Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 194: Tôi tưởng rằng tiếng còi báo động ở đâu vang lên



Cô nhìn cửa tháng máy đã đóng lại, lại nhìn chằm chằm các nút điều khiển thang máy.

Kết quả là, những con số trên bảng điều khiển hồi lâu vẫn không nhúc nhích, cuối cùng ngay cả bảng hiệu đi xuống cũng biến mất.

Thang máy vững vàng dừng ở tầng mười lăm, không hề di chuyển nữa.

Trong lòng cô tràn đầy nghi ngờ, có một suy đoán khó tin đang dần dần hình thành trong đầu cô.

Cô đứng nguyên tại chỗ như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm bảng điều khiển thang máy, cuối cùng cúi đầu nhìn măng sét màu bạc lóng lánh trong tay mình, nhíu mày, sau đó xoay người trở về nhà của mình.

Mệt mỏi suốt một ngày, sau khi rửa mặt xong, Thẩm Ngân Tinh liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Một đêm ngủ ngon.

Hôm sau vừa rạng sáng, cửa phòng đã bị gõ.

Bạc Hàn Xuyên đứng ở cửa ra vào, vốn cho rằng Thẩm Ngân Tinh sẽ không ra mở cửa nhanh như vậy, anh rũ mắt xuống cẩn thận sửa sang lại áo sơ mi.

Nhưng mà không ngờ, cánh cửa trước mặt lại mở ra rất nhanh.

Anh hơi kinh ngạc nâng mắt lên nhìn người phụ nữ đã mặc quần áo chỉnh tề trước mặt mình.

Tay Thẩm Ngân Tinh nắm lấy khung cửa, trong con ngươi thấm đẫm ý cười khó hiểu, ngửa đầu nhìn anh và chủ động chào hỏi anh.

“Chào buổi sáng nè.”

Bạc Hàn Xuyên nhìn cô hai giây, mới gật đầu: “Chào buổi sáng.”

Thẩm Ngân Tinh nghiêng người nhường ra vị trí cho anh.

Thân hình cao lớn của Bạc Hàn Xuyên cất bước vào trong nhà không hề do dự.

“Vào phòng ăn ngồi đi, em chuẩn bị bữa sáng rppof.”

Đến gần phòng ăn, nhìn lướt qua bữa sáng trên bàn. Bạc Hàn Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía cô, thản nhiên mở miệng: “Hai phần bữa sáng, em biết hôm nay anh sẽ tới?”

Thẩm Ngân Tinh ngồi ở phía đối diện anh chỉ cười cười, quay đầu thò tay đẩy măng sét kim cương bên cạnh chiếc điện thoại đến trước mặt Bạc Hàn Xuyên.

Đôi mắt màu mực của Bạc Hàn Xuyên không dừng ở đó mà khẽ chuyển động, nhìn lướt qua đôi măng sét khá quen thuộc trong tay Thẩm Ngân Tinh.

Thu hồi tầm mắt, anh lặng lẽ cầm đôi đũa bên cạnh và im lặng dùng cơm.

Thẩm Ngân Tinh thấy bộ dạng tránh nặng tìm nhẹ của anh thì không khỏi cười cười.

Khẽ lắc đầu, Thầm Ngân Tinh cũng cầm đũa lên, giữ vững thói quen tốt, không nói chuyện lúc ăn và lúc ngủ của cô đến cùng.

Sau khi cơm nước xong, Thẩm Ngân Tinh dọn dẹp xong đi ra thì Bạc Hàn Xuyên đã không còn ở trong phòng ăn nữa.

Đến gần phòng khách cô cũng không nhìn thấy người đâu, lúc này cô mới nhớ tới âm thanh nhắc nhở của máy giặt vang lên cách đây không lâu.

Trước khi làm bữa sáng cô đã bỏ quần áo bẩn vào máy, có lẽ lúc này đã giặt xong rồi.

Lúc cô đi đến nhà vệ sinh, thân hình cao ngất của Bạc Hàn Xuyên đã đứng trước máy giặt, nghe tiếng động anh quay người lại nhìn Thẩm Ngân Tinh.

Con ngươi đen nhánh nhìn về phía cô, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn mỹ sững sờ.

“Anh…”

Thẩm Ngân Tinh đảo mắt nhìn anh lại lướt qua quần áo anh cầm trên tay, một chiếc áo ngực màu tím nhạt bị hai tay anh cầm lấy, vừa nhìn đã thấy!

Muốn xấu hổ bao nhiêu thì xấu hổ bấy nhiêu!

Trên mặt cô chợt đỏ ửng, cô vội vàng bước lên đoạt lấy quần áo trong tay anh.

Bạc Hàn Xuyên thu hồi tầm mắt, vẻ mặt có chút muốn khóc.

“Tôi tưởng tiếng còi báo động ở đâu vang lên..”

“…”

Khóe miệng Thẩm Ngân Tinh giật giật.

Suy nghĩ một lát, thanh âm thông báo của chiếc máy giặt này quả thật có hơi…

Liếc nhìn anh, Thẩm Ngân Tinh ôm quần áo vội vàng chạy ra ngoài.

Trên thực tế, hầu hết quần áo mà Bạc Hàn Xuyên chuẩn bị đều không thể tự giặt được. Sáng sớm hôm nay, những đồ nhét bên trong máy đều là quần áo cá nhân của cô.