Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 142



Đường Anna thêm mắm dặm muối nói: “Vừa rồi nghe điện thoại có vẻ rất nóng lòng, hận không thể lập tức đến ngay. Sau

khi cho anh ta biết địa chỉ, liền bị cúp máy. Chắc sẽ đến sớm thôi.”

Lục Tư Viễn mất tự nhiên nói: “Chắc là không phải là bạn trai đâu.”

“Sao lại không phải, trong danh bạ điện thoại còn lưu ba chữ anh yêu, hiện tại điện thoại di động đã hết pin, không có cách nào đưa cho anh xem được.”

Đôi tay đang rủ xuống của Lục Tư Viễn chậm rãi nắm chặt, trong lòng đau xót, ánh mắt còn có chút mờ mịt.

Tiểu Hề…có thật là em đã có bạn trai không?

Lần này anh lại đến trễ nữa sao?

Đường Anna thấy vậy, khóe môi hơi nhếch lên, lạnh lùng nói: “Bạn trai của Như Hề khá tốt. Chờ lát anh ta đến sẽ chăm sóc tốt cho Như Hề, chúng ta cũng đừng làm phiền đôi vợ chồng son này nữa.”

Lục Tư Viễn chua xót, giật giật khóe môi, thấp giọng nói: “ừm, bác sĩ vừa rồi mới tiêm thuốc. Bây giờ cũng hạ sốt rồi, không

bao lâu nữa là cô ấy sẽ tỉnh lại.

“Vậy thì chúng ta trở về đi, ở lại làm bóng đèn của người khác cũng không tốt đâu.”

Nếu tỉnh lại thấy người đầu tiên là Lục Tư Viễn, Diệp Như Hề cảm động thì cô ta phải xử lý thế nào?

Đường Anna biết rất rõ tâm tư của Lục Tư Viễn đối với Diệp Như Hề, cô ta tuyệt đối phải ngăn cản chuyện này xảy ra, việc cấp bách nhất là phải đưa Lục Tư Viễn rời khỏi bệnh viện.



Mặc dù, Đường Anna cỏ chút tò mò người đàn ông trong điện thoại là ai, giọng nói hay như vậy, thật là khiến người khác dễ dàng có ý nghĩ kỳ quái.

“Anna, để anh đợi ở đây một lát nữa đi, Tiểu Hề sẽ sớm tỉnh lại, lỡ như anh ta không tới…”

Đường Anna nói thẳng: “Tư Viễn, anh làm như vậy không thích hợp.”

Lục Tư Viễn mím môi không trả lời.

“Người ta đã có bạn trai. Trông thấy anh ở đây, người khác sẽ nghĩ như thế nào? Em biết, anh thích Như Hề, nhưng anh không thể phá hủy tình cảm của người khác. Điều này là không đúng.”

Lục Tư Viễn lộ ra một tia cười khổ, trầm thấp thở dài, nói: “Rõ ràng như vậy sao?”

Đường Anna có chút không vui, nói: “Tư Viễn, anh từ trước đến nay luôn công tư phân minh. Em quen biết anh nhiều năm như vậy, còn có thể không nhìn ra được sao? Nhưng là lần này, anh nên buông tay.”

Lục Tư Viễn im lặng.

Đường Anna vươn tay vỗ vỗ vai anh, nói: “Đi thôi, em cùng anh đi uống một chén, để anh có thể nghĩ rõ ràng.”

Nghĩ rõ ràng là tôi so với tiện nhân Diệp Như Hề kia tốt hơn!

Đường Anna nhịn lại nửa câu sau, đóng vai người bạn tri kỷ một cách hoàn hảo.

Cuối cùng, Lục Tư Viễn cùng Đường Anna

rời đi.

Đường Anna lên xe của Lục Tư Viễn, xe vừa nổ máy, cô ta liền nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen chạy qua với tốc độ rất nhanh.



Đường Anna lờ mờ cảm thấy chiếc xe kia cỏ chút quen thuộc.

“Em đang nhìn gì vậy?”

“Không có, anh muốn uống ở đâu? Em sẽ đi cùng với anh.”

Lục Tư Viễn lái xe rời đi.

Mà ở đằng kia, Tạ Trì Thành vừa đậu xe xong, sải bước về phía trước, trực tiếp hỏi số phòng từ quầy lễ tân, hướng phòng bệnh của Diệp Như Hề đi đến.

Lúc này, sắc mặt của Tạ Trì Thành trông rất khó coi.

Quần áo mặc không quá nghiêm chỉnh, hai cúc áo sơ mi trên cùng bị nới lỏng, lộ ra đường cong xương quai xanh rõ ràng, tay áo xắn lên trên, một phần cánh tay cũng lộ

ra, cả người tràn đầy dáng vẻ cao ngạo.

Hiển nhiên là anh đến rất vội vàng, giữa hai hàng lông mày có chút sốt ruột, bước chân cũng vội vã giống như một cơn gió, nhưng vì vẻ ngoài của anh quá đẹp trai, nên dọc đường có không ít bệnh nhân và y tá đều ngoái nhìn.

Tìm được phòng bệnh, anh đẩy cửa vào thì thấy Diệp Như Hề đang nằm trên giường.

Một y tá lớn tuổi đang thay bình truyền nước cho cô, khi nhìn thấy Tạ Trì Thành, y tá nól thẳng: “Cậu là người nhà của bệnh nhân nào thế?”

Tạ Trì Thành dừng một chút, còn chưa kịp trả lời, dì y tá đã nói: “Cậu là bạn trai của cô ấy?”

“Tôi…”