Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 127



Hay là những hình ảnh cô cố gắng quên đi, nhưng không thể quên được.

Ngón tay Diệp Ánh Du nắm chặt ga giường, không biết có phải là ảo giác hay không, lần này bởi vì hình ảnh không còn rời rạc mà cô luôn cảm thấy vóc người của người đàn ông kia rất quen thuộc.

Nhưng cô nghĩ đến đầu cũng đau vẫn nghĩ không ra, người đàn ông đó rốt cuộc là ail Diệp Ánh Du tức giận đấm lên giường, ngồi dậy. Nghĩ đến chuyện máy ảnh, cô chỉ có thể vứt những vấn đề khiến mình hoang mang đã lâu qua một bên.

Ôm sự phức tạp trong lòng mà đi tới tập đoàn Nam Cung, Diệp Ánh Du thuận lợi đi tới tầng hai mươi, gặp Trần Minh Toàn trước.

“Thư ký Toàn, tôi có thể xin anh giúp một chuyện không?” Diệp Ánh Du hít sâu một hơi, giọng nói vẫn có chút khàn.

Trần Minh Toàn không trả lời ngay mà hỏi lại: “Cô Ánh Du, cô cần tôi giúp gì?

“Chính là có thể cho tôi mượn một trăm ngàn không.” Giọng Diệp Ánh Du ngày càng thấp, đầu không tự chủ được mà cúi thấp, không dám nhìn vào Trần Minh Toàn.

“Cô thiếu tiền thì nói với tổng giám đốc, anh ấy sẽ cho cô.”

“Chuyện này không thể nói cho anh ấy biết.” Diệp Ánh Du lắc đầu mạnh, hỏi lần nữa: “Anh có thể cho tôi mượn tiền không?”

Trân Minh Toàn nhìn thấy cô cần gấp, ánh mắt sáng tỏ không để lại dấu vết: “Một trăm ngàn đối với tôi mà nói không phải con số nhỏ, có thể biết cô cần để làm gì không?”

Diệp Ánh Du không muốn nói chuyện máy chụp hình, nhưng Trần Minh Toàn nói có lý, nếu cô không nói sao người ta yên tâm cho cô vay tiền chứ?

“Tôi cần mua một bộ máy ảnh sáu món.”

Diệp Ánh Du thấp thỏm cúi đầu, đã không thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Trần Minh Toàn, cũng không thấy được động tác anh ta làm sau lưng mình kia.

Cái cằm đột nhiên bị người ta nắm lấy, bị ép ngẩng đầu, Diệp Ánh Du nhìn thấy chính là lông ngực màu lúa mì không cài hai cúc áo, đường vân rõ ràng, tựa như tự nhiên toát ra vẻ mê hoặc, hấp dẫn tâm mắt của cô.

“Cô vậy mà rẻ tiền như vậy!” Nam Cung Hàn cười lạnh một tiếng, nghiêng người vung tay.

Người phụ nữ này cũng không hơn gì, ra vẻ thanh cao đơn thuần, một lúc sau đã lộ ra mặt thật.

Tiếp cận anh vấn là vì tiên! Không chiếm được chỗ này của anh nên ra tay chỗ Trần Minh Toàn, ha ha.

Âm điệu lạnh lùng, giọng nói tà mị, sức quyến rũ kinh người, có thể đốn tai người khác. Nội dung câu nói lại khiến sắc mặt Diệp Ánh Du trở nên tái nhợt.

Thuận theo sức lực của Nam Cung Hàn, gương mặt nghiêng qua một bên, trên cằm truyền đến sự đau nhức, Diệp Ánh Du lại hoàn toàn không quan tâm Rẻ tiền?

Cô vay tiền Trân Minh Toàn không quen biết là không nên. Nhưng trong mắt Nam Cung Hàn vậy mà tới trình độ rẻ tiên này sao?

“Thư ký Toàn, liên lụy tới anh, thật xin lỗi. Anh xem như tôi chưa nói lời này đi” Diệp Ánh Du cúi người thật sau, quay người muốn đi.

Đã như vậy thì cô không mượn là được.

Nam Cung Hàn lên tiếng níu giữ cô, ánh mắt che lấp: “Không phải cô cần camera sao?”

Anh nắm chặt tay Diệp Ánh Du, giống như kìm sắt, trong lồng ngực như có ngọn lửa gai góc đang mãnh liệt thiêu đốt.