Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 465: Những người sau này đều đi rồi (6)



Đi một bước nhìn lại ba lần là những trăn trở thuở ấu thơ, để rồi khi ngoảnh lại, nó sẽ thành vĩnh viễn.

Ở sân bay.

Ban đầu tôi định đến đó bằng máy bay, nhưng sau nhiều cân nhắc, cuối cùng tôi đã chọn tàu

hỏa.

Đường dài, nhưng có thể ngắm được cảnh đẹp trên đường.

Tàu khởi hành, tôi rút điện thoại ra, không nói lời tạm biệt là một tội lớn, làm sao mà tôi làm được.

Ý nghĩa của văn bản đại khái là để nói ra những lời mà không thể trực tiếp nói ra.

“Phó Thắng Nam, em xin lỗi vì đã ra đi mà không lời từ biệt. Lúc anh từ Hoài An trở về, vốn dĩ em nghĩ mình đã khỏi bệnh, có thể yên tâm ở bên cạnh anh, nhưng mọi thứ đều phức tạp, trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy. Sau khi lành vết thương vẫn sẽ để lại sẹo, dù không đau nhưng khi nhìn thấy cũng sẽ cay mắt”

“Em đến bệnh viện và bác sĩ nói rằng em không thể mang thai. Nó giống như một giấc mơ. Khi em mất đi đứa trẻ đó, em cũng mất đi tư cách làm mẹ. Em không thể trách anh, không thể trách Lâm Uyên, em chỉ có thể chịu đựng một mình, dù gì mọi người cũng là người thân và người yêu của

em.

“Cố Diệc Hàn nói với em rằng đứa trẻ không bị ngạt và chết khi mới sinh ra, nó chỉ hơi dị dạng thôi. Anh thấy đấy, em là một người mẹ không có tư cách gì cả. Đứa bé chỉ là vào lúc ở trên trời chọn mẹ đã chọn trúng em. Bởi vì đứa bé quá muốn làm con của em mà đã chuẩn bị không kịp, quên mang đồ mà thôi. Phó Thắng Nam, xin hãy tha thứ cho em vì đã ra đi theo cách này một lần nữa, xin gửi lại Tuệ Minh chỗ anh”

“Phó Thắng Nam, em xin rút lui trước. Em đã từng nghĩ rằng nếu mọi người bị thương, họ sẽ luôn phải trả đũa lại. Nhưng sau đó tôi thấy rằng tất cả họ chỉ đang tự dày vò mình. Em không muốn trả đũa hay chửi bới bất cứ ai”

Đọc full tại nhé Tàu rầm rập, suốt chặng đường

về phía trước, đoàn tàu lướt qua núi rừng đầy hoa, vẻ đẹp có chút ngột ngạt.

Sau vài ngày dài, tôi đã nhìn thấy ánh đèn mờ ảo của những thành phố xa lạ và núi rừng xanh tươi, thỉnh thoảng lướt qua những ngôi làng và thành phố.

Nghĩ kỹ về những năm đã qua, dường như quá khứ của tôi trong những năm qua hình như mọi thứ chỉ là một giấc mơ của tôi.

Trong giấc mơ này, cuối cùng tôi cũng trở thành người qua đường.

Đến Kim Thành từ sáng sớm, tìm một khách sạn gần nhà ga, nghỉ ngơi cả đêm.

Tôi ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã là trưa hôm

sau, số điện thoại cũng phải được thay đổi.

Tôi đến công ty di động thay thế nó bằng một thẻ địa phương Kim Thành.

Cuối cùng tại sao tôi lại chọn Kim Thành, có người từng nói với tôi rằng nếu bạn muốn tránh xa những xô bồ, ồn ào thì Kim Thành là sự lựa chọn tốt nhất.

Ở đây, hơn rất nhiều so với Hoài An, nó thích hợp cho việc tái định cư suốt đời.

Căn nhà mà Vũ Linh mua trước đây vẫn ở đó, tôi chưa đụng đến căn nhà này, vẫn giữ nó dưới †ên Tuệ Minh.

Sau khi thay đổi số điện thoại, tôi dọn dẹp nó và chuyển đến, tôi đã rất ngạc nhiên khi nhớ lại Vũ Linh đến Kim Thành với tôi khi đó, mọi chuyện như chớp nhoáng.

Cố Diệc Hàn nói rằng đứa bé đã được anh ấy chôn ở nghĩa trang Kim Thành, về lý do thì có lẽ là do tôi đã nói trong giấc mơ rằng tôi sẽ đưa nó đến sống ở Kim Thành.

Chuyện đã lâu rồi, tôi không nhớ rõ. Vào tháng năm.

Thời tiết bắt đầu nắng nóng, trên đường vào nghĩa trang, nhiều người ngồi xổm bên vệ đường đốt giấy tiền.

Kim Thành nhỏ và nhịp sống chậm, phần lớn người dân sống ở đây là người địa phương.

Hầu hết người dân vẫn giữ những phong tục tập quán truyền thống của thế hệ cũ nên thói quen đốt tiền giấy trong nghĩa trang đã nhiều lần được nhấn mạnh là không được phép.

Nhưng những người bình thường sẵn sàng không thay đổi sau nhiều lần được chỉ dẫn, và không dễ dàng để thực thi luật một cách thô bạo, vì vậy họ chỉ đơn giản là bỏ cuộc.

Muốn khóc cũng không có cách nào khóc, tên của đứa trẻ được Cố Diệc Hàn đặt tên là An Nam, lại không được đặt theo họ.

Định cư tại miền nam.

Trước bia mộ, di ảnh cháu bé bị mờ không nhìn thấy, nấm mồ thì cỏ dại phủ kín.

Tôi ngồi xổm trước ngôi mộ và nghiêm túc lấy nó ra, dọn dẹp xung quanh.

Tôi tựa trán trước mộ, nhẹ cười nói: “Con của

mẹ, thực xin lỗi, bây giờ mẹ mới tới gặp con”

Tôi trốn tránh nhiều năm như vậy, tưởng rằng mình có thể thanh thản, nhưng không thể.

Người nào đó thấp giọng khóc, nhìn một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi. Tôi nhìn nghiêng về bia mộ trước mặt, đó là một người phụ nữ trung niên có lẽ là mẹ của cô ấy. Biết rằng có an ủi cũng vô ích nên tôi chọn cách im lặng. Tôi chỉ biết nhìn cô ấy khóc lóc thảm thiết. Lòng tôi hơi trống trải. Sao tôi không có một giọt nước mắt?

Hồi lâu, người phụ nữ đó ngừng khóc mới chú ý tới tôi, hơi sững sờ, khàn khàn nói: “Cô…”

Tôi cười: “Tôi đến thăm con tôi!”

Khi nhìn nghiêng, cô ấy nhận ra bức ảnh trên bia mộ, tuy hơi mờ nhưng có lẽ cô có thể nhận ra đó là một đứa trẻ.

Cô ấy sững sờ nói: “Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Đầy tháng!” Có thể lâu hơn một chút.

Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe: “Cô xem, sinh mạng đúng là mong manh”

Tôi không nói, ánh mắt khẽ cụp xuống.

Khi tôi rời nghĩa trang, người phụ nữ đó vẫn chưa rời đi, cô ấy có vẻ không muốn rời đi.

Cô ấy kể cho tôi nghe một câu chuyện, câu chuyện của một cô gái, một đứa trẻ tám tuổi, ban đầu cô ấy có một gia đình hạnh phúc, mẹ, cha và em trai, một gia đình bốn người ban đầu có cuộc

sống rất tốt.

Nhưng đôi khi, quá hạnh phúc sẽ dẫn tới sầu muộn, khi tai họa ập đến, cha ra đi, mẹ cô ấy vì không thể chịu được đau buồn nên mang theo em trai tái hôn và ném cô ấy cho bà cô nuôi.

Bà cô ấy là một bà bói, bà ta kiếm tiền bằng cách xem bói cho người khác, thu nhập ít ỏi, sự tồn tại của cô ấy khiến cuộc sống không được vui

vẻ của bà ta càng thêm khổ sở.

Vì vậy, bà ta đã giáng cho cô ấy những nỗi đau đớntrong cuộc đời bằng cách sỉ nhục và đánh đập cô, khi còn là một cô gái trẻ, cuối cùng cô đã chọn con đường khắc nghiệt nhất là kết liễu cuộc đời mình trước mộ cha mình.

Đọc full tại nhé Khi cô ấy nói với tôi điều này,

tôi hơi sững sờ, không hiểu tại sao cô ấy lại muốn nói điều này với một người xa lạ như tôi.

Khi bị sốc, tôi không suy nghĩ nhiều.

Kim Thành rốt cuộc không phải đích đến của tôi, lần này tôi chỉ là đến thăm con mình.

Về đến căn hộ, tôi đã ngủ một giấc dài, trong giấc mơ, tôi mơ hồ thấy đứa trẻ vẫy tay chào tạm biệt tôi.

Tôi khóc và tỉnh dậy khỏi giấc mơ c, tôi không thể kìm được mà muốn chìm vào giấc mơ.

Kí ức bị xé toạc, nỗi đau như xuyên thấu.

Ngày hôm sau.

Khi xuống nhà mua đồ ăn sáng, tôi nghe thấy tiếng bà chủ quán bún đang trò chuyện với chồng.

“Một cô gái trẻ đã tự tử ở nghĩa trang Phần Sơn đêm qua. Thật đáng tiếc” Bà ta nói chuyện với giọng tiếc nuối.

Trong khi chồng bận bịu thì ông ta bảo: “Em đừng nghe mấy cái đó ”

Một lúc sau bà ta mới lên giọng nói: “Tin tức em nghe được là thật. Sáng dậy đọc thấy trong Facebook. Nó chưa lên tin nhưng sẽ đăng ngay thôi. Nếu không tin thì chờ xem”

Người chồng thở dài, chắc ông ấy nghĩ rằng vợ mình chỉ là nghi thần nghỉ quỷ.

Hai vợ chồng đã ngầm hiểu nhau, một người đổ đầy bánh hấp cho khách, người kia thu tiền, không làm chậm trễ thời gian của khách hàng.

Tôi đã xem tin tức người phụ nữ tự tử, sau khi tôi trở về căn hộ, cô ấy đã tự tử bằng cách cắt cổ tay của mình.