Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 100: Rời khỏi Phó Thiên (hai)



Nhất thời cả đống người vây lên, tôi thấy vậy liền lén lút đi vào trong cao ốc Phó Thiên.

Người trong Phó Thiên không nhiều, chỉ có mấy người phụ trách quản lý ở lại, còn những người khác đều là người của cục Công thương tới điều tra.

Tôi tới sảnh lớn hội nghị, Kiều Cảnh Thần đang thương lượng với người của cục Công Thương.

Nhìn thấy tôi, anh ta nhíu mày: “Cô vào đây bằng cách nào?”

“Đi vào!”

Người của cục Công Thương đưa một phần tài liệu và giấy tờ cho anh ta, nói: “Ngày mai sẽ có kết quả, căn cứ theo điều tra thì ngoại trừ kiểm toán và Hạ Vỹ là trái quy định thì những cái khác cơ bản không có vấn đề gì.”

Kiều Cảnh Thần gật đầu: “Làm phiền mọi người rồi!”

Nhân viên điều tra vừa đi, anh ta liền cúi đầu nhìn tài liệu, sắc mặt không có chút bối rối, ngược lại tỉnh táo vô cùng.

Tôi lấy đi phần tài liệu trong tay anh ta: “Giám gốc Kiều, chúng ta cần nói chuyện.”

Anh ta ngước mắt, nhíu mày nhìn tôi: “Nói gì?”

Thấy vẻ mặt thờ ơ này, trong lòng tôi cố gắng đè nén lại tức giận, nói: “Tôi mới tiếp quản kiểm toán của Phó Thiên và Hạ Vỹ chừng hai tháng mà đã xảy ra chuyện, các người có phải cho là tôi ngốc không?”

“Không thì sao?” Anh ta khinh thường cười mỉa: “Cô sẽ không cho là việc lần này đều do tôi bày ra chứ?”

“Không phải sao?” Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Kiểm toán của Phó Thiên trước kia vẫn luôn là do anh phụ trách, nhất là Kiều thị. Bây giờ xảy ra vấn đề cũng là An Cưỡng phụ trách Kiều thị. Anh nghĩ mình không có liên quan à? Chuyện bên Hạ Vỹ thì rõ ràng quá rồi, còn cần tôi nói sao?”

“À!” Anh ta nghiêng người dựa vào ghế, nói: “Trước đó đúng là tôi phụ trách kiểm toán, nhưng kiểm tra mấy năm trước cũng không thành vấn đề mà? Kiều thị xảy ra vấn đề là từ sau khi cô phụ trách. Cô nhìn báo cáo và tài liệu trước giờ đều không đề ý à? Tất cả đều dùng chữ ký của cô, đây tôi có thể nhúng tay vào sao?”

Dừng một chút, anh ta điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái rồi nhìn về phía tôi, nói: “Chuyện bên Hạ Vỹ, nói về bản chất là do cô lật tới. Nhà máy khu Nam không phù hợp, Thắng Nam cũng biết rõ tôi dùng dây chuyền khác thay thế. Anh ta cũng biết sau khi công ty được đưa ra thị trường, không có. Ngôn Tình Hay

khả năng tuyên bố nhà máy không

đủ tiêu chuẩn. Điều này ảnh hường rất nhiều tới thị trường chứng khoán, cho nên việc này bị ém xuống. Nhưng cô rất giỏi, lại có thể trực tiếp lật ra chuyện này.”

Tôi sửng sốt, có chút khó tin: “Cho nên, các người đã biết từ đầu nhưng không nói với tôi?”

Anh ta thấy buồn cười: “Cô Thẩm à, cô làm việc nhiều năm như vậy mà không rõ quy tắc của cửa hàng sao? Phó Thiên lớn cỡ nào, trong lòng cô không rõ ràng à? Bất kỳ một công ty lớn nào đều có lỗ hồng, cô không biết sao?

Những lỗ hồng này chỉ cần không ảnh hường tới sự phát triển của công ty, không liên lụy tới vấn đề khác thì sẽ được xem nhẹ.

Huống hồ sự cố nhà máy khu Nam đều đã được xử lý tốt, chỉ có không báo cáo lại thôi, không phải cô cho rằng người thân của bốn người kia cứ vậy mà tùy tiện không tìm Phó Thắng Nam gây rối nữa chứ?”

“Vậy tại sao còn có người coi thường mạng sống của mình?” Tôi bị người của viện kiểm sát mang di, rõ ràng nghe được người thầm vấn kia có nhắc tới gia quyến của người bị hại tình tự sát.

Anh ta cười mỉa mai, nhìn tôi giống như đang nhìn một kẻ ngốc: “Mang thai thì tư duy sẽ kém đi, quả là đúng thật. Đã qua nửa năm rồi mới có người đòi tự sát, cô cảm thấy bọn họ là vì chuyện ở khu Nam sao?”

Là có người cố ý đặt hai chuyện này vào cùng một chỗ, đơn giản là muốn làm khó Phó Thiên.

Nhất thời tôi không biết nên nói gì, cho nên mọi chuyện đổ ập xuống, tôi chính là kẻ hồ đồ nhất?

Sở dĩ Kiểu Cảnh Thần không vội là bởi vì chuyện này giống như Trần Húc Diệu đã nói, chỉ là một lần thanh tầy lớn mà thôi.

Cuối cùng người bị xóa đi, là tôi!

Kiểm toán Phó Thiên, người ký tên trên tài liệu là tôi. Hạ Vũ kia lại dưới danh nghĩa của tôi, cả hai đều có liên quan trực tiếp tới tôi.

Cho dù xảy ra chuyện gì, công ty chỉ cần công khai đá tôi đi thì Phó Thiên sẽ có thể vận hành bình thường.

“Ha ha!” Tôi không khỏi bật

cười, có chút châm chọc: “Tổng giám đốc Kiều, nước cờ anh đi hay lắm. Bái phục!”

Quang minh chính đại đuổi tôi ra khỏi công ty, đơn giản đến không tìm ra một điểm sơ hờ.

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt thâm sâu khó lưỡng, lúc lướt đến bụng tôi thì nói: “Cô không cần như vậy, dù cho cô có rời khỏi Phó Thiên thì cổ phần của Phó Thiên vẫn trên danh nghĩa của cô. Chẳng qua người của cô không ở đây mà thôi huống hồ bây giờ cô cũng sắp sinh, sau đó cũng giống như rời đi mà thôi.”

Đúng vậy, cuối cùng tôi vẫn phải rời đi.

Tôi bật cười: “Đều là rời đi, nhưng bị đá và tự đi giống nhau à?”

Tôi đè nén tức tối trong lòng, hỏi: “Chuyện này Phó Thắng Nam có biết không?”

Anh ta nhìn tôi, trầm mặc hồi lâu rồi gật đầu.

Vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, ngực tôi đột nhiên giống như bị người ta bóp chặt, đau đến không thở nổi, trước đó tôi còn

đổ oan cho Mạc Đình Sinh. Thật đúng là buồn cười!

Không có cái gì trùng hợp cả, nhưng mà mọi người đều ngầm hiểu rõ ràng.

Hoàn toàn chính xác, chuyện sau đó giống như Kiều Cảnh Thần đã nói.

Ngày hôm sau.

Báo cáo của viện Kiểm sát đưa tới, kiểm toán Phó Thiên và Hạ Vỹ bình thường, cho nên việc báo cáo kiểm toán xuất hiện vấn đề trong tuần san quốc tế là không đúng sự thật.

Vì vậy, sau khi kiểm tra lại lần nữa, bao gồm cả hoạt động tín dụng và An Cường phụ trách Kiều thị. Ngoài ra, cần bổ sung thêm một số khoản tiền phạt vì gian lận thương mại, may mắn thay, những người trong viện kiểm sát thấy rằng Fu đã gần như độc chiếm huyết mạch kinh tế của toàn bộ thành phố Giang Ninh nên nó đã không được công khai mà chỉ được giải quyết riêng tư.

Về phần Hạ Vỹ, bởi vì tôi là người quản lý trực tiếp, cho nên tiền phạt và xử phạt đều do tôi gánh chịu, tôi cũng gián tiếp ảnh hưởng tới Phó Thắng Nam.

Nhưng mọi chuyện cũng được giải quyết một cách hợp lý, sau hơn nửa tuần đình chỉ thì Phó Thiên lại bắt đầu hoạt động bình thường.

Mà tôi thì như Kiều Cảnh Thần dự đoán, bị công ty xóa tên, không còn thu nhận nữa.

Không thể nói là khổ sð được, vì đã sớm biết hướng đi của kịch bản, cho nên tâm trạng tôi ồn định hơn nhiều, chỉ là có chút không cam tâm mà thôi.

Chuyện lần này qua đi, tôi không lập tức về biệt thự luôn mà ở trong chung cư Hương Uyển. Sau này không cần tới Phó Thiên, đồng nghĩa với việc không cần phải đi làm.

Bị giày vò mấy ngày, bụng cũng to lên chút ít.

Tôi không nghe ngóng tình hình của Phó Thắng Nam bên kia nữa, dứt khoát ở trong nhà dưỡng thai.

Cuối tuần, Vũ Linh nhàn rỗi, quấn lấy tôi nói muốn tôi đi với cô ấy đến thành phố Yên Tích mấy

ngày. Tôi cũng đang không có việc gì nên đồng ý luôn.

Thành phố Giang Ninh rất gần Yên Tích, chỉ mấy một giờ đi xe. Ngồi trong xe lửa, Vũ Linh nhìn cảnh vật bên ngoài đến hưng phấn, kéo tay tôi nói: “Tớ đã đặt cọc một căn nhà ở Yên Tích, vừa mới chuẩn bị xong, cậu ð cùng tớ vài ngày đi để cho nhà tớ tăng chút sức sống.”

“Khi nào vậy, sao không nghe cậu nói tới?” Trong khoảng thời gian này tôi nhiều việc, cho nên cơ bản không đề ý tới cô ấy. Bây giờ

cô ấy nhắc tới thì mới bất tri bất giác hỏi.

Cô ấy vừa nghịch điện thoại, vừa nói: “Cũng chưa được bao lâu, vốn định sớm nói cho câu, nhưng mà cậu lại gặp chuyện như thế nên tạm thời tớ không nhắc đến. Bây gið nói cũng giống nhau mà.”

Ừm, cũng đúng.