Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 405: Vẫn là gừng càng già càng cay (7)



“Cô nhận vơ giỏi quá!” Cô ta mở miệng, cười lạnh.

Ta cười nhẹ, cũng không thèm để ý: “Cô cũng có thể hiểu như vậy, nếu như chỉ cần là một hiện sự này, ta cảm thấy được cũng có khả năng cùng người nghĩ giống nhau, ta là tự mình đa tình”

Xe dừng ở cột đèn giao thông giao lộ, tôi tiếp tục nói: “Nhưng tôi là một cô gái tốt nghiệp ở đại học Giang Ninh, vừa tốt nghiệp liền tiến vào tập đoàn Phó Thiên, cô cho rằng tôi có thể học được rất nhiều thứ trong bậc đại học à? Không thể, tôi ở tập đoàn Phó Thiên hai năm, chỉ hai năm đã ngồi lên được cái ghế Tổng thanh tra dự án, cô nghĩ là ông nội Phó ở phía sau trợ giúp tôi?”

Cô ta hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải?” Tôi buồn cười: “Tập đoàn Phó Thiên ở trong trong nhà, nhưng ông cũng không thể ỷ vào đó

mà muốn làm gì công ty thì làm, huống chỉ ông cũng là lão làng trong giới kinh doanh, chẳng lẽ ông ấy cũng không biết tầm quan trọng của một Tổng thanh tra dự án?”

Cô ta lạnh mặt, đèn xanh sáng lên, tôi lái xe đi tiếp, mở miệng nói: “Loại chuyện tình cảm này ấy à, nhất định là phải ngang nhau ở một mức độ nào đó, tôi vào tập đoàn Phó Thiên, dù là năng lực chuyên môn hay năng lực kiểm soát đều không ổn, cho nên, Phó Thắng Nam để tôi chịu khổ trên thương trường hai năm, sau này tôi từng bước một leo lên vị trí Tổng thanh tra dự án, vì muốn để tôi càng trở nên chuyên nghiệp hơn, mỗi lần anh ấy đi công tác thăm dự án đều dẫn tôi đi theo, anh ấy đối xử với tôi rất lạnh nhạt, nhưng cũng chịu dạy tôi nhiều thứ”

Nhìn sắc mặt trằng bệch của Mạc Hạnh Nguyên, tôi mở miệng: “Thật ra trên đoạn đường này, anh ấy đều dạy tôi phải làm việc thế nào, còn cô, anh ấy chỉ tuân thủ nghĩ vụ trách nhiệm mà

thôi, chưa từng ít quan tâm chiếu cố cô bao giờ, nhưng cô cẩn thận nghĩ lại xem, trong khoảng thời gian ba năm tôi không có ở đó, tình cảm mà anh ấy dành cho cô rốt cuộc là gì?”

“Nếu anh ấy thật sự có ý với cô, cô cảm thấy tôi còn có thể dựa vào sự sắp xếp của ông nội rồi gả cho anh ấy sao? Anh ấy là người dễ dãi như vậy à? Nhẩm thời gian, cô và anh ấy cũng coi như là thanh mai trúc mã, nhưng vì sao anh ấy lại đối xử với cô chỉ như quan tâm thôi”

“Đó là bởi vì cô không biết trước sau, không biết xấu hổ!” Cô ta thẹn quá hoá giận.

Tôi cười nhạt: “Mạc Hạnh Nguyên, cô nghĩ kĩ lại đi, những ngày anh ấy quan tâm đến cô, anh đã từng lên kế hoạch cho tương lai của cô chưa, có từng dạy cô học bất cứ chuyện gì, tình yêu của bố mẹ, là tính cho kế hoạch tương lai của con cái, giữa nam nữ cũng là như thế, nếu anh ấy thật sự yêu cô, đương nhiên là sẽ tính đến tương lai của hai người, bảo cô học cách đối nhân xử thế, lễ nghĩa liêm sỉ, kỹ năng sinh tôn, sao anh ấy chưa

nhắc tới? Nhưng anh ấy không nói gì cả”

“Anh ấy chỉ có lòng quan tâm thôi, mà cũng không phải, chẳng qua là anh ấy chỉ thực hiện trách nhiệm của mình thôi, cho nên anh ấy chưa từng dạy cô, thậm chí không bảo cô học thứ gì cả, anh ấy để cô tự sống, mặc kệ cô sống chết ra sao, cô cảm thấy đây là yêu sao?”

“Cô nói bậy!” Nếu bây giờ không ở trên xe, hẳn là Mạc Hạnh Nguyên sẽ nhào lên đánh tôi rồi.

Ta cười lạnh: “Cô tức giận cái gì, lúc trước cô như thế nào, chẳng lẽ trong lòng cô không biết? Tại sao cô lại có hai đứa con, chẳng lẽ cô không biết?”

“Thẩm Xuân Hinh, cô nói bậy, cô nói bậy” Tâm trạng cô ta hơi kích động, hai tay che mặt, có chút đau khổ. Vào đọc tại nhé

Tôi mím môi, không lên tiếng nữa, hai đứa nhỏ đó, Phó Thắng Nam chưa bao giờ chính diện trả lời tôi, nhưng cũng chưa bao giờ thừa nhận,

Phó Thắng Nam nói, anh chưa từng chạm vào cô ta, lại không hỏi rốt cuộc hai đứa nhỏ kia từ đâu ra.

Có lẽ, trong lời nói, còn có lòng muốn giúp cô ta che giấu thôi.

Nhìn tâm trạng của cô ta lúc này, hơn phân nửa là Mạc Hạnh Nguyên cũng biết, Phó Thắng Nam chưa bao giờ chạm vào cô ta, cũng biết rốt cuộc cô ta là loại người gì.

Xe đỗ ở dưới sân biệt thự Nam Uyển, tôi ghé mắt nhìn cô ta, thấy hai mắt cô ta đỏ bừng, hiển nhiên là đang kìm nén tâm trạng.

“Muốn vào đó một chuyến không?”

Cô ta mím môi, mở miệng, giọng nói lạnh lùng: “Thẩm Xuân Hinh, cô muốn làm gì?”

“Khiến cô hết hi vọng!”

Phó Thắng Nam nói, bảy năm, tôi còn để Mạc Hạnh Nguyên như âm hồn không tan vây quanh Phó Thắng Nam, là do tôi không đủ hung ác, cũng do năng lực của tôi không tới.

Nếu đã bắt đầu, thì cũng không cần phải dừng lại. ngôn tình sủng

Cô ta thấy tôi như thế, cười lạnh: “Cô cảm thấy cô sẽ làm được à?”

Tôi nhướng mày: “Không thử một chút thì làm sao biết được?”

Cô ta cười lạnh, hơi khinh thường.

Tôi xuống xe, ngửa đầu nhìn biệt thự, hoa cỏ trồng trong sân đều héo rũ.

“Căn biệt thự này, là nơi ở của tôi và Phó Thẳng Nam lúc mới tới kinh thành, tôi vốn muốn đưa cô đi nhìn căn biệt thự ở Thành phố Giang Ninh, nhưng cảm thấy không cần phải làm thế, dù sao thì tự cô cũng phát hiện ra, lúc Phó Thắng Nam mua biệt thự, đồ nội thất bên trong cơ bản là giống nhau hết.”

“Có ý nghĩa gì?” Cô ta cười lạnh: “Cô dẫn tôi đến xem những thứ này là cảm thấy tôi sẽ hết hy vọng?”

Tôi nhún vai, không nói chuyện với cô ta, chỉ cúi đầu đi đến cửa biệt thự mở khóa vân tay, mở cửa ra.

Quay đầu lại nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Căn biệt thự của Phó Thắng Nam ở thủ đô tôi chưa từng ghé qua, nhưng chỉ cần là nhà của chúng tôi, vân tay mở cửa phòng đều chỉ có của tôi và anh ấy, anh nói, đây là căn nhà thuốc về hai chúng tôi.”

Cô ta mím môi, mặt trầm xuống, tôi đẩy cửa

ta, ý bảo cô ta vào xem.

Cô ta bước vào trong, mím môi, không nói chuyện.

Tôi hờ hững mở miệng: “Từng cành cây ngọn cỏ ở đây đều do anh ấy trồng vì muốn tôi dưỡng thai thật tốt, thấy cây đào đẳng đó không?”

Tôi đưa tay, chỉ về phía cậu cối bị tuyết đè ở cửa sân, mở miệng nói: “Cái cây đó được trồng lúc chúng tôi mới đến thủ đô, anh ấy nói trông vài cây đào trong sân, xuân ngảm hoa thu ăn quả, lúc ấy còn muốn trồng thêm vài cây hạnh nữa, tôi nói cây hạnh mang điềm xấu, không cho anh ấy trồng, cho nên anh ấy đã trồng tận mấy cây đào”

Cô ta mím môi, sắc mặt âm hiểm: “Những thứ này liên quan gì đến tôi?”

Tôi gật đầu: “Không liên quan đến cô, tôi dẫn cô đi xem, là muốn nói cho cô biết, từng ngóc ngách trong căn biệt thự này là do Phó Thắng Nam sắp xếp riêng cho tôi.”

Nhìn cô ta che mặt, tôi tiếp tục đi lên phía trước, giãẫm lên đá cuội trên mặt đất, tôi mở miệng: “Cô nhất định là rất ngạc nhiên, vì sao có thể chạy xe thẳng vào trước cửa mà còn làm một đoạn đá cuội như thế này, quá phiền phức”

Cô ta hơi cắn môi, không nói nên lời.

Tôi cười nhẹ, hờ hững nói: “Lúc ấy tôi cũng rất tò mò, khi tôi hỏi anh ấy, anh nói, mấy chuyện phiền lòng trong công ty quá nhiều, nếu như xuống xe rồi đi thẳng vào nhà, khó tránh khỏi sẽ mang tâm trạng bực bội nhìn tôi, cho nên, một

đoạn đường này, là để nhắc nhở anh, người ở

trong nhà chờ anh về là vợ anh, là tình yêu và sự ấm áp, cho nên anh ấy muốn trút hết tất cả sự bực bội trên đoạn đường ngắn này.”

Cô ta mím môi, tôi biết rõ, tâm trạng của cô ta cũng không tốt, nhưng cô ta không có xoay người đi mất, điều này nói lên rằng cô ta cũng không muốn rời xa Phó Thắng Nam.

Đây là chấp niệm. Vào đọc tại nhé

Cửa phòng khách cũng cài mật khẩu bằng vân tay, mở cửa đi vào, hồi lâu không có người, nhưng thường xuyên có người tới đây quét dọn, cho nên cũng không có bụi bặm gì.

“Tính đi tính lại, có lẽ cô đã tới biệt thự này nhiều lần rồi nhỉ!” Tôi quay đầu lại nhìn cô ta, cười nhẹ: “Cô còn nhớ phong cách trang trí nội thất mà Phó Thắng Nam thích trước đây không?”