Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu

Chương 30: Thanh âm cố nhân xưa



Tề Yến Thanh nhìn Thiên Ân ngẩn ngơ đứng lặng phía trước, gương mặt đờ đẫn với ánh mắt mệt mỏi vô định nhìn xuống thảm nhà. Đôi mắt trắng vắt mà khóe mắt đỏ hoe lên cũng đã sớm cạn khô nước mắt, đôi môi hồng nhạt mềm mại mím chặt lại, xương quai xanh như cánh hạc dường như hiện rõ hơn trên làn da trắng mịn tươi mát, căng lên trong từng nhịp thở của cô.

Thiên Ân cảm thấy cơ thể mình dường như cũng không còn sức lực để giận dữ nữa. Cơ thể nặng nề mà trống rỗng, giống như có áp lực vô hình đè lên lồng ngực cô, mà lại không cách nào đẩy ra được.

" Ta muốn con từng ngày, từng ngày phụ thuộc ta, gắn kết với ta, đến mức con không thể tách rời, không thể buông bỏ, không thể sống thiếu ta....Sau đó....ruồng bỏ con! Khiến cho con đau đến tê tâm liệt phế....Khiến cho con khổ sở mà sống không bằng chết! "

" Kế hoạch ban đầu của ta....chính là muốn tự tay hủy hoại con! Khiến cho con sống không được....mà chết cũng không xong! "

Từng lời nói của cha nuôi vang lên như tiếng lặp vô tận, giống như cô đứng trước một vực sâu không đáy, tối tăm hun hút, hét thật lớn....từng âm thanh, từng âm thanh dội xuống tận đáy sâu, và vọng trở lại, liên tiếp, bất tận, từng tiếng, từng tiếng dày vò tâm can. Thiên Ân ép mình suy nghĩ, nhưng đầu óc cô giống như vừa lĩnh trọn một mũi thuốc tê, u u đờ đẫn, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì!

Cha mẹ cô là ai? Tại sao cha nuôi lại biết cha mẹ cô? Hơn nữa thái độ đối với mẹ cô vô cùng căm ghét! Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ từ trước khi cô ra đời, cha mẹ cô và cha nuôi đã có thâm thù hay sao? Giờ ông ta muốn tìm cô để trả thù?

Cha mẹ cô, rút cuộc còn sống hay đã chết? Còn sống thì ở đâu? Mà nếu đã chết rồi....thì xác chôn ở đâu?

Việc cha nuôi nhận nuôi cô, có phải là nằm kế hoạch trả thù của ông ta hay không? Mất công chăm sóc cô, mười hai năm nuôi cô trưởng thành, sau đó hành hạ cô, khiến cô sống không bằng chết....Tại sao lại hận cô đến thế? Rút cuộc huyết hải tình thù sâu đậm đến nhường nào?

Cha nuôi cô nhắc đến Kính Hàm? Anh đóng vai trò gì trong câu chuyện này giữa bố mẹ cô và cha nuôi? Rút cuộc chuyện năm đó anh biết được bao nhiêu?

Thật sự cha nuôi cô đối với cô, hoàn toàn chỉ là hận thù thôi, hoàn toàn không có chút tình cảm nào hay sao?

Hóa ra từ trước đến nay, mọi thứ cha nuôi cô làm, chỉ là để.....trả thù thôi sao?

Và....

Điều cô lo sợ nhất.....

Chính là nếu như bố mẹ cô thật sự đã chết, thì cái chết của bố mẹ cô, liệu có liên quan gì đến cha nuôi của cô hay không?

Có quá nhiều câu hỏi một lúc hiện lên trong đầu, khiến cho đại não muốn nổ tung....Nhưng đau lòng nhất là Thiên Ân lại chẳng thể trả lời được bất cứ một câu hỏi nào, đôi tai cô chỉ nghe thấy tiếng ong ong, giống như có cả một đàn ong trăm con đang vo ve trong đầu cô vậy.

Đau đớn ư....? Dường như còn hơn cả đau đớn, trái tim cô giống như bị một con dao xẻ đôi ra hai nửa, sau đó lại bị một cây kim gỉ sét vụng về khâu lại, từ những vết rách, máu vẫn rỉ ra không ngừng, đau đến tê tâm liệt phế.

Trống rỗng ư....? Dường như còn hơn cả trống rỗng, giống như lồng ngực có một lỗ hổng lớn, rất lớn, gió từ bên ngoài lùa qua, lạnh buốt tê dại đến tận tâm can.

Tuyệt vọng ư....?

Phải.....là tuyệt vọng!

Thiên Ân lặng người đi, đôi mắt chất chứa quá nhiều điều mà lời nói thì lại không thể thốt ra, giờ cô mới biết, lòng người thật sự âm sâu thâm hiểm đến mức nào....

Hóa ra kiếp nạn trời định của cô là ở đây! Liệu rằng cô có thể thoát khỏi hay không? Chính bản thân cô....cũng không biết nữa?

Bước tiếp theo phải đi như thế nào.....cô cũng nghĩ không còn thông suốt nữa rồi.

Ánh mắt cô hướng về phía Tề Yến Thanh, vẫn khuôn mặt cao lãnh tuấn kiệt ấy, vẫn những đường nét tinh tế nam tính như tượng tạc, đẹp như tài tử Tây phương, mang nét cao ngạo thâm trầm, lạnh lùng tàn khốc, khiến cho nữ nhân say mê ấy, giờ tại sao xa lạ đến như vậy....

Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tại sao hắn vẫn có thể khí chất đến như vậy? Một thân tay trang cắt may thủ công vừa vặn ôm lấy dáng người tiêu chuẩn, bờ vai rộng lớn, khuôn ngực vạm vỡ cường tráng, vòng eo rắn chắc và đôi chân thon dài nhàn nhã vắt chéo, tựa vào chiếc bàn gỗ rộng lớn phía sau.....Ung dung ưu nhã, bình bình đạm đạm, khí chất thành đạt quý tộc hút hồn không hề suy chuyển đi dù chỉ một chút?

Con người này, một lời nói ra, lạnh lùng lấy đi cánh tay người khác, chứng kiến một màn máu chảy lênh láng, mà mi tâm không nhíu lấy một cái, điềm nhiên lạnh lùng, giống như ác quỷ khát máu, từng ngụm, từng ngụm thưởng thức nỗi sợ nhuốm mùi máu tanh....

Con người này, có thể khiến thuộc hạ can tâm tình nguyện cắt đi một phần thân thể của mình mà không một lời oán trách, có thể khiến người dưới trướng trung thành tuyệt đối, vì mình mà đổ máu, không một lời oán than.

Con người này, không gông không cùm, không xiềng không xích, mà có thể trói chặt cô lại, không cách nào vùng thoát ra.

Mà cô thì giống như con chim non trong chiếc lồng vàng sang trọng, cửa lồng mở rộng, ngoài kia là khoảng không lớn mênh mông, là bầu trời tự do thơm mát, mà lại không dám cất cánh bay ra....

Đáng sợ!

Thật đáng sợ!

Cô muốn mang toàn bộ những câu hỏi ấy, một lần chất vấn cho xong, nhưng cô cũng biết rằng, câu trả lời cô nhận được sẽ chỉ là con số không!

Người cha nuôi kia đã mất biết bao nhiêu công sức chỉ để chờ đến ngày được thỏa mãn hành hạ cô như thế này, làm gì có chuyện ông ta dễ dàng buông tha cho cô đơn giản như vậy?

Chi bằng bất trí nhất từ*, cũng coi như trong mắt ông ta cô không đến nỗi ngây thơ ngu ngốc! ( *không nói một lời).

Nghĩ đến đó, đôi môi mềm mại của cô vô thức nở một nụ cười trào phúng chua xót.

Tề Yến Thanh nhìn sâu vào đáy mắt trong vắt mà vô định của Thiên Ân, nụ cười trên đôi môi tái nhợt mà đẹp đến kỳ lạ, giống như một đóa hoa trà cô đơn lặng lẽ nở bung trong đêm tối, vừa cô đơn vừa đẹp mỗi nỗi u buồn.

Hắn đột nhiên cảm thấy trái tim của mình xao động kì lạ....

Những ngón tay lạnh toát của hắn lần vào trong vạt áo, lôi ra một chiếc điện thoại. Hắn gõ lên bàn phím, lướt phần danh bạ và trượt ngón tay.

Tiếng chuông điện thoại đổ rất lớn vang lên trong không gian, Thiên Ân bị tiếng chuông của hắn thu hút, ánh mắt cô khó hiểu nhìn cha nuôi....

Giờ này hắn gọi cho ai....mà còn mở loa ngoài như thế?

Tiếng bắt máy vang lên, một thanh âm ấm áp quen thuộc, tràn đầy dịu dàng khiêm tốn, giống như vọng về từ kí ức trong quá khứ, khiến cho Thiên Ân sững sờ như hóa đá, nước mắt tưởng như đã cạn khô lại bất chợt ứa ra.

Tề Yến Thanh khẽ cười, khóe môi cong lên một đường ưu nhã tà mị, thanh âm trầm thấp lịch lãm vang lên, nhìn Thiên Ân bị thanh âm trong điện thoại làm cho chết lặng.

_ Cha Dương! Ông và mọi người vẫn khỏe chứ!

_ Cám ơn Tề tổng quan tâm! Tôi và mọi người ở cô nhi viện đều rất khỏe! Ngài vẫn khỏe chứ ạ!

_ Tôi rất khỏe!

Thanh âm trầm khàn của Tề Yến Thanh vang lên, trong câu trả lời mang theo quá nhiều ẩn ý. Ánh mắt hắn nhìn xoáy về phía Thiên Ân, thỏa mãn nhìn cô choáng váng tê dại.

Nhưng Thiên Ân không còn tâm trí để chú ý đến ánh mắt lạnh băng mà tà mị của hắn nữa, đôi mắt cô hút vào chiếc điện thoại trong tay hắn, thanh âm trầm ấm quen thuộc kia khiến cho trái tim cô bị thắt nghẹn, đôi chân cô vô thức bước về phía trước.

Cha Dương?

Nụ cười hiền hậu, ánh mắt trầm ấm, cử chỉ yêu thương trìu mến của cha Dương tràn về đầy ăm ắp trong tâm trí cô, một mảng kí ức tươi sáng đẹp đẽ, ấm áp dịu dàng như dòng nước ấm tràn vào trái tim lạnh lẽo của Thiên Ân.

_ Không biết Tề tiên sinh hôm nay gọi điện cho tôi có gì căn dặn?

Giọng nói của Cha Dương vang lên, mang theo một chút cung kính do dự, như sợ nếu lỡ sai lời sẽ làm người nghe phật ý. Thiên Ân nghe thấy giọng ông vang lên rất khỏe mạnh, cho dù so với 12 năm trước đã khàn đi rất nhiều, nhưng không hề có một chút yếu ớt.....Vậy là Tề Yến Thanh, hắn không hề bạc đãi Cha Dương?

Bên trong cô, khao khát muốn được nói chuyện cùng ông bùng cháy thiêu đốt. Thiên Ân hướng vội mắt về phía Tề Yến Thanh, ánh mắt trong suốt tinh khiết như ngọc phỉ thúy, khắc khoải chờ đợi.

Tề Yến Thanh đón nhận ánh mắt của cô một cách rất điềm nhiên, thanh âm trầm thấp như rừng sâu u tịch vang lên nhè nhẹ.

_ Bên cạnh tôi có người rất muốn gặp ông!

_ Người rất muốn gặp tôi?

Cha Dương hồ nghi lên tiếng, trong giọng nói run run dường như đã ngầm đoán ra....Thiên Ân nghe thấy tiếng gọi kìm nén mong chờ của ông vang lên qua điện thoại.

_ Thiên.....Thiên Ân?

Nghe âm thanh trầm ấm của Cha Dương gọi mình sau 12 năm trời dài dằng dặc, Thiên Ân muốn cất tiếng đáp trả, nhưng thanh âm trong cổ họng lại nghẹn ngào. Cô đưa bàn tay nhỏ bé lên che đôi môi mình lại, nước mắt nóng hổi lăn trên gò má.

Tề Yến Thanh nhìn Thiên Ân run rẩy đứng khóc, chẳng khác gì hình ảnh một cô bé sáu tuổi đứng khóc nhè trước mặt bố mẹ vì bị bắt nạt, vừa buồn cười, vừa tội nghiệp, làm cho hắn cũng cảm thấy mềm lòng đi không ít.

_ Thiên Ân....là con phải không?

Thanh âm đứt quãng như hụt hơi của Cha Dương vang lên qua điện thoại khàn đặc lại, dường như ở đầu dây bên kia, ông cũng đang khóc.

Thiên Ân mím chặt đôi môi lại, ánh mắt nhìn Tề Yến Thanh âng ấng nước.....rồi cô tiền gần hơn về phía chiếc điện thoại trong tay hắn, bàn tay nhỏ bé của cô run run khẽ nắm lấy bàn tay to lớn đang cầm điện thoại của hắn, kéo sát gần lại.

Trái tim của Tề Yến Thanh đột nhiên đập nhanh một nhịp. Bàn tay to lớn của hắn ấp trong đôi tay nhỏ bé run run của cô, da thịt ấm áp mềm mại bao bọc lấy những ngón tay lạnh toát của hắn. Tề Yến Thanh nhìn Thiên Ân mong manh đứng trước mặt, nước mắt rơi trên gương mặt ướt đẫm mà vẫn quật cường nở nụ cười rất tươi, như sợ rằng người ở đầu dây bên kia nhìn thấy sẽ đau lòng, đôi vai run run so lại, thanh âm trong vắt vụn vỡ khẽ vang lên.

_ Cha...Cha Dương!

_ Thiên Ân!

Giọng Cha Dương vang lên như vỡ ào, bao nhiêu cảm xúc dồn nén lo lắng, mong nhớ, đợi chờ, khắc khoải vỡ vụn ra như pha lê rơi xuống sàn nhà, tạo thành từng hạt li ti long lanh....

_ Lâu rồi không gặp! Cha và mọi người.....có khỏe không?

_ Khỏe! Ta và mọi người đều khỏe, nhờ hồng phúc của Tề tiên sinh, hiện giờ chúng ta đều được sống rất đầy đủ. Những người bạn của con đều đã lớn, đã trưởng thành hết rồi! Thiên Ân, lâu rồi không gặp con, Tề tiên sinh có kể cho ta nghe về con, còn nói con vừa du học bên Anh quốc về. Thấy con được Tề tiên sinh chăm sóc tốt như vậy. Ta thật lòng rất biết ơn Tề tiên sinh!

Từng lời nói của Cha Dương thấm vào trong cơ thể cô....Thiên Ân nhắm mắt lại, mím chặt đôi môi để không khóc. Nỗi đau đớn thắt tim gan nghẹn ứ trong cổ họng, khiến cho Thiên Ân khóc mãi không ngừng được.

Tề Yến Thanh vẫn điềm đạm quan sát từng nét mặt, từng cử chỉ của cô, ánh mắt hắn âm trầm suy tính, sâu hút như hồ sâu không đáy, đen thẫm tà mị.

Thiên Ân cắn chặt răng lại, nuốt khan trong cổ họng, đem toàn bộ đau đớn cùng uất ức nén xuống, giọng nói vang lên cũng run rẩy không ngừng.

_ Vâng.....cha nuôi.....chăm sóc con rất tốt!

Một câu nói ra ngoài, mang theo tất cả nỗi đau bị kìm nén, mang theo cả những lo lắng không lời cho mọi người xung quanh, cả kiêng cường dũng cảm và sức chịu đựng vô hạn của cô...

_ Cha Dương.....

Thiên Ân khẽ gọi ông, đôi môi cô run bắn lên, nước mắt thấm xuống khóe môi mặn chát...

_ Con....những năm qua.....rất nhớ mọi người!

Một câu nói của Thiên Ân mang theo biết bao nhiêu khắc khoải nhớ mong, biết bao nhiêu cô đơn lạc lõng, nhẹ nhàng như tiếng vĩ cầm trong cơn mưa, u buồn cô tịch.

_ Ta....cũng rất nhớ con! Thiên Ân bé nhỏ!

Cha Dương dịu dàng nói, thanh âm ấm áp như ánh nắng mùa hè, dịu dàng êm ái mang theo biết bao yêu chiều....Đối với ông, Thiên Ân cho dù lớn thế nào, cũng vẫn mãi là cô bé nhỏ ngoan ngoãn ngày xưa....

_ Con....giờ đã lớn rồi! Đâu còn bé nhỏ nữa đâu!

Thiên Ân khẽ bật cười vì cách gọi của ông. Nụ cười vô tư quen thuộc mà từ lâu Tề Yến Thanh đã không còn nhìn thấy. Ánh mắt hắn thoáng một tia biến đổi, hút sâu vào nụ cười của cô.

_ Ta biết! Tề tiên sinh đều kể cho ta nghe về chuyện của con. Giờ cô gái nhỏ ngày xưa đã trở thành một nghệ sĩ vĩ cầm tài năng rồi! Ta thật sự rất vui!

Thiên Ân lảng tránh niềm tự hào trong giọng nói của Cha Dương. Đôi tay cô vẫn không buông bàn tay của Tề Yến Thanh ra. Cô ngước mắt lên nhìn hắn, nhìn sâu vào ánh mắt kiểm soát kiên định kia, từ từ lên tiếng.

_ Cha Dương.....tại sao đột nhiên mọi người....lại chuyển đi?

Ánh mắt Tề Yến Thanh khẽ nheo lại nhìn Thiên Ân, cái nhìn lạnh lẽo âm trầm của một kẻ từng trải, dễ dàng đọc ra hết mọi suy nghĩ trong đầu người đối diện.

_ À....ngày hôm đó Tề tiên sinh đích thân đến Cô nhi viện, nói với ta rằng khu đất của cô nhi viện sắp tới sẽ giao lại cho quân đội nhà nước sử dụng, nên đã sắp xếp một chỗ ở khác cho mọi người. Tề tiên sinh đúng là người có trái tim rộng lớn nhất, giống như sứ giả của Chúa trời vậy!

Cha Dương nhẹ nhàng giải thích cho cô, trong giọng nói không giấu nổi sự mến mộ hàm ơn với Tề Yến Thanh. Thiên Ân nghe thấy mà thoáng rùng mình.....

Trái tim rộng lớn ư?

Sứ giả của Chúa trời ư?

Đôi mắt Tề Yến Thanh ánh lên một tia trào phúng, khóe miệng của hắn nhếch lên một nụ cười ngạo mạn, trước ánh mắt ghê sợ của Thiên Ân nhẹ nhàng lên tiếng.

_ Cha Dương ông quá lời rồi!

_ Ôi Tề tiên sinh vẫn ở đây sao? Tôi lại nghĩ ngài đã ra ngoài rồi....thật ngại quá!

Cha Dương nghe thấy giọng nói của Tề Yến Thanh, thanh âm ngại ngần xấu hổ vang lên....dường như ông không hề biết sự có mặt của hắn trong cuộc nói chuyện của hai người.

_ Ta lúc nào cũng ở bên Thiên Ân.

Thanh âm trầm thấp ưu nhã, nhẹ nhàng lên tiếng giống như cưng chiều, lại mang theo quá nhiều ẩn ý, khiến cho Thiên Ân cắn chặt đôi môi mình lại, đôi tay đặt trên bàn tay hắn cũng gương gạo đi...

Thiên Ân muốn buông đôi tay mình khỏi bàn tay hắn, đột nhiên lại thấy bàn tay còn lại của Tề Yến Thanh đưa lên, thuận tiện ghìm đôi tay đang muốn buông của cô lại. Thiên Ân khó hiểu nhìn cha nuôi, hắn làm vậy là có ý gì?

Chẳng lẽ....không muốn cô buông tay hắn ra?

Không khí quỷ dị len lỏi vào giữa hai người. Đôi tay Thiên Ân ôm lấy bàn tay hắn, lại được bàn tay còn lại ấp ôm vuốt ve, khiến cho sống lưng cô bất giác run rẩy. Cô muốn giãy ra khỏi tay hắn, bỗng nhiên giật thót mình khi nghe tiếng Cha Dương vang lên.

_ Phải rồi Thiên Ân! Hôm nay Tề tiên sinh còn nói đã đưa con về lại Cô nhi viện cũ, nơi đấy....giờ đã thành tro tàn. Con hà tất phải quay về để buồn thêm?

Gò má Thiên Ân không rõ vì sao lại đỏ ửng lên, khuôn mặt bối rối như cô học sinh đang ở cùng bạn trai thì bị phu huynh bắt gặp. Tề Yến Thanh nhìn phản ứng ngây ngô của cô, trong lòng hắn ngập tràn ý cười.

Bàn tay hắn uông đôi tay cô ra, rất hài lòng khi thấy cô nghe lời vẫn chủ động ôm lấy bàn tay hắn.

Dường như trong tâm trí của Tề Yến Thanh, mỗi lần chứng kiến cô phải phụ thuộc vào hắn, phải nương tựa vào hắn....đối với Tề Yến Thanh, giống như một chất gây nghiện, khiến cho hắn rất ham thích, rất thỏa mãn.

Thiên Ân mờ mịt....Cha nuôi,,,,,hắn đã rào chắn trước hết, toàn bộ câu chuyện, đều đã nằm trong sự tính toán cẩn trọng.

Cha Dương dường như cũng biết về vụ cháy, nhưng tại sao thái độ của ông lại không hề có chút lo sợ như vậy?

Chẳng lẽ....cô nhi viện không phải do Cha nuôi đốt thật sao?

Thiên Ân lên tiếng hỏi Cha Dương, nghe thấy tiếng thở dài buồn bã vang lên qua điện thoại.

_ Cô nhi viện cháy sau ngày bọn ta dọn đi. Nghe nói là bị người ta tẩm xăng đốt! Người ta điều tra thấy văn phòng của ta bị lục tung lên nhưng tất cả giấy tờ ta đều mang đi theo cả, bọn họ không tìm kiếm được gì. Cũng không rõ động cơ là tại sao? Nhưng sau đó bọn chúng đốt cô nhi viện!

Cha Dương nhẹ nhàng giải thích cho cô, my tâm Thiên Ân nhíu chặt lại....Lời giải thích của Cha Dương và Kính Hàm, đều tương đồng với nhau.

_ Cũng may là trước đó Tề tiên sinh đã sắp xếp chuyển cô nhi viện đi chỗ khác, vừa đi thì xảy ra việc vừa rồi! Sau vụ đó cô nhi viện cũng bỏ hoang luôn, chính phủ cũng hoãn việc giao đất cho bộ quốc phòng lại để phục vụ điều tra trước. Nếu như không nhờ Tề tiên sinh, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa!

_ Cha có biết bọn người đó tìm gì không?

Thiên Ân nhẹ giọng hỏi Cha Dương, nghe thấy tiếng ông mơ hồ trả lời.

_ Ta cũng không rõ nữa Thiên Ân! Ta cũng không biết bọn người đó là ai, rút cuộc muốn tìm gì ở một cô nhi viện sống bằng tiền trợ cấp xã hội chứ?

Thiên Ân mím môi suy nghĩ.....tất cả những gì Cha Dương nói, cô đều hoàn toàn tin!

Nếu là như vậy,,,,thì cô nhi viện chắc chắn....không phải do cha nuôi đốt!

Bởi vì cha nuôi nếu như muốn tìm một thứ gì đó, chỉ đơn giản là đến và đòi vật đòi người! Với cách làm việc của hắn, hoàn toàn sẽ không mất công chuyển người đi nơi khác, rồi lại quay lại tìm đồ, rồi lại phóng hỏa đốt cô nhi viện làm gì! Cha nuôi cho dù âm hiểm vô cùng, nhưng ném đá giấu tay....không phải là tính cách của hắn.

Theo như hiểu biết ít ỏi của cô về cha nuôi, hắn sẽ không bao giờ làm chuyện gì mà không có mục đích rõ ràng như vậy! Hắn không phải là người làm việc một cách thiếu chuyên nghiệp như thế!

Vậy thì.....là ai?

Họ muốn tìm cái gì....?

Chẳng....chẳng....chẳng lẽ......?

Thứ họ muốn tìm là.....?

Cô???

Suy nghĩ đột nhiên nhen lên trong đầu khiến cho Thiên Ân bất giác rùng mình, đôi bàn tay cũng túa mồ hôi dấp dính. Gương mặt kinh hoàng khi những suy nghĩ đáng sợ cứ đua nhau xuất hiện...

Nếu như Cha nuôi không tới mang mọi người đi kịp? Liệu rằng có xảy ra một trận giết người phóng hỏa phi tang chứng cứ hay không?

Liệu rằng nếu như người họ thật sự tìm là.....cô? Thì rút cuộc thân phận của cô là gì? Bọn họ là ai? Tại sao lại tìm cô? Và tìm vì mục đích gì?

Nếu như đúng là cha nuôi quen biết bố mẹ cô? Thì liệu có phải bọn họ cũng liên quan đến bố mẹ cô hay không? Vậy rút cuộc bố mẹ cô là ai? Tại sao lại dây dưa đến nhiều thế lực đáng sợ như vậy?

Tề Yến Thanh thấy gương mặt Thiên Ân tái xanh rồi lại trắng bệch, đôi tay bám lấy bàn tay hắn đột nhiên run rẩy không ngừng, đoán chắc rằng bé con trước mặt hắn đã nghĩ ra điều gì...Nụ cười tà mị hiện trên môi, hắn nhẹ giọng lên tiếng, thanh âm trầm thấp lạnh lùng, mang theo một sự áp lực không thể phản kháng.

_ Cha Dương! Thiên Ân đi đường xa về đã thấm mệt! Chuyện, để khi khác sẽ nói nhiều hơn!

_ Vâng! Tề tổng! Tôi hiểu!

Cha Dương nhẹ giọng trả lời, tiếng cười trầm ấm như an ủi vang lên, dịu dàng nói với Thiên Ân.

_ Thiên Ân! Thấy con khỏe mạnh trưởng thành như vậy, ta rất hạnh phúc! Ta sẽ kể cho mọi người trong cô nhi viện cùng nghe! Giờ cũng muộn rồi, chắc con cũng đã mệt. Con cùng Tề tiên sinh mau nghỉ ngơi sớm đi!

Thiên Ân thật sự không muốn dừng cuộc điện thoại lại, nhất là khi trong lòng cô còn quá nhiều ngổn ngang. nhưng đối diện với ánh mắt áp lực của Tề Yến Thanh, cộng thêm việc cô cũng không muốn làm Cha Dương khó xử. Suy cho cùng, thì cả cô và Cha Dương, đều đang phụ thuộc vào cha nuôi. Nhất cử nhất động, cũng nên nhìn mặt cha nuôi mà ứng biến.

Thiên Ân thở dài, nụ cười u buồn hiện trên môi, cô nhẹ giọng trả lời Cha Dương.

_ Dạ! Cha cho con gửi lời hỏi thăm sức khỏe các sơ và mọi người!

_ Ta sẽ gửi lời! Thiên Ân! Khi nào có dịp, xin phép Tề tiên sinh về thăm chúng ta!

Thăm ư?

Thiên Ân nghe câu nói của Cha Dương, hồi ức 12 năm trước tại sân trước nhà thờ hiện về rõ mồn một, khiến cho cô đau đớn....

Thăm.....!

E rằng sẽ không thể nữa!

Tề Yến Thanh không để cô trả lời, trực tiếp ngắt máy. Thiên Ân nghe thấy tiếng ngắt kết nối kêu dài vô tận, sắc lạnh và vô cảm như người trước mặt, trái tim cô nhói lên đau đớn.

Cô buông đôi tay bé nhỏ của mình ra, buồn bã cúi đầu.

Tề Yến Thanh đút điện thoại vào túi, ánh mắt thâm trầm lạnh lùng nhìn Thiên Ân, hờ hững hỏi.

_ Giờ thì ngoan ngoãn theo ta về Bạch Trà thành được chưa?

Ánh mắt u trầm của hắn nhìn về phía đôi vai buông thõng bất lực của Thiên Ân, rồi trong đáy mắt sâu hút đen thẫm ấy, bóng dáng cô buồn bã gật đầu.....