Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 143



“Sao lại đến muộn như vậy? Bệnh nhân bị sốt thế này, cũng không có ai đến nhìn một chút. Hai người vừa rồi đã trực tiếp rời đi. Nếu không phải tôi nghĩ tới chuyện đây nhìn một chút, máu đã chảy ngược lại rồi!”

Tạ Trì Thành bị mắng một trận dữ dội như vậy, vẻ mặt không thể tin được, trước đây anh chưa từng bị người khác nói như vậy.

“Người trẻ tuổi bây giờ không biết trân trọng bạn gái sao? Làm việc quá sức rồi đổ bệnh! Lại còn suy dinh dưỡng mãn tính, thân thể rất kém. Không thể vì tuổi còn trẻ mà giày vò bản thân đến như vậy. Nếu không, hiện tại liền ngã bệnh!”

Tạ Trì Thành nhíu mày: “Làm việc quá sức? Suy dinh dưỡng?”

“Rõ ràng đã hết sốt, người phụ nữ kia trông nom kiểu gì mà còn đổ nước lên chăn, lại bắt đầu sốt đột ngột rồi chuyển sang viêm phổi. Bệnh càng lúc càng nặng. Thời gian tới nên chú ý hơn!”

Tạ Trì Thành cố gắng kìm nén tính tình nóng nảy của mình, miễn cưỡng ừm một tiếng.

“Buổi tối hôm nay hãy luôn canh chừng nhiệt độ, nếu lại sốt thì gọi ngay cho bác sĩ, còn có phải chú ý nhìn bình truyền nước này nữa.”

Dì y tá dặn dò xong, lúc này mới chú ý tới thanh niên này khá là đẹp trai, bị bà dạy dỗ lâu như vậy cũng không có mạnh miệng, coi như không tệ, liền thuận miệng khen một câu.

“Thằng nhóc này không tệ nha, bạn gái của cậu xinh đẹp mà cậu cũng tuấn tú, hai người ngược lại rất lại xứng đôi, sau này đối tốt với nhau một chút.”

Vẻ mặt của Tạ Trì Thành thoáng chốc mất tự nhiên, vành tai có chút đỏ lên.

Dì y tá cũng phát hiện ra, vẻ mặt có chút đắc ý nói: “Có thể nhấc tay cô ấy lên một chút để tiện truyền dịch. Có việc gì thì gọi tôi.”

Tạ Trì Thành sắc mặt cuối cùng cũng dễ nhìn hơn một chút, anh cúi đầu liếc nhìn Diệp Như Hề đang ngủ mê man, trong mắt lóe lên tia ủy khuất.

Lúc Diệp Như Hề tỉnh lại, phát hiện tay trái của mình bị người ta hơi giơ lên.

Cô mơ hồ mở mắt, đau đầu kinh khủng.



Cử động yếu ớt đã đánh thức Tạ Trì Thành đang chợp mắt, anh đảo mắt nhìn lại và nói: “Tỉnh rồi sao? Tôi đi gọi bác sĩ.”

Tạ Trì Thành đứng lên, bước chân lảo đảo, bởi vì giữ một tư thế quá lâu, khiến cơ thể của anh bị tê.

Một lúc sau, mới nhanh chân sải bước.

Bác sĩ đo lại thân nhiệt cho Diệp Như Hề một chút, cuối cùng hạ xuống, sau khi

truyền nước, quan sát một đêm là có thể xuất viện.

Nhưng Diệp Như Hề làm sau khi truyền nước xong điều đầu tiên làm là giãy giụa muốn xuất viện.

Tạ Trì Thành trực tiếp đè cô xuống giường, vẻ mặt không thể tin được, nói: “Em phát điên cái gì? Như thế này còn muốn xuất viện?”

“Anh buông tôi ra.”

Cô muốn đẩy Tạ Trì Thành ra, nhưng cơ thể lúc này quá yếu, không còn sức lực.

“Em đứng còn đứng không được, sao còn muốn xuất viện?”

Sắc mặt của Diệp Như Hề vô cùng nhợt nhạt, phần cằm đều đã trở nên gầy và nhọn, đôi mắt trước kia rất sáng và đầy sức sống cũng đã ảm đạm đi rất nhiều.

Anh còn không nhìn được cô như thế này, thì ai nhìn?

“Tạ Trì Thành, cảm ơn anh, nhưng tôi

muốn xuất viện.”



“Tôi cho phép sao?”

Diệp Như Hề cắn môi dưới nói: “Xin anh tránh ra.”

Tạ Trì Thành trông thấy ánh mắt khẩn cầu của cô, lửa giận vốn dĩ đang bùng phát trong nháy mắt bị dập tắt một chút, chậm rãi nói: “Em có biết em đang bệnh nặng không? Muốn hủy hoại thân thể cũng có thể đổi cách khác.”

Diệp Như Hề cúi đầu nói: “Tôi không sao, đừng lo lắng, tôi biết tình hình của mình.”

Dứt lời, cô nhẹ nhàng đẩy Tạ Trì Thành đang đè cô ra.



Chống tay đứng lên, chân có chút mềm nhũn nhưng còn có thể kiên trì.

“Tiền viện phí lần sau tôi sẽ đưa cho anh. Cảm ơn anh, nhưng tôi hiện tại phải rời đi.”

Diệp Như Hề hơi cúi đầu chào trước Tạ Trì

Thành, vừa mới đi ngang qua, đã bị anh nắm lấy cánh tay.

Diệp Như Hề quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Tạ Trì Thành.

“Em vội vàng như thế là muốn đi làm gì?”

“Tạ Trì Thành, tôi thật sự phải đi, có chuyên gì lần sau chúng ta nói được khong?”

“Nói.”