Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 93: Ngày Sinh Cũng Là Ngày Ra Đi



Thấm thoát mới đó đã đến sinh nhật của Mặc Đình Phong, chẳng biết anh có biết hôm nay là sinh nhật mình hay không, còn Hạ Nhược Hy thì đang tất bật chuẩn bị bất ngờ cho anh. Lần đầu tiên cô cùng chồng đón sinh nhật, phải thịnh soạn một chút. Càng ra dáng mợ cả hơn, gọi người chuẩn bị mọi thứ trên sân thượng.

Mặc Đình Phong ở dưới chẳng biết thứ gì bởi anh đang dưỡng bệnh. Trong mắt người khác thì như thế nhưng thực chất anh đang bị cơn đau hành hạ, mệt muốn chết đi, cả ngày tỉnh táo chẳng được bao nhiêu, mê mê mệt mệt, nhưng nếu trước mắt Hạ Nhược Hy, anh sẽ nuốt những mệt nhọc này vào trong, nhất quyết không để cô thấy dù chỉ một chút.

Tối đến Mặc Đình Phong bị cô lay người dậy, dẫn anh đi lên sân thượng đón sinh nhật.

Trên sân thượng bày trí rất nhiều đèn led nhấp nháy đủ màu, bong bóng trái tim màu trắng cũng được treo lơ lửng đẹp mắt. Ở khoảng trung tâm là một cái bàn nhỏ, đặt một cái bánh sinh nhật ở giữa. Cô ranh mãnh hỏi anh:

"Đố anh, trên bánh sinh nhật có khắc dòng chữ gì?"

"Bánh sinh nhật? Hôm nay… là sinh nhật anh à?"

Mặc Đình Phong dạo gần đây cũng biết sinh nhật của mình sắp đến, tuy nhiên anh không thể nhìn rõ ngày, cũng không muốn biết số ngày ít ỏi mà mình còn sống, chỉ biết trân trọng những ngày tháng này ở bên cô. Như thế hôm nay là ngày cuối cùng?

"Không phải, qua ngày hôm nay chính là sinh nhật anh. Mặc Đình Phong, sao anh có thể quên sinh nhật mình vậy chứ?"

Đưa tay méo nhẹ mặt của cô, anh cười.

"Suốt ngày bận ở bên em sao anh để ý đến được?"

"Ưm… vậy trả lời câu hỏi của em đi, trên bánh sinh nhật anh thấy em sẽ để dòng chữ gì?"

Người phụ nữ này chính là muốn nhân cơ hội anh không thể nhìn thấy làm khó anh đây mà.

"Chúc mừng sinh nhật, chồng yêu!"

"Sai!"

"Chúc mừng sinh nhật ba mươi tuổi, Đình Phong!"

"Sai rồi!"

"Chúc mừng sinh nhật anh!"

"Vẫn sai rồi, haha!"



Đoán hết một lúc cũng chẳng trúng cái nào, Mặc Đình Phong bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Được rồi, anh chịu thua. Em nói đi!"

Cô ôm cổ anh, tinh ranh nói nhỏ vào tai:

"Chúc mừng sinh nhật ba mươi tuổi, ông chú già của em!"

Mặc Đình Phong: "..."

"Haha, sao mặt anh khó coi vậy?"

Còn hỏi? Người phụ nữ này bị anh chiều đến thế này rồi sao?

Hạ Nhược Hy ôm mặt anh, mỉm cười rạng rỡ.

"Anh đừng giận nha, em giỡn một chút thôi! Sắp đến sinh nhật anh rồi, phải vui vẻ lên!"

Mặc Đình Phong nhéo nhẹ mũi cô. Anh không thấy giận mà cảm thấy rất vui vẻ, chỉ ước những ngày tháng vui vẻ bên cô sẽ kéo dài mãi mãi.



"Đến thời gian rồi!"

Mặc Đình Phong mờ mịt thấy cô nâng tay nhìn, hình như là nhìn đồng hồ, sau đó đếm ngược thời gian.

"Năm, bốn, ba, hai, một! Mặc Đình Phong, chúc mừng sinh nhật, chúc anh sẽ luôn mạnh khoẻ, sẽ luôn đẹp trai, đặc biệt là sẽ cùng em và con mãi mãi bên nhau!"

Trái tim của Mặc Đình Phong đập lỡ một nhịp, cảm xúc vui vẻ và đau khổ đan xen lẫn lộn. Lần đầu tiên đón sinh nhật cùng cô, cũng là… lần cuối cùng. Mắt anh bắt đầu cay cay, bỗng dưng muốn khóc… Vòng tay to lớn ghì chặt Hạ Nhược Hy vào lòng.

Thời gian có thể ngừng lại phút giây này được không? Anh muốn bị thời gian bỏ quên, muốn cùng cô, cùng con ở bên nhau mãi, làm ơn đừng nhẫn tâm tước đoạt nó đi…

Bỗng bị anh ôm lấy, Hạ Nhược Hy giật mình, cả người anh đều tựa vào cô như không thể đứng vững. Hạ Nhược Hy không đỡ được lùi hết mấy mấy bước.

"Aaa!"

"Sao vậy?"

Bỗng nhiên cô la lên, Mặc Đình Phong lo lắng, dùng hết tập trung để nhìn xem cô làm sao nhưng vẫn giữ chặt người vợ.

"Bụng em… đau quá aaa!"

Không phải chứ, hơn hai tuần nữa mới đến ngày sinh cơ mà? Mặc Đình Phong chẳng biết do cô bị làm sao, anh liền bế bổng cô lên chạy một mạch xuống lầu.

Trán anh rịn ra mồ hôi, sắc mặt cũng theo đó trắng bệch, đầu óc ong ong cả lên nhưng vòng tay bế cô rất chắc. Bế đến xuống phòng khách liền không trụ nổi loạng choạng, bụng đau nhói.

Hôm nay cả Mặc gia đều biết hai vợ chồng anh đón sinh nhật trên sân thượng. Ai cũng ngủ hết rồi chỉ còn Hà Vân Phi với tâm trạng ưu uất một mình uống trà ở phòng khách. Vừa thấy Mặc Đình Phong bế cô từ trên lầu xuống, mà Hạ Nhược Hy đang đau đớn ôm bụng, Hà Vân Phi liền hiểu ra chuyện gì, lập tức gọi người đến chuẩn bị xe đến bệnh viện, bảo vệ sĩ bế Hạ Nhược Hy giúp Mặc Đình Phong ra xe.

Nhớ đến những lời nói hôm đó Lãnh Hàn Khâm đã nói với mình, trong lòng bà càng dâng lên lo sợ kinh khủng, nhìn sắc mặt trắng bệch của con trai, đỡ anh sắp ngã xuống đất. Nước mắt bà không cầm cự được rơi xuống gò má.

"Đình Phong, con đừng lo, lên phòng nghỉ ngơi đi, mẹ gọi Hàn Khâm đến giúp con. Còn Nhược Hy… mẹ sẽ đi xem tình hình của con bé!"

"Không được. Con phải đi xem cô ấy thế nào, hự!"

"Đình Phong!"

Hà Vân Phi tròn mắt thấy anh phun ra một ngụm máu, kinh động run rẩy.

Anh vẫn không bỏ cuộc, lau đi máu trên miệng, đẩy bà qua một bên chạy ra ngoài, vào trong xe với cô.

Anh ôm Hạ Nhược Hy, lau đi những giọt nước mắt trên khoé mi cô, không ngớt lời trấn an.



Bên ngoài phòng sinh, tiếng hét thất thanh của Hạ Nhược Hy làm lòng Mặc Đình Phong nóng như lửa đốt.

Hà Vân Phi ban nãy đi với Hàn Nhung và Mặc Nhi đến đây. Bà vừa lo cho cô đang sinh em bé, vừa lo cho anh, nước mắt lưng tròng.

Cơn đau trong bụng không ngừng dày vò anh từng phút từng giây nhưng tiếng hét của cô làm trái tim anh đau đớn hơn hẳn. Chỉ mong cô sẽ sinh con bình an.

Một tiếng, hai tiếng rồi đến năm tiếng đồng hồ trôi qua, Hạ Nhược Hy vẫn chưa sinh…

Hàn Nhung thấy anh lo như thế bà khuyên:

"Thật ra thời gian chuyển dạ của phụ nữ rất lâu, con đừng lo lắng quá!"

Vừa kết thúc câu thì tiếng hét của Hạ Nhược Hy trong phòng phẫu thuật lớn hơn. Mặc Đình Phong không chịu nổi nữa, đạp cửa xông vào.



Bác sĩ và y tá xung quanh bị anh là cho khiếp đảm. Khí tức áp bức kinh khủng từ người đàn ông phát ra.

"Còn không đỡ đẻ cho cô ấy? Mặc kệ tôi!"

Anh hùng hồn đi đến nắm chặt tay cô, ánh mắt mờ mịt thấy sắc mặt của vợ rất thảm thương, tay miết nhẹ lên má cô, động viên.

"Cố lên, anh ở đây với em, đừng sợ!"

Hạ Nhược Hy cảm nhận rõ cơn co thắt ở phía dưới. Người ta nói đúng, sinh con tương đương như gãy hai mươi cái xương sườn cùng một lúc, nỗi đau thấu tận tâm can. Tiếng hét của cô, bàn tay cô dùng sức nắm mạnh tay anh cố gắng nhất có thể làm Mặc Đình Phong xót xa khôn cùng.

"Nhược Hy, chỉ một lần này thôi, anh sẽ không để em chịu đau thế này nữa đâu!"

Bác sĩ và y tá ở đây áp lực vô cùng khi thấy người đứng đầu Mặc Thị lừng danh, cậu cả của Mặc gia ở đây động viên vợ, vừa lo cũng vừa cảm động.

Họ tiếp nhận hàng trăm ca đỡ đẻ, chẳng thấy mấy ai được như Mặc Đình Phong, lo lắng cho vợ đến nhường này.

"Mặc phu nhân, ráng một chút, cửa mình của cô gần mười phân rồi!"

Mặc Đình Phong vuốt tóc cô đang rối tung trên mặt qua mang tai, động viên.

"Cố lên em, một chút nữa thôi!"

"Mười phân rồi! Chuẩn bị, Mặc phu nhân, cô hãy dùng hết sức có thể nhé! Chồng cô rất hy vọng cô sẽ mau chóng sinh, cố lên!"

"Aaaa… đau quá!"

"Nhược Hy… cố lên em, chỉ lần này thôi…"

"Aaaaaa… Phong…."

Tiếng hét lớn đến bên ngoài, Hà Vân Phong, Hàn Nhung và Mặc Nhi nghe thấy đều sởn gai ốc, tiếp theo là tiếng khóc "oa oa" của trẻ sơ sinh. Mọi người đều mừng đến đứng hết dậy.

"Chị cả sinh rồi… sinh rồi mẹ cả mẹ hai ơi!"

Niềm vui lan tỏa khắp phòng sinh ra ngoài. Bác sĩ y tá đều mừng rỡ. Họ đã đỡ đẻ được đứa cháu yêu quý của Mặc gia ra đời.

Y tá đưa kéo y tế cho bác sĩ, bà ấy không cắt cuống rốn cho em bé mà mỉm cười đưa đến trước mặt Mặc Đình Phong.

"Mặc tổng, ngài cắt cuống rốn của con gái ngài đi!"

"Hả?"

Mặt anh ngờ ra, trong khác xa với dáng vẻ đạo mạo bình thường khiến y tá và bác sĩ trong phòng quay mặt cười, đường đường là người đứng đầu tập đoàn lớn nhất nước mà bây giờ có bộ dạng sợ hãi này.

Anh nhận lấy cây kéo, mắt rất mờ nên không thấy dây rốn, hỏi bác sĩ nên cắt ở đâu, bà ấy cầm thành kéo nhanh tay đặt ở một chỗ, bảo anh cắt, một phát đứt ra. Đứa bé liền được đặt lên bụng cô, không ngừng tiếng khóc.

Hạ Nhược Hy mệt rã rời, ý thức mờ nhạt mỉm cười, bàn tay từ khi chưa sinh con đến khi đã sinh ra vẫn nắm chặt tay anh, tay còn lại của cô sờ vào đầu của bé con.

"Anh đoán đúng rồi, đứa bé… là con gái, con gái cưng của chúng ta!"

Ánh mắt chuyển đổi đến Mặc Đình Phong, vui đến rơi nước mắt, giọt nước mắt của sự hạnh phúc! Hạ Nhược Hy mệt mỏi ngất lịm đi.

Lúc này, anh cũng không trụ được nữa, nhòm người hôn khẽ lên trán cô một cái, cố gắng nhìn rõ gương mặt xinh đẹp của cô lần cuối cùng, khắc ghi tận sâu trong tâm trí, sau đó… ngất đi.

Nhược Hy, cảm ơn em đã cho anh khoảng thời gian hạnh phúc nhất trên đời, hãy thay anh hoàn thành tốt phần đời còn lại em nhé! Và còn nữa, hãy sống thật tốt, quên đi anh, quên hết đi những chuyện quá khứ đau buồn này!

Như một giấc mộng, một giấc mộng vừa đẹp vừa đau thương!