Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 97: Phó Thắng Nam xảy ra chuyện



Nửa đêm tôi bị tiếng điện thoại đánh thức, vì thực sự rất mệt nên không nhìn rõ tên trên màn hình mà ấn nhận luôn.

“Alo”

“Xin hỏi cô là vợ của Phó Thắng Nam, cô Thẩm Xuân Hinh phải không?” Giọng nói ở đầu dây bên kia rất nghiêm túc.

Tôi đáp lại vâng một tiếng, theo bản năng nhìn thời gian trên điện thoại một chút, đã hai giờ sáng, giờ này còn có người gọi điện thoại tới sao?. Ra chương nhanh nhất tại — TRÙMtruyệ n. c om —

“Anh là?”

“Chào cô Hinh, chuyến bay H898 từ thành phố Giang Ninh đến thủ đô gặp tai nạn, anh Phó cũng ở trên chuyến bay đó, trước mắt đang ở trong bệnh viện nhân dân ở thủ đô cấp cứu. Phiền cô tới đây một chuyến, chúng tôi cần chữ ký của người nhà.”

Tôi đột nhiên ngồi thằng dậy, đầu óc ong ong, máy bay gặp tai nạn? Sao có thể… Nhất thời trong đầu trống rỗng, phía bên kia nói gì tôi cũng không biết, chỉ có thể nói vâng.

Sau đó tôi không biết làm sao, run rầy tìm số điện thoại của Phó Thắng Nam, gọi nửa ngày mà điện thoại vẫn tắt máy.

Tôi gọi cho Trịnh Tuấn Anh, không biết có phải do quá muộn rồi không mà chẳng có ai nghe, gọi cho Kiều Cảnh Thần cũng y như vậy.

Vì bận tâm quá nên loạn, còn không có giải pháp. Tôi đành gọi cho Lâm Hạnh Nguyên, cũng may qua vài tiếng tút thì bên kia liền nhận. Lập tức tiếng khóc lóc than thờ truyền tới trong điện thoại: “Thầm Xuân Hinh, cô đang ở đâu? Anh Nam xảy ra chuyện rồi, cô tới mau đi!”

“Xảy ra chuyện gì? Anh ấy đang ở đâu?” Tôi nắm chặt tay cố giữ tỉnh táo, giọng nói giảm thấp xuống.

“Vốn dĩ anh ấy tiễn tôi đi, khi máy bay hạ cánh khẩn cấp, anh ấy vì bảo vệ tôi, cho nên…” Cô ta càng khóc càng lớn: “Cha mẹ của tôi cũng vào phòng cấp cứu rồi, bệnh

viện cần cô ký tên. Tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không tranh anh ấy với cô nữa. Chỉ cần anh ấy còn sống, tôi làm gì cũng được…”

Câu kế tiếp, tôi không nghe, vì cảm thấy không cần thiết.

Cúp điện thoại, trong lòng không khỏi khó chịu.

Lúc này hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, tôi xuống giường đi vài vòng, ngược lại tỉnh táo hẳn. Lúc này tôi gọi cho Vũ Linh.

Cô ấy không nghe, sau đó tôi

liền gọi cho Trần Húc Diệu.

Bất ngờ là anh ta nhận điện:

“Ba giờ sáng, Xuân Hinh, cô đừng nói là nhớ tôi cho nên mới gọi cho tôi và giờ này đấy nhé!”

“Tôi muốn hỏi một chút, bây giờ tổng giám đốc Lư đang ở đâu?” Tôi không tin Lâm Hạnh Nguyên, cho nên…

“Chạng vạng tối cô cùng Mạc Đình Sinh tiễn Lâm Hạnh Nguyên tới thủ đô. Đúng rồi, hình như người đàn ông của cô cũng đi theo.” Nghe chừng là anh ta vẫn chưa ngủ cho nên giọng nói rất rõ ràng, còn nghe được tiếng lách cách gõ phím truyền tới trong điện thoại.

Tôi nhíu mày, kìm nén lại trái tim đang đập mạnh: “Bên thủ đô có gọi điện báo bình an cho anh không?”

“Gọi báo bình an cho tôi làm gì?” Anh ta cất cao giọng: “Tôi chẳng là gì cả, có gì mà phải báo?”

“Tôi nói mẹ của anh, Lâm Uyên không có gửi tin nhắn nói là họ đã về đến nơi bình an cho anh sao?” Trong đám người này, số người tôi quen có hạn, cho nên chỉ có thề hỏi Trần Húc Diệu.

Anh ta gõ máy tính lạch cạch, lại mờ miệng nói: “Hai mươi mấy năm rồi, bà ấy chưa chừng chủ động bàn bạc với tôi bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không nói với tôi mấy chuyện vặt vãnh này. Nửa đêm cô gọi điện thoại tới là chuẩn bị hỏi mấy cái này thôi à?”

“Tôi nhận được tin, máy bay mà bọn họ bay đã xảy ra chuyện. ANh có thể kiểm tra giúp tôi không?” Lúc này rồi cũng chỉ có thể nhờ anh ta tra xét.

Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, sau đó mờ miệng nói: “Ừm, đề tôi kiểm tra xem!”

Anh ta cúp điện thoại, tôi cũng chỉ có thể an tĩnh chờ.

Ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu, Phó Thắng Nam không ở đây, tôi liền cảm thấy có chút trống trải, cho nên mờ hết tất cả đèn trong biệt thự lên.

Tôi cầm điện thoại tìm tin tức ð thủ đô, tìm nửa ngày, lại chẳng tìm được cái gì.

Đại khái khoảng mười lăm phút sau, Trần Húc Diệu mới gọi điện thoại tới, tôi vừa ấn nhận thì anh ta liền nói: “Tôi định sáng mai bảy gið bay, cô có đi không?”

Trong lòng tôi thấp thỏm một chút, nói: “Đi!” Trong lúc nhất thời lại không có sức lực, hô hấp có chút khó khăn.

Đầu óc ong ong, những câu định hỏi đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, không thốt ra được.

Hồi lâu, đầu dây bên kia mới nói: “Sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ là máy bay khẩn cấp hạ cánh ở sân bay, bị va chạm một chút, cô cũng đừng quá lo lắng.”

Tôi gật đầu, cố gắng nói: “Ừm, tôi biết rồi, vậy sáng ngày mai gặp!”

Điện thoại ngắt rồi nhưng tôi

không cách nào ngủ tiếp. Tôi ôm lấy cơ thể ngồi trong phòng khách, cảm thấy trống rỗng. Nhà nhỏ vẫn tốt hơn.

Nhà lớn như vậy, nói một câu cũng bị vọng lại, làm cho người ta cảm thấy khó chịu.

Bốn tiếng, thời gian dài đằng đẳng.

Mắt thấy trời đã sáng, tôi thu dọn vài thứ rồi cầm thẻ căn cước cùng một vài đồ tùy thân rồi vội vàng ra cửa.

Trần Húc Diệu tới sớm hơn tôi.

Lúc tôi đến sân bay, anh ta đã lấy xong vé.

Buổi sáng, người ở đây không nhiều, phần lớn đều là người có dáng vẻ vội vàng.

Nhìn thấy tôi, Trần Húc Diệu nhìn đồng hồ, nói: “Còn nửa tiếng nữa, chúng ta qua cửa kiểm tra an ninh trước đi!”

Thấy sắc mặt anh ta tiều tụy vô cùng, tôi không khỏi mờ miệng: “Tối qua anh không ngủ cả đêm à?”

Anh ta nhíu mày nhìn tôi:

“Chẳng lẽ cô không thế?” Tôi sững sờ, cũng không nhiều lời, chỉ âm thầm chấp nhận.

Người đến kiểm tra an ninh không nhiều, chỉ một lát là đến lượt chúng tôi. Chúng tôi đưa căn cước và vé máy bay cho nhân viên kiểm an. Người nhân viên đó nhìn tôi vài lần, so thể căn cước với tôi thêm vài lần, biểu cảm có chút kỳ quái: “Thẩm Xuân Hinh?”

Tôi gật đầu, thấy Trần Húc Diệu đã qua cửa kiểm an, thì nhìn nhân viên thúc giục: “Có thể nhanh chút không? Chúng tôi đang rất gấp.”

Thật lâu sau, nhân viên kiểm an nhìn về phía tôi, nói: “Xin lỗi. Mong cô có thể phối hợp với chúng tôi làm việc.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng đã có hai người mặc đồng phục cảnh sát đi về phía mình, sau đó trái phải khống chế, mang tôi ra ngoài.

Trần Húc Diệu đi ra theo, chặn hai người lại, không hiểu mà hỏi: “Đồng chí cảnh sát, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Chúng tôi là người của cục

Công Thương, trước mặt nhận được báo cáo, Phó Thiên bị tình nghỉ thao túng chợ đen. Cho nên

mời cô Thẩm cần đi cùng tôi một chuyến.”

Nói xong, hai người liền đưa tôi đi.

Tôi hoàn toàn không biết đây là chuyện gì.

Trần Húc Diệu kéo lấy một người trong đó, nói: “Phó Thiên xảy ra chuyện, hai người bắt cô ấy làm gì? Cô ấy cũng chỉ là một nhân viên nhỏ, các người nên tìm người đứng đầu của bên đó chứ!”

“Thưa anh, mong anh đừng ảnh hưởng tới chúng tôi chấp hành

công vụ. Cô Thầm là nhân viên của

Phó Thiên, cũng là vợ của tổng giám đốc, đồng thời phần lớn tài liệu, văn kiện trong Phó Thiên đều là cô ấy ký. Việc này có liên quan trực tiếp tới cô ấy, nếu anh đây có nghỉ vấn gì thì có thể mời luật sư, đừng ở chỗ này ảnh hưởng chúng tôi chấp pháp.”

Tôi không hiểu được, nhưng đầu óc rất thanh tỉnh, nhìn Trần Húc Diệu nói: “Đừng lo lắng, anh đi tới thủ đô xem tình hình thế nào trước, sau đó rồi tính tiếp.”

Nếu như Phó Thiên xảy ra chuyện gì, Phó Thắng Nam lại không ở đây, mà lúc này tôi cũng đi

thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn. Không biết Kiều Cảnh Thần và

Trịnh Tuấn Anh có thể đè ép được không.

Tôi theo cảnh sát vào phòng tra hỏi, người thẩm vấn là một người phụ nữ trung niên. Bà ấy ngồi trước mặt tôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Cô Thẩm, xin lỗi vì đưa cô đến nơi này. Vì có liên quan tới vài vấn đề pháp luật, cho nên sau đây tôi sẽ tiến hành ghi chép đoạn hội thoại giữa hai chúng ta. Hi vọng cô có thề phối hợp làm việc.”