Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 103: Tình yêu chưa cuồng nhiệt đã thâm tình (2)



Một hồi sau, cô mới nhấn nút nghe điện thoại, đặt bên tai.

“Lâu như vậy mới nghe điện thoại, ngủ sao?” Giọng Bạch Dạ Kình từ bên kia truyền đến, anh ở cách xa như vậy, nhưng cô lại cảm thấy gần gũi biết bao. Hai người bọn họ quen lâu như vậy, anh thường ở nước ngoài, nhưng đây là lần đầu tiên anh ở nước ngoài gọi về cho cô.

Đại khái là... lo lắng cho con đi!

Cô lắc đầu, nhìn tivi, buột miệng thốt ra: “Không có, đang coi tin tức.”

“Tin tức?” Bạch Dạ Kình cười như không cười, nửa đùa nửa thật “Tôi nhớ rõ cô rất ít coi tin tức.”

“...” Hạ Tinh Thần thấy anh không tin, vội nói: “Tôi không thích xem, là Đại Bạch muốn xem, tôi xem cùng nó.”

“Vậy sao?” Anh không chút lưu tình vạch trần cô: “Nhưng vừa nãy quản gia mới nói với tôi, Đại Bạch sớm đã ngủ rồi.”

Thật là càng giải thích càng lạy ông tôi ở bụi này, Hạ Tinh Thần ảo não, nắm điện thoại không nói gì. Dù sao người này vĩnh viễn khống chế tất cả suy nghĩ của cô, cô không giấu được bất cứ cái gì.

“Nghỉ ngơi sớm đi.” Thật may, anh không nói thêm gì nữa. Hạ Tinh Thần “Ừ” một tiếng, vốn muốn hỏi anh bên kia hiện tại mấy giờ. Nhưng lời này vừa tới bên môi liền không thốt ra được. Rất nhiều chuyện phải có quyết tâm mới dứt ra được.

“Vậy... tôi tắt máy nhé.”

“Ừm.”

Hạ Tinh Thần nhấp nhấp môi dưới, tham lam nghe tiếng hít thở của anh, cũng không biết nói sao, trong lòng có chút khó chịu.

“Làm sao vậy?” Bạch Dạ Kình tựa như cảm giác được cảm xúc của cô không thích hợp lắm. Cô rời tầm mắt, tùy ý nhìn vào nơi nào đó, nhẹ giọng: “Anh tắt máy trước đi.”

Lời nói nhỏ nhẹ mềm mại, trong ban đêm mờ ảo như lụa mỏng, mông lung ái muội, lại buồn triền miên.

Tâm tình Bạch Dạ Kình lập tức càng tốt, cười nhẹ, giọng điệu trở nên càng ái muội: “Việc tối hôm qua chờ tôi trở lại sẽ tiếp tục.”

Hạ Tinh Thần ở bên này lại đỏ mặt.

“Việc tối hôm qua tôi đã quên, lần sau không có cơ hội.” Cô nói xong, không đợi bên kia nói cái gì nữa, vội vội vàng vàng tắt điện thoại. Thật lâu sau tim cô vẫn còn đập mạnh.

Ném điện thoại, dựa vào trên sô pha, nhìn trên màn hình “ông xã tương lai”, trong lòng bỗng nổi lên cảm xúc rất phức tạp.

Đau khổ nhưng ngọt ngào...

...

Ngày hôm sau Hạ Tinh Thần vẫn sinh hoạt theo lẽ thường. Bạch Dạ Kình chưa trở về, cho nên cô bình yên chăm sóc Hạ Đại Bạch ở phủ tổng thống. Mấy ngày không thấy anh, Hạ Đại Bạch luôn lải nhải mong chờ. Hạ Tinh Thần cảm thấy mình bị con trai ảnh hưởng, không có việc gì thì nhìn chằm chằm tin tức.

Hạ Đại Bạch gọi điện thoại cho anh, anh ở bên kia bận đến một ngày chỉ có thể ngủ hai tiếng, Hạ Đại Bạch gọi điện thoại là Lãnh Phi tiếp, nói anh làm việc suốt ba mươi sáu tiếng đồng hồ, đang ngủ.

Về sau Hạ Tinh Thần không cho Hạ Đại Bạch gọi điện thoại cho anh nữa.

Bởi vì lệch múi giờ, lúc anh gọi điện thoại trở về, bọn họ đang ngủ, hầu như điện thoại đều là người hầu tiếp.

Hôm nay, anh đã rời đi bảy ngày.

Hạ Tinh Thần đã nghĩ kỹ rồi, chờ anh trở về liền cùng anh kết thúc quan hệ phức tạp hiện tại. Một đêm kia đã từng đưa ra giao dịch, coi như chưa bao giờ xảy ra. Nếu anh muốn con, cô sẽ cho anh...

Nghĩ như vậy, lúc cô đi tới Bộ ngoại giao, trong lòng chua xót vô cùng.

Trì Vị Ương ghé mắt nhìn cô: “Sao sắc mặt cậu lại kém như vậy?”

“Không biết vì cái gì, trong lòng hơi bồn chồn.” Hạ Tinh Thần tức ngực, vỗ vỗ ngực. Là bởi vì hạ quyết tâm muốn đưa con cho anh, cho nên mới khó chịu như vậy? Ngực cực kỳ khó chịu, giống như có cái gì sắp xảy ra vậy.

“Khẳng định là việc của Đại Bạch lần trước dọa cậu. Các người cũng thật là, cả gia đình nhiều người như thế, sao lại không chú ý nó chứ.”

“Là tớ không chú ý.” Hạ Tinh Thần nói chuyện này, hiện giờ vẫn còn sợ hãi.

Lúc này, vừa lúc xe tới, Hạ Tinh Thần nhường cho Trì Vị Ương đi trước.

Cô đứng ở kia chờ xe, không biết vì sao trong lòng lại hoảng lên. Chậm chạp không đợi được xe, cô thử đi về phía trước vài bước, đột nhiên một chiếc taxi dừng lại cạnh cô.

“Cô ơi, đi không?”

“Đi.” Cô gật đầu, không nghĩ nhiều, lên xe

Cô không có chú ý tới, vài chỗ của xe bị chắn lại, không thấy các loại giấy phép.

Ở ghế sau, cô mới chú ý tới tài xế kia, anh ta che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt. Hơn nữa, ghé mắt nhìn qua, cặp mắt kia hung ác mà lạnh lùng. Trong lòng cô hoảng hốt, trực giác cảm thấy nguy hiểm, muốn đẩy cửa xe đi xuống, nhưng dùng lực bao nhiêu cửa xe cũng không mở ra.

“Cho tôi xuống xe!” Trong lòng cô không khỏi hoảng loạn, ra sức vỗ cửa sổ xe. “Có nghe hay không, mở cửa xe!”

“Đừng uổng phí sức lực!” Đối phương lạnh lùng cười, bàn tay đưa qua, thô bạo túm chặt tóc cô kéo cô lại. Cô kêu một tiếng, tay quơ lung tung ở không trung bắt lấy, cào vào cổ anh ta, cổ anh ta lập tức chảy máu.

Nhưng còn không kịp kêu cứu, tiếp theo, mũi và miệng đều bị một cái khăn lông ướt che lại. Mùi hương truyền đến mũi khiến cả người cô tê dại, mới đầu còn có thể giãy giụa vài cái, nhưng sau lại quay đầu đi, không còn tri giác.

Rốt cuộc... người này là ai?

...

Đêm muộn.

Bạch Dạ Kình mới xuống phi cơ, Hạ Đại Bạch đã gọi điện thoại tới.

“Ba, nhất định là Đại Bảo không cần chúng ta...” Trong giọng nói của Hạ Đại Bạch mang theo nức nở.

Bạch Dạ Kình nhăn mày: “Có chuyện gì.”

“Mẹ nói, hôm nay nhất định sẽ trở về, nhưng đã trễ thế này còn chưa trở về, điện thoại cũng không nghe. Nhưng con mới vừa định vị vị trí trên di động của mẹ, chú tài xế nói đó là một nơi rất xa xôi.”

Lúc trước mân mê di động của cô, cậu bé lặng lẽ cài đặt định vị cho cô, không có việc gì liền nhìn xem cô ở đâu.

Nhưng không ngờ lần này cô lại chạy tới nơi xa như vậy, không phải không cần bọn họ thì là cái gì?

Bạch Dạ Kình vừa nghe, mặt trầm xuống, bảo Hạ Đại Bạch gửi địa chỉ cho anh. Anh vừa thấy, sao nơi đó có thể gọi là xa? Chính là rừng núi hoang vắng!

Không biết vì sao, đáy lòng chợt dâng lên một dự cảm xấu. Bạch Dạ Kình nhanh chóng lên xe, trực tiếp phân phó người đưa đến vị trí kia, một bên nói: “Hiện tại cho người tới Bộ ngoại giao điều tra, tôi muốn lập tức biết rốt cuộc Hạ Tinh Thần xảy ra chuyện gì!”

Lãnh Phi hơi lo lắng cho thân thể của anh: “Ba ngày rồi ngài không nghỉ ngơi, chỗ xa như vậy, hay là để chúng tôi đi tìm, ngài về nghỉ ngơi trước?”

“Không cần!” Anh quả quyết nói ra hai chữ, lúc sau lại u lãnh nói thêm một câu: “Lái nhanh lên! Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, các người đừng trách tôi!”

Theo lý mà nói, cô tuyệt đối sẽ không bỏ lại con, chạy xa như vậy!