Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 74: Thình lình bị đẩy vào vực thẳm



Thế nhưng, làm thế nào Lâm Hi Hi có thể bình tĩnh.

Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng nhăn nhó biểu lộ không tin tưởng, ánh mắt trong veo nhìn chằm chằm luật sư.

Luật sư cũng nhìn nàng một hồi, ánh mắt một mực thản nhiên, lúc luật sưbiện hộ phía đối phương lên tiếng lần nữa, tầm nhìn một lần nữa rơi vàotừng cử chỉ của hai người.

“Tốt lắm.” Ánh mắt lạnh lùng của luật sư biện hộ bị cáo đảo đến, quayphía quan tòa cùng người xem lớn giọng nói, “Mọi người nghe rõ chứ? Vềcâu trả lời của Tống tiểu thư, chúng ta có khả năng lý giải được vụcưỡng bức này ban đầu như thế nào, nhân chứng cũng không thể chứng minhđược đương sự của tôi là người ép buộc, cũng không thể làm sáng tỏ đương sự là người tiến hành cưỡng bức, thế thì chúng ta không có căn cứ xácminh những thông tin này, không phải sao?”

Nói đến đây ánh mắt luật sư biện hộ chậm rãi nhìn Lâm Hi Hi, khóe miệngnổi lên nhất mạt ý cười, “Lâm tiểu thư, tuy rằng tôi không biết việc tốcáo của cô có mấy phần là thật, thế nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng hoàntoàn là bịa đặt, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, trước khi phiên tòa này mở rađương sự của tôi có tiến hành hoà giải mục đích tìm kiếm sự thống nhấtgiữa hai bên, không phải sao? Ngay cả người bị hại cũng không thể xácđịnh hung thủ là ai, Lâm tiểu thư làm sao có thể xác định chứ?”

Cả hội trường ồ lên.

Lâm Hi Hi đang ngồi trên ghế bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, đè xuống tiếng ong ong trong đầu, khó khăn mở miệng:“Không phải như vậy, sự thực không phải như thế này, sự việc ngày đóchúng tôi đều rõ ràng! Tôi cùng Viện Y đều đã trải qua, chính là NhạcPhong phạm pháp, Viện Y cậu nói cho bọn họ…”

“Đinh đinh đinh,” ba tiếng búa vang lên, quan tòa nghiêm giọng nhắc nhở: “Đề nghị chú ý, trong lúc luật sư biện hộ chất vấn nhân chứng. Đương sự không được can thiệp.”

Không được can thiệp!

Toàn bộ lời nói của Lâm Hi Hi đều bị nghẹn lại trong cổ, nàng nhìn rõ ràng cái cười thương tiếc của luật sư biện hộ bên kia.

Chuyện gì đang xảy ra? Có ai nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra thế này?

Lâm Hi Hi vô lực tựa vào ghế, cánh tay chống lên trán, ép buộc chínhmình trấn tĩnh lại tự hỏi, bắt đầu nghe không rõ luật sư biện hộ đốiphương nói cái gì, nàng chỉ biết rằng, tình huống bất lợi đang kéo đếncàng lúc càng nhanh.

Ngày đó..

Ngày hôm đó xảy ra chuyện gì, ba người bọn họ đều rõ ràng!

Nàng không hiểu nổi tại sao mình bị đưa đến nhà máy bị bỏ hoang kia, gặp phải Nhạc Phong. Lúc sau Viện Y mới đến, khẳng định là Nhạc Phong điệnthoại gọi cô ấy đến, lúc bị cường bạo…. Làm thế nào có chuyện ViệnYkhông nhớ rõ kẻ đã cưỡng bức cô ấy?

Giống như bị một mũi moocphin tiêm thẳng vào mạch máu, ánh mắt lành lạnh của Lâm Hi Hi bỗng nhiên mở lớn.

Trong tầm nhìn của nàng, in đậm bóng lưng Tống Viện Y. “Tôi không biết…Là Hi Hi nói cho tôi biết, cô ấy nói là Nhạc Phong bắt cóc cô ấy, sau đó ngược đãi cô ấy, hiện tại nghĩ lại cô ấy rất hận Nhạc Phong, cô ấy nóivụ kiện này nếu thắng, cô ấy hẳn là có thể trả thù Nhạc Phong. Tôi cũngkhông biết, tất cả đều là cô ấy nói cho tôi biết, cô ấy là bạn thân củatôi, tôi đương nhiên tin tưởng…”

Tống Viện Y đưa lưng về phía nàng, Lâm Hi Hi không nhìn thấy biểu tình của cô ấy, nhưng vẫn nghe được tiếng nói của cô.

Tiếng nói nhẹ nhàng chậm chạp, rất bình tĩnh, cũng vô cùng hoang đường.“Được, tôi đã biết.” Luật sư biện hộ gật đầu cắt ngang tiếng nói củaTống Viện Y. “Hiện tại tôi đã đủ rõ ràng, tất cả sự thực, tất cả tố cáođều do một mình nguyên cáo Lâm tiểu thư bịa đặt, mà Tống tiểu thư chỉ là người bị hại thành kẻ thế thân, sự thực cuối cùng là như thế nào, tôitin tưởng so với người khác Lâm tiểu thư càng rõ ràng hơn, tôi chỉ cóthể khẳng định một điều, những cáo buộc của nguyên cáo là vô căn cứ.”

Hai bàn tay luật sư biện hộ nổi gân xanh nhẹ nắm chặt đặt trên mặt bàn,nhìn bọn họ, hơi thở lạnh lùng nói: “Xin hỏi luật sư nguyên cáo, chẳnglẽ không rõ ràng, lừa dối quan tòa là việc ngốc nghếch như thế nào sao?”

“Mọi vấn đề thắc mắc của tôi đến đây là hết, thưa quan tòa.” Hắn ưu nhã cười, tràn đầy vẻ lãnh đạm châm biếm.

Ngay lúc hắn ngồi xuống, bàn tay Lâm Hi Hi lạnh toát.

Nàng đánh mắt nhìn bóng lưng Tống Viện Y, nàng vẫn nhìn mãi, nàng hivọng người bạn thân thiết của nàng có thể xoay người lại nhìn nàng, cóthể mang đến cho nàng một cơ hội, để nàng có thể biết cuối cùng cô ấyđang nghĩ cái gì?

Một chút ấm áp bao quanh viền mắt, đôi mắt Lâm Hi Hi đỏ ửng, không khítoàn hội trường trở nên ồn ào, trong lúc mọi người âm thầm chỉ trỏ,triệt để mất đi ngôn ngữ.

“Tiếp theo là thời gian luật sư nguyên đơn phản bác, xin hỏi đối vớinhững nghi vấn của bị cáo, nguyên cáo giải thích như thế nào?”

Quan tòa gõ búa, khôi phục lại sự yên tĩnh.

Luật sư ưu nhã ngồi đó, nghe thấy lời nói của quan tòa chỉ khẽ nhúcnhích, làn môi khẽ nhếch, dùng thanh âm nhẹ nhàng chỉ có hắn cùng Lâm Hi Hi nghe được nhẹ giọng nói: “Lâm tiểu thư nhớ rõ những gì tôi nói.”

Hắn gấp lại tập tài liệu trong tay, từ từ đứng lên, cúi đầu nói lớn: “Xin bình tĩnh.”

Lâm Hi Hi cả người cứng đờ!

“Thưa quan tòa, đối với những câu hỏi của bị đơn, cùng với những chứngcứ tôi có được, cũng chính là những gì tôi cung cấp cho khách hàng củamình, biện hộ mà không kiểm tra tính xác thực của chứng cứ là sơ suấtcủa tôi, các vị, thực xin lỗi.”

Tiếng nói du dương hạ xuống, nhưng lại khơi lên sự hỗn loạn cả tòa án.

Thanh âm ngạc nhiên từ nhỏ đến lớn, quả thực không thể tưởng tượng nổi, nguyên bản cục diện hoàn toàn sụp đổ!

Lâm Hi Hi nhìn thấy tình cảnh mù mịt cùng với bộ dạng đáng ghê tởm trước mắt, cắn chặt môi.

Nàng cắn rất chặt, làn môi trong nháy mắt ứa máu, có một chút da bị rách.

Nàng bắt đầu rõ ràng, chuyện gì đang xảy ra

Theo những lời khẳng định của Viện Y, cùng với phản bác của luật sư,từng bước từng bước một, quả thực đều muốn đẩy nàng xuống vực sâu màthôi.

Nàng rốt cục bắt đầu rõ ràng, hắn vì sao một mực nhắc nhở nàng: “Lâm tiểu thư, xin bình tĩnh!”

Lâm Hi Hi căn bản là không thể bình tĩnh nổi.

“Chờ một chút!” Hốc mắt Lâm Hi Hi ửng đỏ, cả người như bị dội nước đá,chỉ còn đôi mắt kiên định nhìn quan tòa, thanh âm khàn khàn đã có lực,“Ai nói chúng tôi không có chứng cứ? Ngày đó bệnh viện đã chứng minh,căn cứ của chúng tôi rất đầy đủ.”

Quan tòa nhíu mi: “Phải không luật sư?”

Dáng người luật sư cao ngất đứng tại chỗ, ánh mắt rất lãnh đạm: “Có một chút.”

Trong tập tài liệu mà hắn chuẩn bị trước, xác minh của bệnh viện bất ngờ kẹp trong đó, có người đứng lên đem một phần kết quả giám định mang đến trước mặt quan tòa.

Lâm Hi Hi gắt gao nhìn bản báo cáo kia, không sai, lúc Viện Y được đưavào bệnh viện ngày đó nàng có xem qua bản giám định đó, lúc đó có cả Tần Dịch Dương cùng nàng, nàng nhớ rất rõ ràng!

Quan tòa lẳng lặng nhìn bản báo cáo nọ, biểu tình vẫn bình tĩnh, nhìn đến tờ cuối cùng thì mặt biến sắc.

Có phần tức giận buông bản báo cáo ra, thanh âm của quan tòa trầm thấpmà hờ hững: “Nguyên cáo – đương sự Lâm tiểu thư, cô có thể giải thíchmột chút, đây là chuyện gì vậy?”

“Đây là một phần bản báo cáo kiểm tra đêm hôm qua, kết quả trái ngượchoàn toàn với bản xác nhận của bệnh viện Nhân Dân thành phố, Lâm tiểuthư, cô cung cấp một bản báo cáo như vậy, có mục đích gì?”