ngài từ từ suy nghĩ. Con đang định lập danh sách ghi cho nhớ đây, ngày mai nhất định đưa đầy đủ lại cho ngài.”

“Không cần không cần, không phiền phức như vậy…” từ trong điện thoại có thể nghe được chiếc dép của mẹ đang bạch bạch vang trên nền nhà: “A, mẹ nghĩ rồi, ngày mai mua về cho mẹ một chai nước tương.”

Nghiêm Đông Kỳ dở khóc dở cười: “Suy nghĩ lâu như thế rồi nói con chỉ mua một chai nước tương?”

“Nhà chúng ta không thiếu cái gì, con đừng cả ngày muốn tiêu tiền bậy bạ.” Mẹ nhịn không được lải nhải vài câu.

Nghiêm Đông Kỳ luôn miệng đáp lại: “Được được được, không dùng tiền không dùng tiền, chỉ tích góp, ngày mai lão con sẽ đến siêu thị mua cho mẹ một chai.” “Ai, hai năm trước còn mở siêu thị, giờ lại phải đi mua của nhà khác, thật là.” Trước đây Nghiêm Đông Kỳ thấy cha mẹ đã lớn tuổi, liền để siêu thị cho người ta thuê, sau đó phần còn lại của cửa hàng mở quán trà nhẹ, công việc thoải mái nhẹ nhàng, giờ cũng không đến nỗi không có việc làm, mẹ hiện tại lại thấy nhàn rỗi quá, đối với chuyện này vẫn canh cánh trong lòng.

Nghiêm Đông Kỳ vừa nghe chuyện này liền đau đầu, nhanh nhẹn đáp trả: “Cửa hàng của con còn có việc” liền treo điện thoại.

Giữa trưa ngày hôm sau Nghiêm Đông Kỳ vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn nức mũi, Nghiêm Đông Kỳ trước đến chào hỏi cha đang ngồi đọc báo ngồi trong phòng khách, nhấc chân đem theo chiếc lọ đi vào nhà bếp.

Mẹ đang bưng nồi cá hầm đi tới bên mâm, nhìn qua rất lao lực. Nghiêm Đông Kỳ nhanh thả chai nước tương rồi tiến tới giúp đỡ: “Mẹ để tâm một chút, nồi này còn nóng đây, nhỡ trật tay thì sao.”

“Hôm nay trở về sớm nhỉ.” Mẹ đưa nồi cho Nghiêm Đông Kỳ, sau đó dùng tạp dề chà xát tay: “Còn tưởng lát nữa con mới về chứ.”

Nghiêm Đông Kỳ đem cá bỏ vào mâm, sau đó rất quen thuộc đem môi lấy miếng nhỏ bỏ vào trong miệng: “Tất nhiên không thể rồi, cũng không nên để cho cha mẹ chờ con được.”

Sau đó còn bồi thêm một câu: “Con mua cho cha mẹ ít đồ dùng đấy, đang đặt ngoài cửa, không biết nên để chỗ nào, chốc nữa mẹ đem vào đặt đâu thì đặt.”

Mẹ giơ tay ở trên bả vai của Nghiêm Đông Kỳ quất một cái: “Lại xài tiền bậy bạ.”

Nghiêm Đông Kỳ nhìn lại cười nói: “Ai u mẹ nhìn kìa, khóe miệng người đều rộng tới mang tai rồi, đối với con còn khách khí làm gì chứ.”

“Để mẹ ra xem con mua cho chúng ta cái gì nào.” Mẹ cười tươi rói, quay đầu đi ra khỏi phòng bếp.

Nghiêm Chỉ trưa nay không về, lúc ăn cơm chỉ có ba người, cảnh tưởng này từ khi chín tuổi thì gần như ít thấy, giờ đột nhiên cảm thấy không quen.

“Đông Tử a.” Mẹ hướng về trong bát hắn gắp hai phần đậu.

Nghiêm Đông Kỳ vừa nghe nhũ danh này liền biết không có chuyện gì tốt, không thể làm gì hơn là nhắm mắt cười cười: “Người đẹp Lý muốn nói chuyện gì với con cứ nói thẳng.”

“Có chuyện gì đâu, khu đông có Dì mới đến, cháu ngoại hai tháng trước từ nước ngoài trở về, mẹ xem ảnh rồi nhìn qua cuộc sống người ta rồi, thấy đó là cô bé tốt. con xem con làm ăn bôn ba còn chưa có đối tượng, không thì gặp gỡ cô gái kia xem sao?”

“Mẹ, năm nay con còn chưa qua sinh nhật hai tám đây, mẹ đừng dùng từ bôn ba bi thương như thế nói con được không? tâm hồn của con trai mẹ rất yêu đuối.” Nghiêm Đông Kỳ vừa nghe mẹ nói câu này liền muốn khóc.

Mẹ giơ giơ chiếc đũa: “Hai mười tám bốn bỏ năm lên cũng không phải đã gần ba mươi đó sao.”

Nghiêm Đông Kỳ do dự một chút, cúi đầu đem đậu mẹ gắp đưa vào miệng nhai nhai, sau đó ngẩng đầu hướng mẹ nở nụ cười: “Được rồi, gặp gỡ thì gặp gỡ vậy.”