Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 281: Sai một ly đi một dặm (19)



Tôi liếc Phó Thắng Nam một cái, nhìn bộ dạng cần thận của anh, rõ ràng là một anh chàng cao một mét tám, ôm Tuệ Minh lại giống như bị trúng đạn vậy, lê từng bước từng bước một, cả người cứng ngắc đến mức không ra làm sao cả.

Không khỏi bật cười, Trần Húc Diệu mím môi, nhìn tôi nói: “Đồ của Tuệ Minh không nhiều, lát nữa tôi và John sẽ đưa ra cho hai người, buồi tối con bé hay quấy, đa phần là do đói, hai ngày này cô cố gắng đề con bé ngủ ở bên cạnh mình, lúc khóc thì cho nó bú sữa là được.”

Tôi gật đầu, nhìn họ, nói: “Tết năm nay

mọi người tới chung cư Sơn Thủy cùng ăn với chúng tôi bữa cơm giao thừa nhé, mọi người đều ð Thành phố Giang Ninh cũng là điều hiếm có.”

Anh ta nhìn John, giống như là đang xem ý của John.

John gật đầu, lại nói: “Được thôi, dù sao tôi cũng không về thủ đô, vừa hay ở cùng đón tết với Tuệ Minh một năm”

Trần Húc Diệu gật đầu, xem như là đồng ý rồi, nhìn tôi rồi nói: “Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ và thời gian cho cô, mẹ tôi nói mấy lần rồi, tối nay nếu như buổi tối có gì không tiện, có thề đưa Tuệ Minh tới.”

Tôi ngây ra, nhớ ra chuyện Lâm Uyên hẹn cùng ăn cơm trước đó.

Bất giác tôi nói: “Đưa Tuệ Minh đi theo không an toàn cho lắm, tối nay tôi không đi đâu, mọi người đi đi.”

Trần Húc Diệu nhìn Phó Thắng Nam, ánh mắt có chút sâu xa: “Tổng giám đốc Nam, anh có đi không?”

Tôi cứ tường với thói quen của Phó Thắng Nam, anh ấy sẽ không đi, nhưng không ngờ anh lại gật đầu nói: “Đi!”

Sau đó liền ôm lấy Tuệ Minh đi nhẹ ra cửa, John nhìn thấy bộ dạng này của anh, cậu ta cứ mím môi lại đề không bật cười.

Nếu không phải tính cách của Phó Thắng Nam luôn lạnh lùng nghiêm nghị, tôi gần như muốn bật cười với bộ dạng này của anh.

Tôi hơi đau đầu, thực sự là không muốn gặp Lâm Uyên.

Lên xe cùng Phó Thắng Nam, anh đặt Tuệ Minh ở ghế sau, cố định chiếc nôi của con bé ở ghế ngồi dành cho trẻ con, tiện thể tôi cũng ngồi ở ghế sau.

John đem đồ để lên xe, do phải vội tới công ty, Trần Húc Diệu chào hỏi xong liền lái xe rời đi.

Phó Thắng Nam khởi động xe, đi ra khỏi chung cư Hương Uyển, tôi đột nhiên nói: “Bình thường không phải là anh không thích tham gia mấy cái bữa tiệc gì đó sao?”

Anh mím môi, vừa lái xe, thản nhiên nói: “Em không phát hiện ra, gần đây Trần Húc Diệu rất bận sao?”

Tôi khẽ ngây ra, đáp lại câu hỏi của anh: “Có chút.”

“Đã từng nghĩ vì sao chưa?” Có lẽ là vì Tuệ Minh đang ở trên xe, nên anh lái xe rất chậm rãi.

Tôi nghĩ một lát, nói: “Cậu ta là người có tiền, mặc dù Lâm Uyên kiểm soát gia sản của nhà họ Trần, thế nhưng dù sao thì cậu ta cũng là người thừa kế của nhà họ

Trần, cậu ta mỡ ra Tinh Kỳ, một phần là để

rèn luyện, ngoài ra một phần khác là vì sờ thích của bản thân, giờ cũng cuối năm rồi, danh sách kiểm toán hàng năm một là đã làm từ trước đó, hai là đề lui tới sang năm sau, thế nhưng vừa hay lúc này việc kiểm toán của công ty cũng không nhiều, cậu ta bận như vậy, là thiếu tiền sao? Hay là gặp phải chuyện gì?”

Anh ừ một tiếng, thản nhiên đáp: “Vẫn còn biết phân tích cơ đấy, chứng tỏ cũng không ngốc lắm.”

Tôi…

Lời này có nghĩa là gì hả?

Đùa với Tuệ Minh, tôi nói: “Vậy Trần Húc Diệu đã gặp phải chuyện gì rồi?”

“Em đã từng nghe nói tới hiệu ứng bươm bướm chưa?”

Tôi ngây ra, nói: “Một lần tung cánh của một chú bươm bướm nhỏ bé thì sẽ gây

ra một trận giông tố?”

Anh ừ một câu, đôi mắt đen nhánh cứ luôn quan sát đường ở phía trước mặt, nhìn một cách vô cùng chăm chú và thận trọng, tất cả những điều này đều là vì Tuệ Minh.

“Chuyện của Lâm Uyên, không chỉ ảnh hưởng tới công việc kinh doanh trong tay bà ta, mà còn liên quan đến mọi thứ của Lâm Uyên, đa số công việc kinh doanh của Lâm Uyên đều bị trì trệ, cũng ảnh hường gián tiếp tới nhà họ Trần, bao gồm cả Tỉnh Kỳ dưới danh nghĩa của Trần Húc Diệu, Tập đoàn Trần Cường là công ty lớn, tiền vốn và cơ cấu tổ chức của công ty vẫn có thể chống đỡ áp lực lớn này trong một khoảng thời gian nữa.”

“Thế nhưng Tinh Kỳ thì không được, Tỉnh Kỳ mới xuất hiện trên thị trường chưa đầy hai năm, mặc dù danh tiếng và lợi nhuận của Tỉnh Kỳ trong hai năm nay rất

khá, thế nhưng, suy cho cùng thì vẫn là công ty có quy mô nhỏ, một khi gặp phải ảnh hường bên ngoài có sức tác động lớn, tốc độ Tinh Kỳ bị xóa sổ còn nhanh hơn cả em tường tượng nữa, rất nhiều công ty lớn từng hợp tác với Tinh Kỳ trước đó, năm nay hầu như đã hủy bỏ hợp tác với Tinh Kỳ rồi.”

Tôi không ngờ lại như vậy, trong phút chốc liền ngây ra, chau mày nói: “Vì vậy, để duy trì sự phát triển của công ty, trong khoảng thời gian cuối năm này, Trần Húc Diệu bắt buộc phải tìm mấy công ty lớn tới để tiếp tục hợp tác”

Anh gật đầu: “Ừm!”

“Tập đoàn Phó Thiên không tiếp tục hợp tác với cậu ta nữa sao?” Tôi cất tiếng hỏi, bốn ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của Tuệ Minh bấu nhẹ vào tôi, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh.

“Không, nhưng mà trong hợp đồng

mà Tập đoàn Phó Thiên đã ký với cậu ta năm ngoái, chỉ bao gồm Tập đoàn Phó Thiên của Thành phố Giang Ninh, năm nay tôi sẽ chuyền tổng công ty về thủ đô, so sánh ra thì tiền vốn sẽ ít hơn tới một nửa.”

“Chẳng phải là còn có Tập đoàn Kiều Dương sao?”

Chiếc xe đi vào trong chung cư Sơn Thủy, anh mím môi nói: “ Kiều Dương cũng vậy, với cả em quên rồi sao, trước đó Kiều Dương đã giao cho An Cường làm rồi.”

Đúng vậy, vì chuyện này mà Lý An từng đeo bám tôi.

Tôi đột nhiên nhíu mày, không nói ra được cảm xúc của bản thân.

Lúc quay trở về biệt thự thì trời đã trưa rồi, sau khi Phó Thắng Nam bế Tuệ Minh vào trong phòng dành cho em bé, anh nhìn tôi nói: “Em đi trông con bé đi, anh mang

đồ vào nhà”

Tôi gật đầu, thế nhưng đi được vài bước, liền quay đầu nhìn anh đang chuyền đồ từ trong cốp xe ở đằng sau, nói: “Phó Thắng Nam, em đói bụng rồi.”

Sáng chưa ăn gì, vừa rồi đi sang bên chỗ.John cũng không ăn, giờ hơi đói rồi.

Anh khẽ ngây ra, sau đó cười: “Trách anh không cho em ăn sao? Hai quả trứng sáng nay đưa cho em đâu rồi?”

“Em để ở nhà.John rồi” Tôi mím môi, phùng má nhìn anh, khuôn mặt tỏ ra vô tội.

Anh bất giác bật cười,nói: “Muốn ăn gì, lát nữa anh sẽ làm!”

“Gì cũng được” Tôi đáp rồi liền bật cười, thấy anh đã lôi hết đồ trong cốp xe ra rồi, tôi đột nhiên nói: “Phó Thắng Nam, bây giờ anh đã có phần giống với người đàn ông của gia đình rồi đấy”

Anh nhìn tôi, đôi mắt trầm trầm, nói: “Qua đóng cửa xe lại đi.”

Tôi gật đầu, đóng cửa xe lại rồi đi theo anh vào nhà, tôi nói một câu có hơi ấu trĩ: “Nếu như anh có thể sinh em bé và cho em bé bú, anh không kết hôn thực sự cũng sướng lắm, đúng không?”

Anh quay đầu nhìn tôi, mím môi chau mày nói: “Vì vậy, em muốn bày tỏ điều gì?”

“Em chỉ đơn giản là muốn khen ngợi anh một chút thôi!”

“Thực tế hơn chút đi.” Anh đặt đồ đạc vào trong phòng sơ sinh, nhìn tôi nói.

Anh cao hơn tôi cả một cái đầu, tôi đi gần tới chỗ anh, kiếng chân lên, ngầng đầu hôn lên khuôn mặt anh một cái, cười nói: “Như vậy được chưa?”

Ánh mắt anh trầm lại: “Tối tính!”

Tuệ Minh rất ngoan, ăn no ngủ đủ rồi thì chỉ mờ to mắt nhìn xung quanh.

Thỉnh thoảng nhìn thấy thứ mình thích sẽ vươn bàn tay nhỏ bé ra để nắm lấy, Phó Thắng Nam thì bận rộn ở trong phòng bếp, lúc chuyền đồ đã đề điện thoại ở trong phòng em bé rồi.

Lúc điện thoại rung, Tuệ Minh tròn xoe mắt nằm nghe mà không hề động đậy, có vẻ như rất hiếu kỳ.

Tôi không nghe, chỉ nói với về phía phòng bếp một câu: “Phó Thắng Nam, anh có điện thoại.”

Từ trong phòng bếp truyền tới tiếng nước chảy rào rào, anh đáp lại một câu: “Em nghe đi.”

Sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Tôi nhìn số hiện lên trên màn hình: Mạc Hạnh Nguyên

Theo thói quen tôi bèn chau mày lại, nhận điện thoại, còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã truyền tới tiếng khóc thút thít.