Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 96: Thư ký mới của Phó Thắng Nam



Cô ấy gật đầu, trên mặt mang theo nét cười nhàn nhạt: “Giám đốc, khoảng thời gian này rất cảm ơn cô, cũng thật xin lỗi. Nhưng quyết định này cũng là quyết định của chính tôi.”

Nói đến đây tôi có nói gì thêm cũng không còn quan trọng nữa.

Tôi gật đầu: “Vậy được rồi, cô bớt chút thời gian soạn đơn từ chức cho tôi, sau đó bàn giao lại công việc một chút.”

Cô ấy đứng trước mặt tôi, vô cùng nghiêm túc cúi người một cái, vừa xoay người đi được vài bước lại quay đầu nhìn tôi, nói: “Giám đốc, chuyện Hạ Vỹ của Phó Thiên không có đơn giản như chúng ta nhìn thấy bề ngoài đâu.”

Tôi sững sờ, chưa kịp hỏi thì cô ấy đã ra khỏi văn phòng.

Gần đây tâm trạng không tôi, rất hay quên, mạch suy nghĩ cũng đứt quãng, tôi cũng hiều rõ vấn đề về kiểm toán Phó Thiên và Hạ Vỹ, nhưng trong lúc nhất thời lại không có biện pháp gì.

Phó Thắng Nam cũng không nguyện ý bàn công việc với tôi ở nhà, cho nên những việc này tôi cũng chỉ có thể gác lại.

Đến giờ cơm trưa, Phó Thắng Nam gọi điện bảo tôi tới văn phòng của anh.

Không cần đoán cũng biết,

anh muốn cùng tôi ăn cơm trưa. Không biết có phải Phó Thắng Nam cố ý không mà phòng làm việc của anh cũng đồi sang tông màu ấm, thảm thực vật ban đầu đặt trước cửa đã được thay thế

bằng hai chậu cây tùng xanh.

Sảnh lớn ban đầu trống rỗng cũng được đặt thêm Scindapsus và các cây khác.

Giờ cơm trưa, Trần Văn Nghĩa thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy tôi thì có chút ngần người, nói: “Tổng giám đốc ð văn phòng, cô Thẩm cứ trực tiếp đi vào là được.”

Tôi gật đầu, nhìn thoáng qua khu làm việc mới thêm một cái bàn thì không khỏi tò mò: “Bộ phận thư ký của mọi người lại có thêm người mới à?”

Trần Văn Nghĩa ít nói, có thể không nói thì không nói, chỉ gật đầu qua loa: “Vâng.”

Biết có hỏi anh ta cái gì thì cũng không được nên tôi không nói nữa, dứt khoát đi vào văn phòng của Phó Thắng Nam.

Phó Thắng Nam vẫn còn đang bận, thấy tôi đến thì anh chỉ vào thức ăn trên bàn: “Em ăn trước di,

tôi làm một lát nữa là xong.”

Tôi gật đầu, thấy trên bàn của anh mới có thêm chậu cây cảnh, nhưng cũng chỉ liếc một cái rồi cúi đầu ăn cơm.

Phó Thắng Nam làm xong thì ngồi xuống bên canh tôi, nhìn tôi hỏi: “Có muốn đi nơi nào không?”

Tôi lắc đầu trà lời: “Không có.”

Bây giờ không phải là nên ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai à? Sao lại còn muốn đi nơi khác?

Ăn vài miếng, tôi cũng không thấy ngon miệng nên nhìn anh hỏi: “Phòng làm việc của anh có người mới tới à?”

Anh nhíu mày: “Đúng là có dáng vẻ của vợ giám đốc rồi đấy.”

Tôi không trả lời, chỉ chờ anh tiếp tục.

Anh ngừng một chút rồi nói: “Là người trước đây của viện trường Lâm. Em cũng phải nghỉ ngơi mấy tháng nữa, tuyển thêm một thư ký cũng thuận tiện.”

Viện trường Lâm?

Tôi lại nhớ tới lúc ăn cơm gặp được cô bé kia.

Có thể nói là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Đột nhiên một cô gái đi tới, trên người mặc một chiếc váy liền màu vàng, tóc buộc đuôi ngựa, cả người đều lộ ra dáng vẻ thanh xuân.

“Tổng giám đốc Phó, xin lỗi, tôi tới đưa tài liệu.” Cô gái có chút xấu hổ, cầm tài liệu trong tay cần thận đặt lên bàn cho Phó Thắng Nam, sau đó có chút không tự nhiên mà nhìn tôi một cái.

Thấy cô ấy đi, tôi mới nhìn về phía Phó Thắng Nam, cưỡi yếu ớt: “Cả người đều lộ ra hương vị trẻ trung, được lắm.”

Anh nhíu mày, cánh tay duỗi ra, ôm tôi vào trong ngực: “Ghen à?””

Tôi lắc đầu: “Không đến mức đấy, chẳng qua là cảm thấy anh và

phòng làm việc của anh thay đồi không ít, có tí sức sống đấy.”

Anh ôm lấy tôi, hơi thờ nhẹ nhàng: “Chúng ta đang mang theo một sinh mệnh nhỏ nữa, không phải sao?”

Tôi không trả lời, trong lòng bắt đầu cũng không phải ngọt ngào mà là sợ hãi vô cùng, loại sợ hãi này xuất phát từ đâu tôi cũng không biết.

Ăn cơm xong, Phó Thắng Nam đề tôi ð trong phòng nghỉ nghỉ ngơi một lúc. Lúc tôi trờ ra thì có chút ầm ï.

Hình như Phó Thắng Nam ra ngoài rồi, tôi cũng không nghĩ nhiều, vốn cũng chẳng có việc gì nên dứt khoát trở về nhà.

Không ngờ lại gặp một cô gái xinh đẹp khéo léo trong văn phòng của anh. Lúc nhìn thấy tôi, cô gái này nở nụ cười lịch sự: “Bà Phó, hóa ra cô đang nghỉ ngơi ð bên trong à, vừa rồi không phải tôi quấy rầy cô đấy chứ?”

Thấy cô gái này có chút quen thuộc, nhưng trong thời gian ngắn tôi không thể nhớ ra được, nên không khỏi ngần người: “Cô là?”

Cô ấy cười một tiếng, nói tiếp: “Tôi là Lâm Diên, chúng ta có gặp qua trước đó rồi. Có lẽ là cô không có ấn tượng đối với tôi, tôi là cháu gái của Lâm Vinh Phát, vừa mới vào Phó Thiên, là thư kí của tổng giám đốc Phó.”

Tôi vừa tỉnh ngủ, nghe được thì mặc dù còn hơi mơ hồ, nhưng đại khái cũng hiểu. Có điều trong lòng cũng có chút tò mò, sao đột nhiên Phó Thắng Nam lại cho cô ấy tới làm thư ký của mình.

“Những cây cảnh này đều là do cô bố trí?” Tôi thuận miệng hỏi một chút, Phó Thắng Nam và Trần Văn Nghĩa đều là đàn ông, trước đó cũng có đặt một vài chậu cây, nhưng không bao lâu sau thì bị Phó Thắng Nam vứt đi, anh nói là cảm thấy vướng víu.

Sao bây gið lại cho phép người khác bày đồ trong phòng làm việc của anh.

“Vâng! Tính tình của tổng giám đốc lạnh nhạt, trong văn phòng có chút trống trái cho nên tôi liền hỏi ý kiến của trợ lý Trần, rồi bày ra một vài chậu cây.” Lục Diên này đúng là rất lanh lợi. Tôi gật đầu, không nhiều lời, vuốt vuốt mi tâm rồi nói: “Ừm, cũng đúng!”

Sau đó tôi liền rời khỏi văn phòng của Phó Thắng Nam.

Hoàng Nhược Vi từ chức rồi, có rất nhiều việc tôi phải tự mình đi làm, mặc dù đã làm xong bản kiểm toán của Phó Thiên, nhưng Hạ Vỹ còn rất nhiều việc.

Bị giày vò nửa ngày, tôi mệt không chịu được. Mặc dù đã qua ba tháng thời kỳ nguy hiểm, nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác cơ thể mình không khỏe.

Nhìn đồng hồ đã tới tám giờ tối, tôi dứt khoát dừng lại công việc trong tay chuẩn bị trờ về nhà nghỉ ngơi.

Đến giờ cơm tối, Phó Thắng Nam gửi cho tôi một tin nhắn, nói là có việc, buổi tối mua canh cho tôi rồi, tối nay không thể ở bên tôi được.

Tôi cũng không đề ý nhiều, dù sao cũng phải có thời gian cho riêng mình, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh được.

Xuống lầu khởi động xe, tôi trực tiếp lái về biệt thư.

Thấy dì Triệu còn đang lau nhà, tôi không khỏi sững sờ, hỏi: “Sao dì lại về rồi? Mấy nay không phải dì rất bận sao?”

Bà dừng lại động tác trong tay, nhìn về phía tôi, thờ dài nói: “Có thể bận cái gì. Tôi lớn tuổi rồi, con cái đều chê phiền phức.”

Trong biệt thự có nhân viên làm thêm giờ sẽ tới quét dọn, thấy bà đã lau dọn đến không còn hạt bụi thì cảm thấy ấm ức mà về nhà.

Tôi cũng không nói nhiều, suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Dì Triệu, sáng nay tôi ăn xong có chút khó chịu, dì có biện pháp gì có thể cải thiện một chút không?”

“Sơ là bị đầy bụng rồi, tôi đi nấu cho cô bát canh giúp thuận tiêu. Cô uống xong thì nhân lúc còn sớm ra ngoài đi dạo một chút.”

Nói xong, bà liền đi vào phòng bếp.

Tôi cũng ở sau lưng bà, tựa vào cửa phòng bếp càu nhàu nói: “Dì Triệu, dì không biết đâu, mấy ngày dì không có ở đây, tôi và Phó Thắng Nam đáng thương biết bao. Không biết nấu cơm, ăn cũng không ngon gì cả.”

Bà vừa nấu canh, vừa nở nụ cười: “Hai cô cậu này. Haiz, đến chăm sóc cho bản thân cũng không được nữa. Bà già này sẽ không đi nữa, ở đây chăm sóc cho hai người. Chỉ còn mấy tháng nữa là đứa bé chào đời rồi, cũng không thể đề xảy ra chuyện gì được.”

Trò chuyện một lúc, tâm trạng của dì Triệu tốt lên không ít. Tôi uống canh xong thì có chút buồn ngủ nên di lên lầu làm một giấc.