Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 100



Giả ngầu cũng là một môn học.

Kim Lan Thù đã chuẩn bị cho tạo hình này rất lâu, đến nỗi thậm chí Tống Phong Thời còn muốn đưa cho anh một cuốn ‘Khoa học bảo trì chứng lồi đ ĩa đệm thắt lưng.’

Tống Phong Thời quay trở lại văn phòng của mình để tiếp tục làm việc, thậm chí còn nghĩ rằng nếu Kim Lan Thù ở đây vậy thì cậu sẽ không rời khỏi văn phòng.

Kim Lan Thù ngồi trong phòng của mình, cảm thấy buồn chán liền muốn đi gặp cậu, rồi lại cố khống chế cảm giác kích động này.

Cần phải ngầu một chút!

Anh tự nhủ như thế.

Mình là hoa lan trong thung lũng hoang vắng, mình nên được người khác hái!

Kim Lan Thù rơi vào một loại cảm giác xoắn xuýt kỳ lạ mà anh chưa từng trải qua trước đây.

Anh là kiểu luôn quyết tâm giành chiến thắng, và có thể đưa ra quyết định khi công ty gặp khó khăn.

Nhưng bây giờ lại gấp đến độ quay vòng, rồi lại nỗ lực hết sức để trở lại trạng thái mà mình quen thuộc nhất.

Chỉ là dù cố gắng thế nào cũng vô ích.

Dường như Tống Phong Thời không thể hiểu được sự mê hoặc thầm kín từ anh.

“Ring ring ring.”

Kim Lan Thù nhìn điện thoại trên bàn vang lên, còn sững sờ vài phút mới hoàn hồn.

Anh nhấc máy: “Ai?”

“Sếp à, sếp đang ở đâu thế?” Âu Văn hỏi.

Kim Lan Thù nói: “Tôi ở công ty tăng ca, sao thế?”

Âu Văn liền nói: “Vậy cũng tốt, tôi đang muốn báo cáo chuyện công việc với anh.”

“Có chuyện gì vậy?” Nghe giọng điệu của Âu Văn, anh liền biết lại có chuyện không ổn. Ở công ty này, bất kể ai gặp khó khăn đều có thể thấy lo lắng, nhưng Kim Lan Thù thì không bao giờ.

Anh nghĩ, dường như mọi vấn đề trong công việc đều không rắc rối bằng những câu đố do một mình Tống Phong Thời đề ra.

“Là như vậy, không phải chúng ta định mở cửa hàng ở Dubai sao?” Âu Văn nói: “Nhưng có vẻ như Dubai Mall không hứng thú với thương hiệu của chúng ta.”

“Tại sao?” Kim Lan Thù cảm thấy kỳ quái: “Cậu cho rằng nguyên nhân là gì?”

“Theo như tôi hỏi thăm được, hình như giám đốc phụ trách thương hiệu ở bên đó đã từng tiếp xúc với Chu Dực Dực.” Âu Văn trả lời: “Anh cũng biết đó, Chu Dực Dực có Quỳ Long chống lưng, rõ ràng là có ưu thế hơn so với chúng ta.”

“Chúng ta muốn lên kế hoạch để mở bán tại Dubai Mall thì phải trải qua rất nhiều thủ tục, muốn giấu cũng không được. Chắc là Chu Dực Dực nghe tin liền hành động ngay.”

Kim Lan Thù tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Kẻ như Chu Dực Dực mà còn muốn hạ ‘Vân Tưởng’ của chúng ta? Nếu ‘Vân Tưởng’ thất thủ, chẳng phải ‘con chó theo đuôi’ như hắn cũng sẽ là kẻ chả biết gì về làm ăn sao?”

Âu Văn bất đắc dĩ nói: “Nhưng sợ là hắn có quyền có thế, có thể triệt nguồn!”

Kim Lan Thù lại nói: “Sao cậu biết hắn có thể triệt nguồn?”

“Tôi cũng nghe bạn nói mà thôi. Bạn tôi đang làm lễ tân tại khách sạn Palm. Hôm qua, người từ bộ phận quan hệ công chúng của ‘Nghê Thường’ đã gọi điện cho họ, và yêu cầu chuẩn bị các dịch vụ VIP để tiếp đãi những vị khách đến từ Trung Đông. Bạn tôi phụ trách lễ tân nên mới biết, đối phương chính là người phụ trách tuyển chọn các nhãn hàng trong trung tâm thương mại.”

Kim Lan Thù vỗ đùi: “Nếu bạn của cậu phụ trách việc tiếp đón, vậy không bằng để hắn khiến cho đối phương không thoải mái, ảnh hưởng ấn tượng đối với Chu Dực Dực, như vậy không phải là được rồi sao?”

Âu Văn nghĩ thầm: Anh có bệnh sao?

Âu Văn cười cười, giải thích: “Họ là khách quý đó, nếu bạn tôi làm hỏng chuyện không phải sẽ mất chén cơm sao?”

“Không phải chỉ là công việc lễ tân khách sạn sao? Mất cũng không tiếc.” Giọng điệu của Kim Lan Thù khiến người ta có phần khó chịu.

Âu Văn thầm nghĩ: M* anh…

“Mặc dù đó không phải là công việc lợi hại gì,” Âu Văn mỉm cười giải thích: “Nhưng anh ấy vẫn phải dựa vào công việc này để nuôi sống gia đình mình đó.”

Kim Lan Thù hỏi: “Tôi cho hắn một triệu, có làm hay không?”

Âu Văn liền nói: “Ây da, ngài không nói sớm…” Hóa ra ông chủ vẫn rất chính nghĩa, vừa rồi hỏi thăm mẹ anh ấy đúng là hơi có lỗi.

Nghe con số này, những người làm công ăn lương bình thường ai mà không bị cám dỗ?

Âu Văn trực tiếp tìm bạn mình, mặt đối mặt nói với anh ta: “Cảm ơn cậu đã cho chúng tôi biết thông tin này. Chủ tịch Kim của chúng tôi rất vui và quyết định tặng cậu một phong bao lì xì..” Nói xong Âu Văn liền đưa cho đối phương một phong bì thật dày.

“Ôi… thật ngại quá…” Người bạn vừa từ chối vừa cân nhắc độ dày của phong bì, chưa đẩy được hai lần liền vội vàng cất vào túi.

Âu Văn nhìn thái độ này của bạn mình liền an tâm, vì rõ ràng là đối phương rất ham tiền.

“Là như vậy, sếp của chúng tôi hi vọng cậu thuận tiện giúp thêm một chuyện…” Âu Văn thấp giọng nói: “Chính là làm khách hàng tức giận, làm hỏng việc tiếp đón của bọn họ…”

“Chuyện này thực không ổn.” Người bạn lộ vẻ mặt khó xử: “Tôi là dân chuyên nghiệp, làm sao có thể làm hỏng một dịp quan trọng như vậy được?”

Âu Văn trầm giọng nói: “Năm trăm vạn.”

“Tôi là dân chuyên nghiệp. Anh muốn quậy bao nhiêu cũng được!”

Âu Văn thầm nghĩ: Người bạn này của mình đúng là dễ dãi… Vốn là nghĩ hạ giá một chút để từ từ nói…

Hắn còn nghĩ xem có nên làm ‘người trung gian’ để kiếm tiền chênh lệch hay không.

Nhưng tất nhiên, Âu Văn vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, cũng không có ý định kiếm tiền chênh lệch.

Hắn ho khan hai tiếng, nói: “Năm trăm vạn chỉ là tiền trả trước, sau khi hoàn thành sẽ đưa thêm năm trăm vạn.”

“Cảm ơn anh!” Người bạn gật đầu lia lịa: “Anh đúng là người tốt bụng!”

Vì vậy, sau khi biết tín ngưỡng của khách hàng, người bạn đã cho thịt lợn vào bữa ăn của họ và đặt một cuốn Kinh thánh trong tủ đầu giường.

Khách hàng nhìn thấy những thứ đồ này, tức muốn chết, chạy đi tìm người mời để tính sổ. Không ngờ tại chỗ rẽ lại nghe thấy người bạn kia nói với những người khác: “Sao cũng được! Người của Chu Dực Dực nói mấy gã Trung Đông này đều là nhà giàu mới nổi, chả biết cái gì cũng chả hiểu nghệ thuật, chỉ biết nhận tiền thôi. Nghê Thường giàu như vậy, chắc chắn có thể giành được sự hợp tác…”

Sau khi nhìn thấy khách hàng, người bạn kia cũng không hoảng hốt mà dùng tiếng anh nói: “How are you today, sir?”

Khách hàng tức muốn chết, mắng: “Đồ điên, Tôi là người Trung quốc đó! Không thấy màu da ngăm hay sao?”

Trên thực tế, người bạn này cũng đã nghe qua. Vị khách này tên là Vương Uyển, là người Trung Quốc làm việc ở Dubai đã lâu và chịu trách nhiệm liên hệ với khu vực Trung Quốc. Cho nên mấy lời nói xấu vừa nãy hắn đều nghe hiểu.

Lúc Vương Uyển chính trực bị làm cho tức muốn điên, người phụ trách của ‘Vân Tưởng’ liền tìm tới cửa.

Cuộc đối thoại giữa Tống Phong Thời và Vương Uyển thuận lợi ngoài mong đợi.

Thậm chí Tống Phong Thời còn cảm thấy khó mà tin nổi.

Vương Uyển nói: “Tôi thấy nhìn các cậu khá có thành ý!”

Khi trở lại công ty cậu liền báo cáo cho Kim Lan Thù: “Có vẻ bên kia muốn thảo luận về việc hợp tác với chúng ta.”

“Vậy thì tốt.” Kim Lan Thù gật đầu nói: “Làm tốt lắm.”

Tống Phong Thời cảm thấy xấu hổ khi bất ngờ được khen ngợi.

Chính cậu cũng không ngờ chuyện này lại diễn ra khá suôn sẻ, liền đề nghị sắp xếp một khách sạn khác cho Vương Uyển ở, và hắn đã đồng ý ngay lập tức.

Tống Phong Thời nhờ Âu Văn giúp đặt khách sạn. Khi Âu Văn nhìn thấy thông tin của Vương Uyển, hắn liền cười và nói: “Có vẻ như một triệu của chủ tịch Kim tiêu cũng đáng giá!”

“Một triệu?” Tống Phong Thời sửng sốt: “Một triệu cái gì?”

Âu Văn trợn tròn hai mắt, ý thức được cái gì liền lập tức nói: “Không, không có gì…”

Tống Phong Thời cũng nhận ra.

Âu Văn ho khan hai tiếng, nói: “Được rồi tôi sẽ đi đặt khách sạn.”

Tống Phong Thời kéo Âu Văn lại, nói: “Anh nói cho rõ đi rốt cuộc là một triệu gì?”

Âu Văn cười khổ hai tiếng, nói: “Cậu đừng làm khó tôi, chuyện này chủ tịch Kim không nói cho cậu biết, làm sao tôi dám nói?”

Nghe xong, lại nhìn vẻ mặt khổ sở của Âu Văn, cậu cũng không muốn làm hắn khó xử: “Được, nếu anh không nói cho tôi biết, tôi sẽ tự mình hỏi chủ tịch Kim.”

“Nếu cậu hỏi ngài ấy cũng đừng nói là do tôi tiết lộ…” Âu Văn cẩn thận nhờ vả.

“Đương nhiên sẽ không, nhưng tôi thấy người biết chuyện này cũng không nhiều,” Tống Phong Thời nói: “Hẳn là anh ấy cũng dễ dàng đoán được người đó là anh đi.”

Nghe thế Âu Văn cũng lập tức cảm thấy có đạo lý. Chuyện này, thậm chí ngay cả Tống Phong Thời cũng không biết, nói như vậy rất có thể Âu Văn là người duy nhất trong công ty ngoài chủ tịch Kim biết về vấn đề này.

Nếu tin tức bị rò rỉ ra ngoài, Kim Lan Thù dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra đó là mình!

Âu Văn lập tức nói: “Vậy cậu đừng đi gặp chủ tịch Kim, tôi sẽ tự nói cho cậu…”

Tống Phong Thời gật gật đầu, nói: “Anh nói đi.”

“Thực ra cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là Chu Dực Dực đã sắp xếp tiếp đón Vương Uyển trước. Chúng ta liền bỏ ra ít tiền để mua chuộc lễ tân, phá hỏng sự hợp tác của bọn họ.” Âu Văn nói: “Đơn giản như vậy thôi.”

“Chỉ đơn giản như vậy?” Đột nhiên Tống Phong Thời cảm thấy có chút mất mát: “Vậy thì, không phải kế hoạch của tôi khiến đối phương từ bỏ hợp tác với ‘Nghê Thường’, mà là bởi thủ đoạn của anh và chủ tịch Kim?”

“Cái gì mà thủ đoạn?” Âu Văn nói: “Chu Dực Dực ba lần bốn lượt ăn trộm kế hoạch, triệt nguồn không phải chính là gian lận sao? Trên thương trường làm gì có nhiều người quang minh lỗi lạc như vậy? Toàn binh yếm bất trá đó!”

“Tôi biết, tôi hiểu, tôi hiểu.” Giọng Tống Phong Thời trở nên có chút sốt ruột: “Nhưng tôi không hiểu tại sao phải loại trừ tôi?”

Âu Văn ngẩn ra, nói: “Có thể là bởi vì chủ tịch Kim muốn cậu vui vẻ?”

Tống Phong Thời cười khổ: “Anh ấy muốn tôi vui vẻ?”

“Đương nhiên! Từ trước lúc cậu làm kế hoạch, anh ấy đã nhắc nhở Jaclyn giúp cậu thay đổi phương án, đến bây giờ… Thực sự chủ tịch Kim đã làm rất nhiều việc vì cậu, tôi đều nhìn thấy hết.” Âu Văn dừng một chút, lại nói: “Đương nhiên, không phải cái gì anh ấy làm đều khiến người ta thích, năng lực biểu đạt của anh ấy chỉ có khi mắng người mới có thể phát huy. Thế nhưng… Hẳn là anh ấy rất thích cậu!”

Hẳn là rất thích cậu…

Tâm trạng Tống Phong Thời giống như chiếc thuyền nhỏ trên mặt nước bị gió thổi qua, gợn sóng lăn tăn.

Tống Phong Thời đưa tài liệu đã in tới văn phòng chủ tịch.

Kim Lan Thù tiếp nhận, nói: “Được rồi em tan ca trước đi, mấy ngày nay ngày nào cũng thấy em tăng ca.”

Tống Phong Thời chợt nói: “Đợi tan làm thì đi uống một chén đi?”

Cây bút trong tay Kim Lan Thù cầm không chắc, leng keng rơi xuống đất.

“A?” Miệng Kim Lan Thù hơi há ra, trông như con cá vàng mất não.

Tống Phong Thời buồn cười nhìn anh: “Không chúc mừng một chút ư?”

Kim Lan Thù ngẩng đầu, nói: “Ừm, ờ…” Mình có cần ngầu nữa không?

Tống Phong Thời nói: “Đừng lo lắng, không phải em tìm anh để quay lại đâu.”

Lòng Kim Lan Thù lập tức chua xót.

Tống Phong Thời và Kim Lan Thù đến một quán bar gần đó. Anh gọi cho cậu một ly Martini và một ly khác cho chính mình. Tống Phong Thời nói: “Tại sao lại gọi Martini cho em?”

Kim Lan Thù ngơ ngác, nói: “Hình như lần đầu tiên chúng ta gặp lại sau khi tốt nghiệp, anh đã gọi một ly Martini cho em.”

Trái tim Tống Phong Thời rung động, không ngờ anh vẫn còn nhớ.

Kim Lan Thù nhìn quả ô liu trong ly, cầm lên nói: “Em đừng ăn quả ô liu. Anh nhớ lần trước em ăn còn bị nghẹn, nếu không phải anh dùng phương thức tác động vào bụng thì không khéo em không qua nổi mất!”

Nhớ tới trải nghiệm đó, bỗng nhiên lại thấy không lãng mạn rồi đó…

Thậm chí cậu còn cảm thấy có chút đau đầu, gượng cười nói: “Đúng vậy… Anh thực sự là đại ân nhân của em!”

Kim Lan Thù gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Tống Phong Thời xoắn xuýt hồi lâu, không khỏi hỏi: “Nhưng tại sao anh lại đưa ly Martini đó cho em?”

Thực ra nghi vấn này đã được cậu giấu trong lòng rất lâu.

Khi đó, Tống Phong Thời đã nhiều năm không gặp Kim Lan Thù, cũng chưa từng nhớ nhung anh. Bởi vì cậu biết rằng Kim Lan Thù đã có sự nghiệp thành công, còn có ngoại hình xuất sắc như vậy. Cậu biết mình không thể trèo cao, chỉ có thể coi đối phương như bông hồng trong quá khứ.

Nếu không phải vì đêm đó, Kim Lan Thù đã gọi cho cậu một ly Martini…