Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 273: Sai một ly đi một dặm (11)



Chuyện này còn khiến người ta xấu hồ hơn.

Phó Thắng Nam đã mặc xong quần áo, thấy tôi quấn khăn tắm từ phòng tắm đi ra, mắt anh sâu lại: “Ngày mai công ty bắt đầu nghỉ đông. Chúng ta đi gặp dì rồi sau đó cùng nhau trờ về Thành phố Giang Ninh”

“Không” Tôi nói, mặt tái mét: “Tôi đã đặt vé hôm nay” “Lùi lại!“ Anh nói, giọng lạnh lùng đến đáng sợ. Ta mím môi, nhíu mày, nhẫn nhịn kìm án xúc động nói: “Mai anh về đi, đổi vé

cũng rất phiền phức”

Anh nhìn tôi, đưa bàn tay mảnh khảnh về phía tôi, tôi nhướng mày: “Làm sao vậy?”

“Tôi sẽ đổi vé cho em”

Tôi…

“Không cần” Tôi không có hứng thú tiếp tục cãi nhau với anh, xoay người đi vào phòng thay quần áo, lúc tôi đi ra thì Phó Thắng Nam đã không còn ở đó.

Thu xếp xong, tôi xem đồng hồ, thấy cũng gần đến giờ, tôi liền xách vali đi xuống nhà.

Lúc này, hãng hàng không gửi tin nhắn về thông tin đồi vé máy bay.

Tôi sững người một lúc mới nhận ra là do Phó Thắng Nam.

Cơn tức giận kìm nén cả buổi sáng đã không nhịn được nữa, tôi đập điện thoại

“Râm” một cái.

Tôi đi xuống lầu thấy anh đang ngồi vào bàn ăn sáng, dì Triệu không ở đây nên anh chỉ nướng vài lát bánh mì.

Tôi đột nhiên cầm cái bánh mì trên bàn lên, tức giận đập vào mặt anh: “Phó Thắng Nam, anh có ý gì?”

Anh cau mày, trong đôi mắt đen có một tia lạnh nhạt: “Nói chuyện cho tử tế!”

“Em nói chuyện tử tế thì anh có nghe không? Anh có chịu nghe không?”

Tôi hét lên: “Tại sao anh lại đổi vé của em mà không có sự đồng ý của em. Phó Thắng Nam, anh coi em là cái gì? Đồ chơi của anh, robot đề anh tùy ý điều khiển hay con rối nghe lời anh?”

Anh mím môi không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm, thật lâu sau mới nói: “Rất tức giận sao?”

Tôi sững sờ một lúc, nén giận nói: “Cũng không hẳn, nhưng mong anh lần sau không được tự ý động vào đồ của em khi chưa có sự cho phép của em. Nếu anh không muốn ly hôn cũng không sao, chúng ta sẽ chỉ làm chậm trễ nhau mà thôi. Nhưng xin hãy tôn trọng em, em chỉ yêu cầu việc này, làm phiền anh.”

Tôi nói điều này một cách lịch sự xa cách và hơi mệt mỏi.

Tôi không nhìn vào vẻ mặt anh, lên lầu, đặt lại vé và xách vali đi xuống.

Anh đứng giữa phòng khách, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn tôi, như thề muốn nhìn thấu tôi.

Tôi đặt vali lên xe, may mà anh không theo ra ngoài.

Tôi lái xe ra khỏi biệt thự, không thấy anh đi theo nữa thì tôi mới cảm thấy nhẹ

Tôi lấy vé ð sân bay, còn khá sớm, tôi lấy một cuốn sách ngồi trên ghế trong phòng chờ đề đọc.

Một cô gái đột nhiên đến gần chào hỏi khiến tôi giật mình.

“Cô Thầm, hôm nay cô cũng về thành phố Giang Ninh phải không?” Cô gái mặc một chiếc áo khoác dạ thời trang kết hợp cùng váy dệt kim dài đến đầu gối và bốt ngắn, nhìn rất thời trang.

Tôi nhìn đôi má thanh tú của cô ấy, cũng không nhớ mình đã gặp cô gái nhỏ này lúc nào.

Thấy tôi ngần ra nghi hoặc, cô gái mìm cười, “Chắc cô Thẩm không nhận ra tôi. Chúng ta mới gặp nhau. Tôi tên là Vương Yên Nhiên. Cô và anh Thẩm đã cứu tôi ð quán bar Hoàng Gia.”

Tôi ngây ra một lúc rồi nhớ đên, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Cô cũng là người thành phố Giang Ninh à?”

Cô gật đầu cười: “Đúng vậy, quê tôi ở huyện Giang Tô, thành phố Giang Ninh, tôi học ở thủ đô”

Cô dừng một chút, hơi ngượng ngùng nói: “Điều kiện gia đình tôi không tốt lắm, ba mẹ cho tôi học cấp 3 xong thì không có tiền cho tôi đi học nữa nên tôi mới đi làm ca đêm ở Hoàng Gia đề kiếm tiền. Bởi vì không chịu xuống đài nên bị bắt nạt. Hôm đó phải cảm ơn cô và anh Thẩm, nếu không thì tôi cũng không biết quản lý Lưu sẽ làm gì mình”

Tôi gật đầu, xem như đã hiểu, tôi cũng không phải là người giỏi giao tiếp nên thấy cô ấy nói xong thì cũng không nói thêm gì, cả hai liền im lặng.

Cô ấy có vẻ rất thích trò chuyện với

tôi, thấy tôi đọc sách, cô ấy cười, “Cô Thẩm cũng thích đọc “Nhà thờ Đức Bà Paris” sao? Hai hôm trước tôi cũng mới đọc xong.”

Tôi gật đầu, dừng một chút và nói với cô ấy: “Còn mấy ngày nữa mới đến Tết Nguyên Đán, cô không ở lại thủ đô làm thêm vài ngày nữa rồi mới về à?”

“Anh Thầm đã sắp xếp cho tôi một công việc làm thêm ở thành phố Giang Ninh, làm gần nhà, có thể làm dược đến giao thừa mới về.” Cô cười, dường như rất vui khi nhắc tới Thẩm Minh Thành.

Tôi gật đầu, nghĩ một chút, hình như Thẩm Minh Thành không có bạn ở thành phố Giang Ninh, anh ấy có thể sắp xếp việc gì cho cô ấy?

Tôi tò mò, không nhịn được hỏi: “Anh ấy sắp xếp cho cô việc gì?”

“Tôi học kế toán nên anh ấy liên hệ

một công ty kiểm toán tên là kiểm toán tín dụng, công ty này chỉ mới nổi lên mấy năm gần đây. Đúng lúc cuối năm họ nhiều việc, tôi không chỉ có lương cơ bản mà còn được thêm hoa hồng”

Cô ấy cười nhìn tôi nói: “Đúng rồi, cô Thẩm, cô đã về thành phố Giang Ninh ăn tết rồi, vậy anh Thẩm cũng đến thành phố Giang Ninh phải không?”

Nhìn vẻ mặt của cô gái này, lế nào là nhìn trúng Thầm Minh Thành?

Tôi lắc đầu: “Tôi không biết, chắc anh ấy sẽ ở lại thủ đô.

Cô ấy “A” một tiếng rồi nói nhỏ: “Rõ ràng là anh ấy nói là tới thành phố Giang Ninh ăn Tết, sao lại…”

Tôi không nhiều lời, xem đồng hồ thấy sắp đến giờ nên tôi chào tạm biệt cô ấy và chuẩn bị lên máy bay.

John đới tôi ở sân bay, đưa tôi lên xe, khởi động xe liền bắt đầu cằn nhẳn.

“Lần sau cậu và Phó Thắng Nam ở cùng nhau thì tắt điện thoại được không? Làm tôi cứ như biến thái vậy, chẳng lẽ tôi không xấu hồ?”

Tôi mím môi, mặt hơi nóng lên: “Xin lỗi, sẽ không có lần sau”

Cậu ta liếc xéo tôi, híp mắt nói: “Cậu đã làm biện pháp tránh thai chưa?”

Tôi đặc biệt nhạy cảm về chuyện đứa nhỏ, hơi cứng người nói: “Rồi.

Cậu ta gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi, tạm thời đừng mang thai. Hiện tại cơ thể cậu không thích hợp đề mang thai, lát nữa về rồi tôi đưa cậu đến một nơi.”

“Đi đâu?”

“Đi khám bệnh. Lần trước bị ho ra

máu, bác sĩ nói mặc dù tỉnh lại nhưng rất

nghiêm trọng. Nếu chuyện này còn tiếp diễn thì rất nguy hiểm. Tôi đã đặt lịch với một bác sĩ Đông y, tôi đưa cậu đến khám một chút.” Cậu ta vừa lái xe vừa nói.

Cậu ta nhìn mặt tôi và nói: “Dạo này cậu lại thức khuya à?”

Tôi mím môi nhéo ấn đường: “Bị mất ngủi”

Chỉ cần có thể chữa khỏi dứt điểm là tôi sẽ hợp tác với các bác sĩ, tuy nhiên nó đã thành bệnh mãn tính, cần thời gian kiên trì, tôi không còn kiên nhẫn và tỉnh lực cho việc này.

Cậu ta thờ dài: “Nếu cậu và Phó Thắng Nam thực sự không còn cách nào nữa thì hai người nên tạm xa nhau một thời gian, chữa khỏi bệnh trước. Cứ trì hoãn như thế này cũng không phải là cách hay.”

“Anh ấy không muốn ly hôn” Tôi vừa rồi lời cậu ta liền phanh gấp khi gặp đèn

Cậu ta nhìn tôi, trợn tròn mắt: “Cậu điên rồi à? Tự nhiên đòi ly hôn làm gì? Anh ta muốn tiền có tiền, muốn dáng có dáng, muốn sắc có sắc, sao phải ly hôn với anh ta? Ăn no dừng mỡ à?”

Tôi nhìn cậu ta, không khỏi tức giận: “Anh ta tốt như vậy, không thì hai người ở bên nhau luôn đi?”