Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 282: Sai một ly đi một dặm (20)



“Anh Thắng Nam, anh sang đây thăm em đi, không biết vì sao mà mẹ em cứ bắt em ở lại bệnh viện, tại sao mẹ không chịu đón em về Lê Viện ở? Anh Thắng Nam, có phải mẹ không cần em nữa không?”

Lâm Uyên không muốn Mạc Hạnh Nguyên về Lê Viện ở? Tại sao?

“Cô chủ Nguyên, tôi nghĩ như thế này, nếu cô nói chuyện này cho Tổng giám đốc Thần thì sẽ có ích hơn. Anh Thắng Nam của cô đang ở trong phòng bếp nấu cơm cho mẹ con chúng tôi, chắc là anh ấy không có thời gian để lo cho cô đâu.”

Nghe thấy giọng của tôi, tâm trạng

của Mạc Hạnh Nguyên trở nên không vui, hơi bực bội nói: “Ai cho cô tùy tiện nhận điện thoại của anh Thắng Nam vậy? Thẩm Xuân Hinh, cô là cái đồ không có giáo dục.”

Dm, cô ta đã bao lâu không súc miệng rồi, vừa mới mờ miệng đã thối như vậy.

“Điện thoại của chồng tôi, tại sao tôi không được nhận? Cô Hạnh Nguyên, cô cứ gọi anh Thắng Nam này anh Thắng Nam nọ thì anh ấy sẽ trở thành anh trai của cô hay sao? Không có việc gì thì hãy suy nghĩ kỹ lại xem tại sao cả bố và mẹ cô đều chán ghét cô, tự tìm nguyên nhân đi, đừng có không có việc gì làm thì lại đi quấy rối gia đình của người khác, rất đê tiện đấy!”

“Thẩm Xuân Hinh, cô…”

Tôi cúp điện thoại, dù sao câu nói kế tiếp của cô ta không cần nghe cũng biết là

mắng chửi người, cứ không nghe là tốt nhất.

Cúp điện thoại, tôi ném điện thoại sang một bên, bỗng nhiên thân thể bị một người ở phía sau ôm lấy.

Giọng nói trầm thấp của Phó Thắng Nam truyền đến: “Gọi một tiếng nữa cho anh nghe xem nào.”

Trên người anh còn mang theo mùi khói dầu, nhưng vẫn không ảnh hường đến vẻ đẹp của anh ấy, tôi mờ miệng: “Gọi cái gì?”

Giọng anh trầm thấp: “Khi nãy em gọi anh là cái gì? Hà?”

Tôi sững sờ, bất giác mờ miệng: “Chồng?”

Anh dùng chất giọng trầm thấp của mình bật cười, râu trên cằm cọ cọ vào mặt của tôi, hôn một cái rồi lại nói: “Gọi thêm lần nữa đi?”

Tôi…

Đẩy anh ra, tôi tức giận nói: “Mạc Hạnh Nguyên tìm anh giúp, anh không đi một chuyến à?”

Anh đi đến bên cạnh tôi, cười yếu ớt: “Không phải em bảo cô ta đi tìm Kiều Cảnh Thần sao? Anh mà đi nữa thì chẳng phải sẽ thành thừa sao?”

Tôi lườm anh một cái, đi đến bên cạnh cái nôi nhìn Phó Tuệ Minh: “Có phải gần đây Lâm Uyên hơi lạnh lùng với Mạc Hạnh Nguyên không?”

Rõ ràng cơ thể Mạc Hạnh Nguyên không khỏe nhưng bà ấy không để cô ta tĩnh dưỡng ở thủ đô mà lại đưa cô ta trờ về Thành phố Giang Ninh, bây giờ còn không cho cô ta đi đến Lê Viện, tại sao vậy?

Có lẽ là vì tôi chuyển chủ đề quá nhanh, anh nâng trán, hơi bất đắc dĩ nói: Đó là chuyện của người khác, từ khi nào

em bắt đâu thích xen vào việc của người khác như thế rồi?”

“Không phải là xen vào việc của người khác, em chỉ tò mò thôi!” Phó Tuệ Minh cứ cầm lấy tay của tôi, từ chiếc miệng nhỏ phát ra tiếng “Chẹp chẹp”.

Xem ra là đói bụng.

Đối với chuyện của Mạc Hạnh Nguyên, dường như Phó Thắng Nam không hề để bụng, chỉ nói rằng: “Chuyện của cô ta đã có John lo, Phó Tuệ Minh đói bụng rồi, em ăn cơm trước hay cho con ăn trước.”

Nói nhảm, chắc chắn là cho con bú trước.

Nhìn về phía anh, tôi nhíu mày: “Anh đi ra ngoài trước đi!”

Anh nhíu mày: “Toàn thân trên dưới của em có chỗ nào anh chưa nhìn qua đâu?”

“Anh không cảm thấy mình rất kì cục àm”

Anh rất thằng thắn: “Em là vợ anh, tại sao lại kì cục.”

Ha ha!

Tôi không ngờ rằng Mạc Hạnh Nguyên sẽ chạy tới chung cư Sơn Thủy một mình, vào lúc chuông cửa vang lên, Phó Tuệ Minh đã ngủ.

Tôi đang dùng cơm, Phó Thắng Nam đứng dậy đi mờ cửa, thật lâu sau vẫn không có tiếng động gì, tôi không khỏi ghé mắt nhìn sang.

Mạc Hạnh Nguyên đang đứng ở cửa, sắc mặt cô ta trông rất tiều tụy, mang theo vài phần lạnh lẽo.

Mấy ngày không gặp, dường như cô ta đã gầy hơn rất nhiều.

Tôi vôn không có ý định đi xem thừ, nhưng dù gì đây cũng là nhà của tôi, nếu tôi không nói gì cả thì hình như cũng không được ồn lắm.

Đi đến cửa thì nghe thấy giọng nói của Mạc Hạnh Nguyên: “Em cũng muốn mình có thể biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của hai người, làm như vậy thì chí ít trong lòng anh, em vẫn sẽ là người em gái mà thỉ thoảng anh sẽ nhớ đến, không đến mức trờ thành hạt sạn mà anh vừa mới nhìn thấy đã cảm thấy phiền phức. Nhưng em không còn cách nào khác, em không rỡi khỏi anh được, em không biết sau này em phải làm gì, anh Thắng Nam, em chỉ có thể đi tìm anh.”

“Vào trong nói đi!” Phó Thắng Nam không nói gì, tôi lại mờ miệng.

Phó Thắng Nam quay đầu lại nhìn lướt qua tôi, sau đó lạnh lùng nhường đường

cho Mạc Hạnh Nguyên, để cô ta đi vào.

Mạc Hạnh Nguyên thấy tôi, dường như cũng không hề bất ngờ, vẻ mặt cô ta ủ rũ, nhìn Phó Thắng Nam, tiếp tục nói: “Anh Thắng Nam, nếu anh không quan tâm đến em nữa, em cũng chỉ còn lại một con đường chết.”

Phó Thắng Nam là một người lạnh lùng bạc tình, về Mạc Hạnh Nguyên, anh chỉ cảm thấy cô ta vô cùng phiền phức. Anh quay sang nhìn cô ta, mỡ miệng, giọng nói lạnh lùng: “Cô muốn gì?”

Dường như không ngờ rằng anh sẽ lạnh lùng như vậy, Mạc Hạnh Nguyên hít một hơi, sắc mặt cô ta hơi trắng bệch: “Dẫn em đi gặp mẹ của em.”

Tôi còn ngạc nhiên hơn cả Mạc Hạnh Nguyên, mẹ của cô, cô đi gặp mà còn cần Phó Thắng Nam dẫn đi?

Dưỡng như Phó Thắng Nam rất bình

tĩnh, chỉ lạnh nhạt nói: “Được!”

Sau đó lại lạnh lùng nhìn cô: “Cuộc sống, sinh hoạt thường ngày của cô sẽ do Kiều Cảnh Thần chăm sóc, sau này không có chuyện gì thì cũng đừng đến đây.”

Sắc mặt của Mạc Hạnh Nguyên trắng bệch đến mức không còn một giọt máu, cô ta cố che giấu đi nỗi đau đớn trong ánh mắt, một lúc lâu sau mới gật đầu, mờ miệng: “Được!”

Trong giọng nói rõ ràng còn run rầy.

“Không còn sớm nữa, lát nữa tôi và Thẩm Xuân Hinh còn có việc, cô không có chuyện gì thì đi về trước đi!” Phó Thắng Nam mờ miệng, trong giọng nói của anh không hề có chút cảm xúc nào.

Rõ ràng anh đang đuồi khéo.

Nghe anh nói xong, Mạc Hạnh Nguyên cũng nhận ra.

“Được!” Đáp lại một chữ, cô ta quay người, trong ánh mắt là vẻ đau khổ và nực cười.

Thấy cô ta đi ra khỏi biệt thự, tôi mím môi, dường như nhìn thấy mình của quá khứ: “Phó Thắng Nam, anh đối với cô gái nào cũng tuyệt tình như vậy sao?”

Anh ngoái lại nhìn tôi, đôi mắt đen và sâu: “Với em thì không!”

Tôi không đáp lại, nhưng vẫn còn tò mò về chuyện đó: “Tại sao Mạc Hạnh Nguyên đi gặp Lâm Uyên lại phải cần anh dẫn đi?”

Giữa quan hệ của hai mẹ con họ xảy ra chuyện gì rồi?

Ánh mắt của Phó Thắng Nam bỗng trờ nên sắc bén, nhìn về phía tôi: “Muốn tìm cha mẹ ruột của em không?”

Tôi hơi sửng sốt: “Sao anh lại có thể chuyên chủ đề nhanh như vậy?”

Anh cau mày, không nhiều lời, chỉ nói: “Trả lời thẳng câu hỏi của anh di.”

Tôi suy nghĩ một lát rồi mới mờ miệng nói: “Nói không muốn là giả, nhưng bây giờ đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cho dù em có gặp lại bọn họ, thì cũng không biết phải làm sao để sống chung với bọn họ. Hơn nữa, đối với vài người, vuột mất một lần chính là vuột mất cả đời. Vào lúc bọn họ bỏ lại em, chắc cũng chẳng hề nghĩ rằng sau này sẽ đi tìm em, cho nên, nói một cách nhẫn tâm thì, em không muốn tìm bọn họ.”

Thấy ánh mắt của anh hơi kì lạ, tôi không khỏi mở miệng nói: “Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?”

Anh lắc đầu, cặp môi hơi mấp máy, nhìn về phía tôi, nói: “Lên lầu thay một bộ ân áo khác đi, lát nữa chúng ta ra

ngoài!”

Nghĩ đến tin nhắn mà Trần Húc Diệu gửi cho tôi, tôi nhíu chặt lông mày: “Anh thật sự muốn đi ăn cơm với Lâm Uyên sao?”

Anh gật đầu, ra hiệu cho tôi đi thay quần áo.

Tôi muốn từ chối, nhưng lại nghĩ một lát, thôi được rồi.

Rửa mặt sơ qua, tôi tìm một bộ quần áo để thay, trang điểm nhẹ nhàng, lúc xuống lầu thì thấy Phó Thắng Nam đã chuẩn bị xong bình sữa và tã cho Phó Tuệ Minh.

Nhìn theo động tác lưu loát của anh, tôi không khỏi mỡ miệng nói: “Phó Thắng Nam, anh thay tã cho Phó Tuệ Minh à?”

Anh ừ một tiếng, đặt bình sữa của con vào trong xe của con, nhìn về phía tôi nói:

“Đi thôi!”

Ôi ôi!

Tôi cứ như một kẻ vô dụng vậy.