Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 85: Không phải anh



“Mẹ, ai vậy?” Thấy Lam Tinh không có phản ứng một lúc lâu, Lam Cảnh Y bối rối, đứng lên đi về phía cửa.

Lam Tinh lập tức ngăn cản Lam Cảnh Y: “À, đi nhầm nhà, đi thôi, chúng ta tiếp tục ăn cơm.”

Có điều chuông cửa lại kêu lên lần nữa, điều đó có nghĩa cô không mở cửa Lục Văn Đào sẽ tiếp tục nhấn chuông.

Anh ta thật là cố chấp, cố chấp đến mức khiến cho Lam Tinh muốn xông ra chặt chân anh ta.

Điện thoại của Lam Cảnh Y reo lên, cô lấy ra, nhìn thấy là Lục Văn Đào cô lập tức nhận. Chờ đứa bé sinh ra, khi nhập hộ khẩu, cô cũng chỉ có quan hệ bạn bè với Lục Văn Đào. Cho nên khi mọi chuyện chưa được sắp xếp ổn thỏa, cô không muốn trở mặt với anh ta. Lâu như vậy, anh ta cũng chỉ đến gặp cô, cũng không làm chuyện gì đáng trách. Như vậy cô cũng rất hài lòng, bởi vì nếu anh ta thật sự muốn dùng sức mạnh với cô, hai người cũng không cản được. Cũng giống như lúc trước Giang Quân Việt đối với cô, cuối cùng cô trở thành dê con dưới thân của Giang Quân Việt.
“Mẹ, có phải Lục Văn Đào không?” Lam Cảnh Y cười hỏi, cô vì phản ứng của Lam Tinh mà bật cười.

“Không phải, đã bảo là đi nhầm nhà” Lam Tinh tức giận nói.

“Mẹ, mẹ nhìn xem, người ta vẫn còn ấn chuông kìa, để con đi xem một chút.” Lam Cảnh Y vừa nói vừa bước về phía trước.

“Y Y, mẹ không cho phép con lại gần tên khốn nạn đó.”

Thấy Lam Tinh cuối cùng cũng thừa nhận là Lục Văn Đào, lúc này Lam Cảnh Y mới nhỏ giọng nói vào tai Lam Tinh: “Mẹ, bây giờ anh ta rất tốt, chờ bọn nhỏ ra đời còn phải dựa vào anh ta để làm hộ khẩu cho bọn trẻ, đến lúc đó bọn nhỏ theo họ con, họ Lam, mẹ nói xem có được hay không?”

“Chỉ như vậy?” Lam Tinh nghi ngờ hỏi.

“Mẹ, con có lừa ai con cũng không lừa mẹ.” Lam Cảnh Y lắc lắc bả vai Lam Tinh, bất kể thế nào, lần này Lục Văn Đào thật sự không làm gì quá đáng với cô. Cho nên, cô cũng muốn lấy lễ đối xử với anh ta, cô là người luôn rất rõ ràng, bạn tôn trọng tôi, tôi tôn trọng bạn.
Lúc này Lam Tinh mới không ngăn cản Lam Cảnh Y đi mở cửa, bà chỉ quay về bàn tiếp tục ăn cơm, Lục Văn Đào theo sau lưng Lam Cảnh Y đi vào: “Y Y, em sắp sinh à?”

“Ừ, mấy ngày nữa.” Lam Cảnh Y bước đi hơi chậm, vụng về như chim cánh cụt, bụng rất lớn, sinh đôi có thể không lớn sao.

“Được rồi, tôi ở lại chăm sóc em.” Vừa nói chuyện hai người đã vào phòng ăn, Lam Tinh đang tức giận ăn cơm, cũng không thèm nhìn Lục Văn Đào, Lục Văn Đào cũng không để ý, lễ phép chào hỏi: “Cô Tinh tới à.”

“Hừ”. Bà hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục bới cơm trong bát.

“Ăn cơm chưa?” Lam Cảnh Y cau mày, nhưng cô hiểu lòng mẹ, bị Lục Tiểu Kiều hận như vậy, thậm chí còn liên lụy đến con gái mình, Lam Tinh có thể không giận sao.

“Ăn rồi, em không cần để ý, anh ngồi đây là được rồi, em mau ăn đi, đừng để bọn nhỏ đói.” Ánh mắt Lục Văn Đào ôn hòa nhìn vào bụng cô, phụ nữ đang mang thai, nhìn cái bụng kia khiến cho người ta một loại cảm giác khó tả, cảm giác đó đặc biệt ấm áp, khiến cho người nhìn thoải mái.
Nhưng anh ta và cô, đời này không biết có còn hy vọng bên nhau hay không? Nếu có anh ta cũng muốn cô có một đứa con với mình.

Lục Văn Đào ở lại thị trấn Valensole, Lam Cảnh Y cũng được đưa vào bệnh viện, tất cả thủ tục nhập viện đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ em bé ra đời nữa thôi.

Bởi vì sinh đôi, cộng thêm đứa trẻ cũng không nhỏ, cho nên Lam Cảnh Y rất cẩn thận, chưa bao giờ rời khỏi bệnh viện, chỉ chờ đứa trẻ ra đời.

Cô rất biết điều, Lam Tinh cho gì cô cũng ăn, dù có thích hay không, cô đều ăn ngon lành. Bây giờ cô ăn tất cả không chỉ vì mình, mà còn vì bọn nhỏ.

Cô thong thả đi đi lại lại trong bệnh viện, ngày dự sinh đã trôi qua hai ngày, nhưng cô vẫn chưa có dấu hiệu muốn sinh, cũng không thấy vỡ nước ối. Điều đó khiến cô hơi lo lắng, nếu người đàn ông kia ở đây, lúc này anh nhất định sẽ ở bên cô, cho cô cảm giác bình an.
Nhưng anh không ở đây, cô chỉ có một mình.

Trong lúc nhất thời cô rất muốn nghe thấy giọng anh, cho dù một tiếng cũng được.

Nhưng cô không dám gọi anh, ít nhất không dám từ nước ngoài gọi cho anh. Nếu không, với trí thông minh của anh, anh nhất định sẽ nhận ra là cô gọi cho anh.

Bọn nhỏ còn chưa chào đời, cô không dám mạo hiểm gọi cho anh.

Vườn hoa trong bệnh viện thật đẹp, cô đứng ở đó ngắm nhìn, tay nhẹ nhàng kéo chiếc nhẫn đính hôn được giấu trong ngực ra, chiếc nhẫn ấm ấp, đó là nhiệt độ cơ thể cô. Cô dùng sợi tơ đỏ để đeo nó lên cổ, cũng đã được mấy tháng, có nó ở đây, cô cảm thấy giống như là người đàn ông đó đang tiếp sức mạnh cho cô vậy, cô nhất định phải sinh con ra, nhất định có thể.

“Con gái, mau tới ăn cơm.” Lam Tinh nấu cơm xong rồi mang tới đây, Lam Cảnh Y không quen ăn đồ Tây, vì vậy chỉ có thể phiền bà nấu cơm mỗi ngày rồi mang đến. Hai mẹ con ngồi ghế dài bên ngoài sân cỏ, ánh mặt trời tốt như vậy, ngồi đó ăn cơm là một loại hưởng thụ. Có điều, Lam Cảnh Y ngồi một lúc thì cảm thấy không yên, bụng cô lớn như vậy, ngồi một tư thế sẽ không chịu nổi, ngay cả lúc ngủ cũng liên tục đổi tư thế nếu không cơ thể sẽ khó chịu.
Hai ngày nay em bé di chuyển thường xuyên hơn, giống như rất nóng lòng muốn chui ra khỏi bụng cô, để ngắm nhìn thế giới xinh đẹp bên ngoài.

Cách đó không xa, có mấy đứa trẻ đang chơi đá bóng, Lam Cảnh Y vừa ăn vừa nhìn, hình ảnh kia thật ấm áp, chờ tới lúc con của cô lớn lên một chút, cũng sẽ chơi đá bóng, đến lúc đó cô sẽ đưa con trở về đất nước của mình, đó mới là nơi thực sự thuộc về cô.

“Bụp.” Quả bóng bị một bé trai đá về phía Lam Cảnh Y, may là không đá trúng bụng cô, chỉ vừa vặn rơi trước mặt cô. Lam Cảnh Y theo bản năng giơ tay đón quả bóng ném cho mấy đứa trẻ, cô khom người nhặt lấy quả bóng kia. “A…” một tiếng sợ hãi kêu lên, đồng thời cô cảm thấy rất nhiều nước chảy ra từ cơ thể mình. Quần lập tức ướt đầm, sắc mặt cô tái mét, cô đã đọc rất nhiều sách, cô biết chuyện gì vừa xảy ra: “Mẹ, hình như con vỡ nước ối rồi.”
“Mau, mau cùng mẹ vào bệnh viện. Con sắp sinh rồi.” Lam Tinh vội vàng đỡ Lam Cảnh Y đi tới đại sảnh của bệnh viện.

Trên trán đã sớm lấm tấm mồ hôi nhưng Lam Cảnh Y vẫn mỉm cười ném quả bóng về phía mấy đứa trẻ, sau đó mới cùng Lam Tinh trở về phòng bệnh.

Sau khi kiểm tra, quả nhiên sắp sinh, nhưng mà không nhanh như vậy. Phụ nữ sinh con chính là chơi đùa với tính mạng, sinh một đứa con đã đau đến chết đi sống lại, huống chi cô còn sinh hai.

Vỡ nước ối, bọn nhỏ sẽ gặp nguy hiểm, phải nhanh chóng sinh ra.

Lam Cảnh Y đi tới đi lui trong phòng bệnh, vừa đi vừa lẩm bẩm, chỉ muốn gọi hai bảo bối mau ra gặp cô, cô rất muốn sớm được gặp mặt hai đứa trẻ.

Bác sĩ lại tới kiểm tra.

Sau khi kiểm tra, vẻ mặt rất nghiêm túc nói với Lam Tinh: “Người nhà ra ngoài một chút.”
Lam Tinh vội vàng đi theo ra ngoài, bác sĩ nói: “Đứa bé quá lớn, sẽ khó sinh một chút, nếu không có cách nào thì sẽ phải sinh mổ, đương nhiên có thể đẻ thường thì đẻ thường.”

Lam Tinh gật đầu: “Nghe theo bác sĩ hết, bác sĩ nói thể nào thì làm như vậy.” Sao lúc bà sinh con lại không cảm thấy lo lắng, nhưng con gái sinh con Lam Tinh lại thấy lo lắng.

“Mẹ, bác sĩ nói gì?” Thấy Lam Tinh vừa bị gọi ra ngoài, Lam Cảnh Y đương nhiên hơi nghi ngờ.

“À, bác sinh nói con vỡ nước ối rồi sẽ khó sinh, nếu không được thì sinh mổ, mẹ cảm thấy như vậy cũng tốt, như vậy con cũng có thể giữ được dáng người hoàn mỹ. Đây là một đề nghị hay.”

“Mẹ, dáng người sau này của con không quan trọng, có điều con muốn đẻ thường, cũng phải cho hai đứa trẻ rèn luyện một chút, để bọn chúng biết đến thế giới này không dễ.”
“Được, theo ý con, có thể đẻ thường thì đẻ thường, không được thì sinh mổ, cứ quyết định như vậy nhé.” Hai mẹ con bàn bạc, họ cũng như bạn bè. Lục Văn Đào là một người đàn ông, không tiện đi vào phòng bệnh này nhưng bác sĩ và y tá vẫn châm chước cho vào.

“Y Y, em cảm thấy thế nào?” Rõ ràng là con của Giang Quân Việt, nhưng anh ta cũng lo lắng, anh ta thật đáng bị coi thường, có lúc trong lòng anh ta sẽ ích kỷ ước rằng Lam Cảnh Y không thể sinh ra hai đứa trẻ. Nhưng lúc sau khi nghĩ tới phản ứng của Lam Cảnh Y sẽ đau lòng như thế nào khi mất đi hai đứa trẻ này, anh ta lại mong rằng cô có thể thuận lợi sinh con.

“Không sao, bệnh viện đã sắp xếp xong, không thể đẻ thường thì sinh mổ, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý” Sắp trở thành mẹ rồi, trước khi vào bệnh viện cô cũng đã nghĩ tới tất cả khả năng.
Đúng lúc này tiếng nhạc vang lên, là điện thoại của Lục Văn Đào, anh ta liếc nhìn một cái, sau đó rời khỏi phòng bệnh: “Nói chuyện quan trọng nhất.”

“…”

“Cậu có thể xử lý thì xử lý đi.”

“…”

“Ngu ngốc, chuyện như vậy cũng không xử lý được, tôi không thể lập tức về được.” Công ty ở thành phố T xảy ra chuyện, tại sao lại vào lúc quan trọng này, chẳng mấy chốc Lam Cảnh Y sẽ phải sinh.

“…”

Vừa nghe sắc mặt Lục Văn Đào hơi thay đổi, thậm chí còn suy nghĩ có phải Giang Quân Việt ở trong tối giở trò với công ty anh ta không? Nhưng lúc này có nghĩ cái gì cũng vô dụng, nếu không trở về thì cấp dưới của anh ta thật sự không chống nổi, anh ta buồn phiền đi vào phòng bệnh: “Y Y, tôi phải trở về nước, chỉ một hai ngày thôi, em và cô Tinh ở đây được không?” Anh ta thật sự không yên tâm, dù sao, có người đàn ông ở bên ngoài trông chừng sẽ làm người phụ nữ yên tâm hơn.
“Được, anh mau trở về đi, không cần phải chạy tới chạy lui đâu.” Thấy Lục Văn Đào gấp đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, Lam Cảnh Y rất là áy náy, dù sao đứa trẻ này cũng không phải của anh ta, mà là của Giang Quân Việt.

Cuối cùng, Lục Văn Đào đành bất đắc dĩ rời đi, nhân viên trong công ty đình công, cổ phiếu Lục thị không ngừng hạ giá, nếu không phải cấp dưới của anh ta không xử lý được thì cũng không dám làm phiền anh ta lúc này.