Tổng Tài Bá Đạo

Chương 77: Phá hủy cũng không thành toàn



Hạ Thiên Triệu bước từng bước đi về phía trước, ánh mắt hắn giống như muốn nhìn thấu nội tâm,vẫn không nhúc nhích, dường như muốn nuốt trọn cô vậy.

+ Toàn thân Hàn NhấtNhất rét run, nhìn thấy chút thống khổ rồi lại thêm tức giận mang đầy vẻ hủy diệt của hắn, toàn thân cô nhịn không được run rẩy lên.

+ Lãnh Nghiêm như lànhận thấy được sự nguy hiểm, buông thân thể của cô ra, chậm rãi quayngười lại, nhìn thấy ánh mắt giống như thợ săn, hắn bội phục dũng khícủa người đàn ông này, một cỗ khí thế chấp nhất, chỉ sợ hắn cũng khôngxác định được chính mình có yêu Hàn Nhất Nhất hay không.

+ “Hạ thiếu, buông tha cho tôi, tôi nợ anh, tôi dùng cách khác trả anh!” Hàn Nhất Nhất run rẩy, cô cả gan đưa ra yêu cầu này.

+ “Vì hắn?” Hắn lạnh lùng hỏi lại, không có một tia tình cảm.

+ Lãnh Nghiêm nhìn về phía cô, mà cô cũng đang nhìn anh, trong mắt hai người, dường như chỉ có đối phương.

+ Lãnh Nghiêm nắm chặt tay cô, mang đến cho cô sự khích lệ, hi vọng cô có thể hiểu ý của anh.

+ Hàn Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn về phía hắn, môi của cô hé mở phun ra một chữ: “Đúng!”

+ Trong lòng Hạ Thiên Triêu căng thẳng, giống như có một vật nào đó vừa vỡ tan.

+ “Tôi sẽ không đồng ý!” Hắn nhìn qua rất bình tĩnh, giống như không hề có tình cảm.

+ “Hạ thiếu, ngài rađiều kiện đi, ngài muốn cái gì Lãnh Nghiêm sẽ đáp ứng ngài.” Lãnh Nghêm ở phía trước che trở cô, cùng hắn bàn điều kiện.

+ “Nếu tôi nói tôi muốnmạng của anh!” Miệng hắn tà tà nở nụ cười, dĩ nhiên làm người phải cậymạnh, Hạ Thiên Triệu hắn cũng sẽ không sợ mà đem Lãnh Nghiêm bức đếnđường cùng.

+ “Hạ Thiên Triệu, anhkhông thể không có lý lẽ như vậy được! Anh không phải là đang bàn điềukiện mà là đang ép người!” Hàn Nhất Nhất tức giận nói.

+ “Hắn có thể lựa chọnkhông đồng ý.” Hắn thờ ơ mà nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lãnh Nghiêm, hắn không tin Lãnh Nghiêm có dũng khí khiêu chiến.

+ “Tại sao anh lại muốn mạng của tôi?” Lãnh Nghiêm nhìn không ra một tia bối rối, con ngươi một mảng trầm tĩnh.

+ “Bởi vì Hàn Nhất Nhấtnợ tôi hai mạng, nếu anh không chịu được ván cược này tôi cũng sẽ khônglàm khó anh.” Hắn không chỉ đang kích thích anh mà cũng là đang ép anh.

+ “Hạ Thiên Triệu, anhkhông chỉ vô sỉ mà còn rất vô vị!” Hàn Nhất Nhất lòng nóng như lửa đốt,đồng thời cô cũng rất mâu thuẫn, cô rất muốn biết đáp án nhưng cũng sợphải biết đáp án.

+ “Sự lạnh lùng ngàythường của cô đi đâu rồi, Hàn Nhất Nhất?” Nhìn thấy tâm thần không yên,luống cuống bất an của Hàn Nhất Nhất, hắn châm biếm hỏi lại.

+ Tay Hạ Thiên Triệu luồn ra sau rồi quay lại, mà trên tay hắn lcú này, đang cầm một khẩu súng.

+ Mắt Hàn Nhất Nhất trợn ngược lên, cô nghĩ người đàn ông này nhất định là điên rồi, nhất định là mất trí rồi.

+ “Anh muốn làm gì?”

+ “Chỉ là trò chơi, thếnào, cô sợ?” Hắn tà ác mà nhìn cô, “Cô có nhớ lần đầu tiên cô nhìn thấytôi không, cô lấy mạng của cô ra trao đổi với tôi, lúc đó, trong mắt côkhông có một tia tạp niệm, giống như không vướng bận chuyện gì, vậy màgiờ phút này, cô lùi bước sao?”

+ Tâm tư bị nói trắng ra, Sắc mặt Hàn Nhất Nhất tái nhợt.

+ “Nếu anh thực sự muốnmạng của tôi như vậy, chỉ cần anh nói một câu, tôi lúc nào cũng có thểtrả lại cho anh, nhưng anh không thể thương tổn người bên cạnh tôi, bấtluận là vì cái gì.” Cô cố ý nhấn mạng câu cuối cùng, kéo dài âm thanh.

+ “Tôi đã nói rồi, hắnta có thể không đáp ứng!” Hạ Thiên Triệu cũng không để ý đến lời nói của cô, hắn đánh cuộc chính là người đàn ông trước mặt này.

+ Người đàn ông này thật sự sẽ vì “người xấu xí” này mà hi sinh chính mình? Hi sinh tương lai tốt đẹp của mình?

+ “Việc này sao có thểđáp ứng, sao có thể đáp ứng!” Hàn Nhất Nhất có chút không khống chế được mà nói, gió một lần nữa thổi rối tung mái tóc của cô, thất thần trongbóng đêm, khuôn mặt của cô càng thêm tái nhợt, thân thể gầy yếu dườngnhư chỉ cần gió lớn một chút, cô sẽ bị thổi bay.

+ “Có đáp ứng hay không không tới lượt cô nói, mà là hắn!” Hắn một tay chỉ vào Lãnh Nghiêm, một tay cầm súng.

+ Lãnh Nghiêm chỉ khẽ cười, nâng lên hai tròng mắt đẹp, ôn nhu mà vuốt những sợi tóc của Hàn Nhất Nhất bị gió thổi bay.

+ “Lãnh Nghêm, tôi choanh 30 giây suy nghĩ, nếu không lập tức cút cho tôi!” Trong lòng HạThiên Triệu lửa giận bị buộc tới cực hạn.

+ Một màn này tựa nhưmột con dao, Hàn Nhất Nhất không hề cự tuyệt, vẻ mặt này của cô hắnkhông thể có được, trong tiềm thức của hắn, cô hẳn là sẽ từ chối LãnhNghêm giống như đã từng trốn tránh hắn, chứ không phải đứng im hưởng thụ đầu ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve kia.

+ “Hạ thiếu, tôi đánhcuộc với anh, nhưng chúng ta đánh cuộc số mệnh, tôi từ nơi này nhảyxuống, bất luận tôi chết hay sống, anh đều phải buông tha cô ấy!”

+ “Muốn tôi tha cho côta, trừ phi anh dùng súng bắn chết chính mình, trừ cách này ra thì không có cách khác!” vẻ mặt Hạ Thiên Triệu kiên quyết.

+ Lãnh Nghiêm hiển nhiên có chút tức giận, Hạ Thiên Triệu là đang ép hắn, hơn nữa là bức tớiđường chết, hai người bọn họ đề hiểu rõ đối phương, mà trước mắt, bọn họ đang nội chiến, chiến tranh trong lòng, đang phân cao thấp.

+ “Anh đã cố chấp nhưthế, tôi với anh không có gì để nói! Nhưng tôi sẽ chứng minh cho NhấtNhất thấy, tôi không sợ chết, hơn nữa tôi cũng không sợ hi sinh, nhưngtôi sẽ không hi sinh vô ích tính mạng của mình, mà là tôi có can đảmcùng cô ấy đi đến cuối cùng!”

+ “Không, Lãnh Nghiêm,cái gì em cũng không cần anh làm, không cần! Thực sự ! Cái gì cũng không cần!” Hàn Nhất Nhất gắt gao lôi kéo tay anh, chỉ sợ anh thật sự nhảyxuống dưới.

+ “Nhất Nhất, tin tưởnganh, chờ anh!” Trong mắt anh lóe lên tia sáng kiên định, như bầu trờiđêm chỉ có một ngôi sao, ấm áp mà soi sáng khắp lòng cô.

+ “Đừng. . . . . . Đừng. . . . . .” Cô lớn tiếng hét lên, Lãnh Nghiêm lại hoàn toàn không để ýđến, dùng sức gạt tay cô ra, thả người nhảy xuống, chỉ cảm thấy vù mộtcái, bóng người biến mất trong không khí.

+ Hàn Nhất Nhất chạy lên định nhảy xuống theo, Hạ Thiên Triệu nhanh tay, ôm lấy cô, tức giận mà mắng: “Cô là đồ ngốc!”

+ “Buông! Hạ ThiênTriệu, tôi nguyền rủa anh không được chết tử tế! Nguyền rủa anh sau khichết bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được đầuthai!” Hàn Nhất Nhất mở miệng lớn tiếng mắng.

+ Hạ Thiên Triệu gắt gao mà ôm chặt cô, “Chỉ có cô mới tin hắn nhảy xuống sẽ chết! Ngu xuẩn!”

+ Thân thể Hàn Nhất Nhất ngừng giãy dụa, mang theo bảy phần vui sướng ba phần kinh ngạc mà nhìn hắn.

+ “Hắn là Lãnh Nghiêm,thỉnh thoảng nên động não một chút, nơi này là sông, nếu hắn chết, hắnsẽ không nhảy, chỉ có loại người ngốc nghếch như cô mới cho rằng hắnthật sự sẽ vì cô mà chết.

+ Hàn Nhất Nhất khôngbởi vì lời nói của Hạ Thiên Triệu mà tức giận, ngược lại thấy may mắn,may mắn là anh không chết. nhìn thấy khóe miệng cô nở nụ cười, hai bênnúm đồng tiền thực ngọt ngào, nhưng nghĩ đến nụ cười này vì người đànông khác mà sinh ra, lửa giận lại bốc lên, hắn không cho phép điều đó.

+ Hắn muốn cho Hàn NhấtNhất biết, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể có rất nhiều cách làm cho cô đau đớn cùng khổ sở, khóe miệng nhếch lên ý cười xấu xa, hắn cầm lấy súngchĩa xuống phía dưới, ngón tay để ở trên cò súng. . . .

+ “Không. . . . . .” Hàn Nhất Nhất kêu to, thanh âm cắt ngang sự yên lặng trong đêm tối của thành phố F . . . .

“Sự lo lắng khẩntrương của cô sẽ làm tôi tức giận. Nếu tôi tức giận, hậu quả cô khôngthể gánh nổi đâu.” Một đôi lãnh mâu của hắn, thật sâu dừng ở cô.

+ “Tha cho anh ấy. Tôi cầu xin anh.” Con ngươi đen ngập nước của cô như là ánh hào quang của ánh trăng.

+ Hắn nhìn nàng, miệng mấp máy, như là muốn nói cái gì, chung quy lại, hắn cái gì cũng không nói, chỉ là lên đạn súng lục.

+ “Cạch” một tiếng vang nhỏ.

+ “Không. . . . . .” Hàn Nhất Nhất sợ hãi hét lên.

+ Nhưng là rất nhanh,khuôn mặt Hàn Nhất Nhất liền trở lên kinh dị, nhìn vẻ mặt lạnh lùng ánhmắt thâm thúy của hắn, lộ ra một cỗ cứng cỏi, như là mầm cây xanh um gìđó.

+ “Súng của tôi, RonaldReagan vốn là không có đạn.” Hắn vung tay, khóe miệng sẹt qua một tiađùa cợt, “Nếu hắn ta thật sự dũng cảm cũng đủ yêu cô, hắn nhất định cógan vượt qua chính mình, sự thật chứng minh, người đàn ông này vẫn còn e dè với cô, đồ con lợn.”

+ “Đồ con lợn.” Ba chữ này còn kéo dàingữ điệu, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng trờ lên ngân nga.

+ Hàn Nhất Nhất giống như chết đứng mà bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

+ Bàn tay to lớn của HạThiên Triệu ôm lấy bả vai của cô, cố ý càng kéo cô sát vào phía mình, cô phản kháng, hắn càng ôm chặt, thẳng đến khi cô không còn giãy dụa, sauđó đi nhanh về phía trước.

+ Ánh trăng kéo dài bóng của hai người . . . .

+ ——–

+ Uông Giai Vi dùng tay cào cào tóc của mình, cảm giác vừa lòng mới đi tới mở cửa.

+ Khi cô vừa đến chỗ cầu thang, phát hiện Uông Giai Trừng mặc một bộ quần áo mới đi lướt quatrước mắt mình, tâm tình thảo mãn tối hôm qua của ả liền lập tức biếnmất.

+ “Hừ, hừ. .” Thanh âm của Uông Giai Vi ở phái sau vang lên, một trận tiếng hầm hừ.

+ Uông Giai Trừng quay đầu lại, hơi hơi mỉm cười, “Chào chị nha!”

+ Thấy cô dừng bước chân, Uông Giai Vi rất nhanh liền đi xuống đi, đứng song song với cô.

+ “Tối hôm qua, có phải cảm thấy chính mình thật phong tình hay không?” Ả cười nhạt.

+ “Chị xinh đẹp gợi cảmnhư vậy mới là tâm điểm của buổi tiệc.” Cô cẩn thận đáp lại, phải biếtrằng, Uông Giai Vi không bao giờ chấp nhận cho cô vượt qua vẻ phong tình của ả.

+ “Phải không? Bộ quầnáo này hình như là sản phẩm trong bộ sưu tập mới nhất có số lượng củaCHANEL nha.” Trong lòng ả đã sớm nhộn nhạo tức giận, cho tới bây giờ ởchưa từng để con nha đầu tạp chủng này vào mắt, hiện giờ cũng dám xuấthiện ở buổi tiệc danh tiếng, cư nhiên còn có được một người đàn ông vĩđại, cứ việc là ả không thích người đàn ông kia, nhưng đàn bà trời sinhđã có tính đố lị, làm cho lòng ả càng thêm khó chịu đến cực độ.

+ Ở mặt ngoài ả nhiệt tình mỉm cười, thế nhưng vẫn tóm lấy cánh tay Uông Giai Trừng hướng dưới lầu từng bước đi xuống.

+ “Đúng vậy, đây là Hạthiếu mua cho em đó, hôm nay buổi tối em còn phải đi đến nhà họ ăn cơm,chờ có cơ hội thích hợp em sẽ nói với ba, em mới có bạn trai.” Uông GiaTrừng hạnh phúc dào dạt toàn thân, ngay cả khóe mắt đều cười đến vô cùng xinh đẹp.

+ “X era Hạ thiếu thựcsự rất thương em nha.” Ả cơ hồ là nghiến răng mà nói, mỗi một bướcxuống, ả nâng chân mình lên nhưng không vội hạ xuống.

+ Trong lòng Uông GiaiTrừng vẫn còn sung sướng, lại ở một khắc bước xuống kia, Uông Giai Vilại ngược lại nâng chân lên, chỉ nghe “ầm . . ầm” một tiếng.

+ “Ha ha. . . . . . Haha. . . . . .” Uông Giai Vi đứng ở trên cầu thang lớn tiếng mà cười,khoa trương đến mức khuôn mặt trở lên vặn vẹo.

+ Một khắc khi thân thểcủa cô đụng tới sàn nhà, mắt cá chân truyền đến một trận đau nhói, ngầng đầu nhìn vẻ đắc ý ngang ngạnh của Uông Giai Vi, trong lòng nổi lên mộttrận u ám.

+ “Uông Giai Trừng, taonên cười mày ngốc hay nên cười mày khờ dại đâu?” ả từng bước một đixuống đến, mang theo vẻ khinh thị cùng chán ghét từ xưa đến nay, tư thái cao cao tại thượng, vĩnh viễn nói cho mọi người, ở Uông gia, chỉ có ảmới là công chúa của nơi này, chỉ có ả mới xứng đáng là công chúa hoànchỉnh.

+ “Vì cái gì chị nhấtđịnh phải như vậy?” Nguyên bản, cô còn khờ dại nghĩ đến, có lẽ cô có HạThiên Triệu, mâu thuẫn giữa cô và Uông Giai Vi hẳn là có điều giảm bớt,cũng không nghĩ đến, hai ngược lại càng thêm thù hận đối phương.

+ “Chán ghét của tao với mày đã tồn tài từ bao lâu nay, theo tao đi mày nhất định sẽ bị chánghét, mày cũng bị tao khi dễ, bởi vì số mệnh của mày chỉ có vậy thôi.”Ánh mắt của ả sáng ngời, mỗi một tế bào đầu cất giấu thần thế không hữuhảo, nhìn như một con hùng ưng, tùy thời sẽ tập kích đối phương.

+ Uông Giai Trừng cắn răng, chịu vũ nhục của ả, ra sức đích chống chính mình đứng lên, cùng ả mặt đối mặt nhìn nhau.

+ “Thế nào? Không phục?” Uông Giai Vi hai tay ôm ngực, vênh váo tự đắc nói.

+ “Có một câu, tôi cóthể nói cho chị biết, ba mươi năm ĐÔNG, cũng có ba mươi năm Tây.” Thanhâm của Uông Giai Trừng cũng không nặng, nhưng là ngữ khí cũng không kém, ở trước mặt Uông Giai Vi, đây vẫn là lần đầu tiên cô chống cự như vậy.

+ Uông Giai Vi sau khi nghe được, trừng trừng suy nghĩ, “Tiện nhân, mày dám chửi tao!”

+ “Ba ba!” Hai tiếng, trên mặt Uông Giai Trừng hung hăng bị quăng hai cái tát.

+ Lúc này đây, Uông Giai Trừng không có do dự nữa, cô chịu đủ rồi, không thể chịu đựng thêm nữa, nên đốc toàn bộ sức lực mà đáp trả lại Uông Giai Vi.

+ Cô hung hăng dùng sức đẩy, thân thể Uông Giai Vi ngã xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng vang.

+ “Uông Giai Trừng, đồtiện nhân cư nhiên mày dám ra tay , ai cho mà lá gan đó hả!” Ả ta vĩnhviễn giống con cọp cái, đứng lên, chỉ thẳng vào mũi cô mà mắng.

+ “Đó là bởi vì mày quá phận.” Cô chớp một đôi mắt to tròn, vô tội nói.

+ “Tao có thể quá phậnvới mày, nhưng mày không có tư cách đó, tiện nhân.” Lời của ả vừa ra,hai tay nhanh chóng túm lấy tóc của cô.

+ “A. .” bị đau như xé rách, cánh môi nhanh chóng mở ra, hét lên thanh âm đau đớn.

+ “Tao nói rồi, màykhông thể tranh với tao, vĩnh viễn đều không thể.” Ả vặn vẹo nghiêm mặt, thân thể khiêu gợi bị dáng vẻ của ả làm cho vặn vẹp, không có nửa điểmkhí chất.

+ “Uông Giai Vi, màybuông ra! Nếu không tao sẽ. . . . . . Không khách khí đâu!” cô cảm nhậncó chút vô lực, đầu bị ả giật đau đớn như kim châm.

+ “Mày cho là mày xinhđẹp, phải không? Mày cho là mày có Hạ Thiên Triệu làm chỗ dựa tao cũngkhông dám động mày, phải không? Tao hiện tại sẽ cho mày biết, vĩnh viễnmày không thể so với tao!” Tay ả giống như tay ma, tràn ngập sức lực.

+ “A. . . . . . A. . . . . .” đau đớn như xé rách truyền đến, Uông Giai Trừng biết, nếu cô không ra tay, mái tóc xinh đẹp của cô sẽ tan tành.

+ Mà người hầu tốp nămtốp ba bên cạnh cũng không có một người dám tiến lên giúp cô, thậm chícó chút trào phúng, chờ xem trò hay của cô.

+ Uông Giai Trừng dốctoàn bộ khí lực, nâng lên cái chân đau đớn không có một tia cảm giác,hướng tới bụng Uông Giai Vi mà đá thật mạnh . . .

“A. . . . . . . .” Một tiếng thét chói tai vang lên, Uông Giai Trừng lại một lần nữa té ngãtrên đất, mà lúc này đây, thân thể của cô như hợp làm một với cái cônđánh tới, cô ta ôm bụng kêu lớn một tiếng đầy đau đớn.

+ Uông Giai Trừng như là đã trải qua một hồi sinh tử, cả người hư thoát té ngã trên mặt đất, hai mắt không một chút lơi lỏng nào mà ôm bụng nhìn chằm chằm Uông Giai Vi.

+ Nhìn thấy sự thống khổ hiện rõ trên mặt ả, cô có được cảm giác trước nay chưa từng có, đó làmột loại vui vẻ, mà loại vui vẻ này làm cho cô cảm thấy đáy lòng mìnhđột nhiên có thắng lớn với người đối địch của mình trên thế gian.

+ Mấy người hầu cùng một lúc phản ứng, chạy đến bên thân thể Giai Vi; nhưng ngay tại giây phút này một giọng nữ vang lên uy hiếp:

+ “Vừa mới sáng sớm, aiđã ở trong này cãi nhau vậy?” Uông phu nhân lớn tiếng nói, bỗng pháthiện người đang lăn lộn trên mặt đất chính là Giai Vi, vội cả kinh chạylại:

+ “Giai Vi. . . . . . . . . . . . . Giai Vi. . . . . . . . . . . . . . . Con làm sao vậy?”

+ “Mẹ. . . . . . . . . . . . . . Là nó đá vào bụng con!” . ả chỉ vào Uông Giai Trừng mà nói.

+ “Ngươi muốn làm phản phải không?” Uông phu nhântrợn mắt lên mắng.

+ Uông Giai Trừng theobản năng mà có chút sợ hãi, Uông phu nhân là người thủ đoạn như thế nàocô đều đã biết, mà cô trong lúc nóng giận cũng có chung bộ dạng như thế.

+ “Sự tình thật sự không phải như bà nhìn thấy đâu” Uông Giai Trừng vô lực mà giải thích, mặc dù việc này thoạt nhìn như rất bé nhỏ.

+ “A Mai, ta hỏi ngươi, vừa rồi chuyện gì xảy ra?” Uông phu nhân chỉ vào một người hầu hỏi.

+ “Vừa rồi là nhị tiểu thư đá đại tiểu thư.” A Mai không có một chút hàm hồ nào trả lời

+ “Nghe thấy không,chính là mày đá Giai Vi, ngay cả chị của mày mà mày còn dám đánh, mày so với mẹ mày còn hạ tiện hơn, là người hầu mà dám khi dễ chủ nhân!” Hạphu nhân cao quý mà đoan trang đứng ở trước mặt Giai Trừng, không chútlưu tình nào nói: 1’Người đâu, đem roi cho ta!”

+ “Không. . . . . . . . . . . . . . phu nhân. . . . . . . . . . . . . . không thể. . . . . . . . . . .” Lời nói của Uông phu nhân vừa rơi xuống đất đã nghe thấy tiếng vội vàng thay Uông Giai Trừng cầu xin tha thứ.

+ “Ngô Tĩnh, tránh ra! Nếu không ta cũng sẽ dạy dỗ ngươi một trận”

+ “Phu nhân. . . . . . . . đều là tôi sai, đều là tại tôi không có dạy dỗ Giai Trừng cần thận,tôi nguyện ý thay Giai Trừng chịu phạt, phu nhân cứ trừng phạt tôi đi!”Người đang cầu xin này chính là mẹ của Giai Trừng- Ngô Tĩnh. Bà theo bản năng muốn bảo vệ đứa con của mình.

+ “Ngươi không đủ tưcách để cầu xin ta tha thứ” . Tay bà ta vung ra phía ngoài, người hầu AMai liền đem roi đưa tới trên tay bà; Uông Giai Vi được người hầu giúpđỡ đứng lên, hung ác nhìn hai mẹ con ở phía trước mặt.

+ “Mẹ, mẹ do dự cái gì,cái loại tiện nhân Uông Giai Trừng đó, phải làm cho nó hết kiêu ngạo, cả đời này sống thấp hèn không đứng dậy nổi mới đúng.” Ả vì chính mình đãtrúng một đá đau đớn tới ngừng thở, nếu không phải là bụng còn đau đớnthì ả đã lấy roi trong tay mẹ mà chính tay trừng trị con người kia.

+ “Không, phu nhân . . . không thể, tôi biết người bà hận chính là tôi, buông tha Giai Trừng đi! Đều là tôi sai, đều là tôi sai. . . . . . . . . . . .” Ngô Tĩnh gắt gao đem Uông Giai Trừng ra sau mình nhằm che chở, bảo vệ đứa con của mìnhluôn luôn là thiên tính của người làm mẹ.

+ “Ngô Tĩnh, chúng tanói trước, ta tính toán với ngươi cả đời này, cả đời ngươi đều chỉ làngười hầu của ta, cũng đừng nghĩ tới ngươi là nhị phu nhân của Uông gia”

+ “Tôi biết, tôi vẫnluôn biết!” Ngô Tĩnh run rẩy, bản năng sợ hãi làm cho dung nhan xinh đẹp của bà lúc này đây tựa như một đóa hoa tàn héo.

+ Uông Giai Trừng nhìnthấy mẹ vĩnh viễn luôn có kết cục bị người khác khi dễ, trong lòng ấm ức đau xót, cô thề, một ngày nào đó sẽ làm mọi người đều biết, Uông GiaiTrừng cô không thể bị khi dễ.

+ “mày biết, màychính là một con đàn bà thấp hèn không?” Uông phu nhân không chút lưu tình nàomà vung roi quật vào người Giai Trừng, mà Ngô Tĩnh lại gắt gao ôm lấycô, không cho cô bị ngọn roi nào quật vào người.

+ “A Mai, các ngươi làngười chết sao? Đi kéo tiện nhân kia ra, bổn tiểu thư hôm nay nhất địnhphải ra tay.” Uông Giai Vi lớn tiếng reo lên, cùng lúc sai người hầutiến lên, ai dám đối địch với ả chỉ có con đường chết

+ Nhóm người hầu kia nghe lệnh, đều dùng hết sức lực mà giật hai mẹ con Giai Trừng ra.

+ “Mẹ. . . . . . . . . . . . . . . mẹ. . . . . . . . . . . . . . . .”

+ “Giai Trừng. . . . . . . . . . . . . . . . Giai Trừng. . . . . . . . . . . . . . . đều là mẹkhông tốt, đều là mẹ của con sai. . . . . . . . .”

+ “Vút. . . . . . . . .vút!” Chiếc roi không c hút lưu tình nào mà hung hăng đánh trên ngườiNgô Tĩnh: ” Tốt nhất là mày câm miệng cho ta, nếu không ta liền đánhtrên người con tiện nhân kia gấp đôi.”

+ “Phu nhân . . . . Xinbà, xin bà . . . . . tha cho Giai Trừng đi!” Chỉ nghe ầm một tiếng tiếng đầu gối quỳ xuống đất, Ngô Tĩnh đau đớn cầu xin nhìn bà ta.

+ “Đây đều là mày tự tìm đến, nếu lúc trước mày không câu dẫn lão gia, mày việc gì phải lưu lạcđến nông nỗi này? Tất cả đều là mày tự tìm đến, đồ tiện nhân.” Nghĩ đếnnăm đó, bà hảo tâm cứu Ngô Tĩnh, mà Ngô tĩnh trái lại đi câu dẫn lãogia, dẫn tới tình cảnh vợ chồng tình cảm bất hòa, bà cũng vì vậy mà tratấn Ngô Tĩnh, cũng vì vậy mà bất chấp thủ đoạn.

+ “Phu nhân. . . . . . . . . . . . . . . . . . Là tôi sai, đều là tôi sai. . . . . . . . . . . . . . Tôi biết tôi sai lầm rồi, mấy năm nay tôi đều thực an phận, xem ra ở mấy năm nay đều rất an phận, người tạm tha cho Giai Trừng đi, tôi nhấtđịnh sẽ dạy dỗ Giai Trừng thật tốt, cam đoan con bé sẽ không bao giờ. . . . . . . . . . . . . không bao giờ. . . . . . . . . . . . không bao giờlàm vậy nữa. . . . . . . .” Bà cả gan mà nắm lấy góc áo của Uông phunhân, hai hàng nước mắt lăn dài, đôi mắt ai oán mà nhìn tất cả.

+ Mấy năm nay, Ngô tĩnhkhông trang điểm, không ăn mặc đẹp, chính là cố gắng an phận thủ thường, tập trung vào làm việc, chỉ cần là Uông phu nhân vẫn cho sống, còn cócơ hội gặp lại con, có đôi khi bị ngay cả người hầu khi dễ nhưng bà đềunhịn; vì Giai Trừng, bà tất cả đều có thể nhẫn nhịn mà sống.

+ Thế nhưng Uông phunhân vẫn canh cánh trong lòng, Uông Vạn Thiên thay lòng đổi dạ là bắtđầu từ khi nào? Từ ngày bà mang theo Ngô Tĩnh trở lại Uông Gia, đã nhìnthấy Uông Vạn Thiên nhìn Ngô Tĩnh có biểu hiện kì lạ, bà đã biết làkhông ổn, thế nhưng lại không ngờ hai người họ nhanh như vậy mà đã bímật ăn nằm với nhau, hơn nữa còn sinh ra loại con ngoài giá thú UôngGiai Trừng.

+ Nghĩ đến hết thảychuyện trước kia, bà càng không nén giận tiếp được, tiện nhân kia còn có thể lên làm bà hai của Uông gia; lòng của bà bắt đầu tràn ngập thù hận, bắt đầu tranh đoạt, bà muốn cho Ngô Tĩnh biết, chủ nhân Uông gia chínhthức vĩnh viễn là bà. Đây là điều mà chính ông trời đã sắp xếp.

+ “Phu nhân . . . phunhân . . . . Van cầu bà. . . . . . . . . . . . . . . .” Nhìn đến Uôngphu nhân giống như có bộ dạng do dự , Ngô Tĩnh càng thêm cầu xin, ởtrước mặt phu nhân, bà vĩnh viễn đều không có được chút giá trị cho bảnthân mình.

+ Năm đó bà bị người hại đen bán sang Canada, bị bắt tiếp khách nhưng trước sau đều nghĩ cáchchạy trốn, thật cảm tạ ông trời phu nhân đã hảo tâm nhận lấy bà, hơn nữa còn cho vào ở Uông gia làm người hầu.

+ Bà căn nguyên đều làmang theo cảm ơn tới tận đáy lòng, thế nhưng con mắt Uông Vạn Thiên nhìn bà đều là tràn ngập dục vọng, không lúc nào không hấp dẫn bà, chỉ cầnbà theo ông ấy liền có thể làm nhị phu nhân; vào cái thời điểm đó, bàtừng khờ dại nghĩ rằng làm nhị phu nhân, không cần cùng ân nhân của mình tranh đoạt, chỉ cần có được danh phận, từ nay về sau có được một giađình là ổn.

+ Chính là bởi vì nhấtthời tà niệm cùng tham niệm,bà như bị bỏ bùa mà hồ đồ hành động,thànhnhị phu nhân, nhưng trước sau không thể ngờ được tâm cơ quỷ quyệt của nữ nhân hóa ra sâu như vậy. Tới tận lúc bà trở thành nhị phu nhân thì ácmộng của đời bà mới chính thức bắt đầu, mà cũng theo thời gian bà dầndần phát hiện ân nhân của bà so với bà tưởng tượng không phải là dịudàng gì mà độc ác nhiều lắm.

+ —–

+ “Trong mắt Uông GiaiVi ta, không có cái gì là lần sau đâu!” Nhìn thấy mẹ và Ngô Tĩnh, UôngGiai Vi đã sớm không kiềm chế được, đem roi trên tay Uông phu nhân đoạtmất, hướng tới Uông Giai Trừng đi đến.

+ Uông Giai Trừng nhìnthấy ả mang hận ý mà đi tới, cái loại đắc ý thắng lợi mà cười này, loạng choạng đưa roi về phía mình, cô đột nhiên có một tia hối hận nổi lên vì chính mình đã xúc động, mà Uông Giai Vi nói muốn trừng phạt trên mặtcô, ả nói được nhất định sẽ làm được.

+ Nghĩ đến đây, UôngGiai Trừng thầm nghĩ, té ra nơi này là như vậy, vô luận như thể nào, hai mẹ con cô thật sự sẽ trở thành mặt hoa mất.

+ Cô phẫn hận tận lựcchống cự, lại đánh không lại nhóm người hầu đang vây kín lấy mình: “cácngươi buông, quỷ tha ma bắt các ngươi đi, lũ hạ nhân chết tiệt. . . .”

+ “Tiện nhân, thực nghĩmình là chủ nhân sao; ngươi so với mấy người hầu này còn thấp hèn hơn!” mạnh mẽ vung roi ra, nặng nề mà đánh trên người Uông Giai Trừng.

+ Roi này đánh vào lòng người, đau nhức lại nằm trên thân thể.

+ “Phu nhân. . . . . . . . . . . . . xin bà mở đại đức, bảo Đại tiểu thư buông tha con tôi đi,van cầu bà. . . . . . . . . . . . . van cầu .” Bị giữ chặt hai tay, NgôTĩnh chỉ có thể không ngừng dập đầu, làm cho đầu phát ra tiếng kêu thậtmạnh, đứng ở trước mặt bà, Uông phu cao ngạo mà ngẩng đầu, mặt lạnh màkhinh thị bà.

+ ——

+ “Uông Giai Trừng, đêmqua mày thật sự rất nổi bật; lời nhiều như vậy, ánh mắt đàn ông đều nhìn vào, có phải cảm thấy mình là công chúa hay không? Có phải cảm thấychính mình vô cùng xinh đẹp hay không?” Bàn tay Uông Giai Vi vươn ra,dùng sức mà chế trụ cằm cô ” Nếu tao in lại mười vết roi trên mặt củamày, lần sau không biết mày còn dám đi Party hay không?”

+ “Không. . . . . . . . . . không. . . . . . . . . . . . . không cần. . . . . . . . . . . . . . . . . Không” Cô liều mạnh mẽ quay đầu đi, cô không thể biến dạng, khôngthể vì lí do gì mà biến dạng được.

+ “Tao phải làm cho màyso với Hàn Nhất Nhất còn xấu hơn, làm cho mọi người cảm thấy nhìn màyliếc mắt một cái so với ăn con giun còn ghê tởm hơn ngàn lần vạn lần.” ả lộ ra một tiếng cười ác độc, nghĩ đến khuôn mặt về sau của Uông GiaiTrừng, ả càng cười to không ngừng.

+ “Uông Giai Vi, nếu chị dám làm trên mặt tôi xuất hiện một vết sẹo, Hạ s thiếu ẽ không bỏ quacho chị” Cô thật sự là muốn tìm một thứ gì đó có thể ra mặt, bảo hộ cho chính mình.

+ “Haha. . . . . . . . . . . . . haha. . . . . . . . . . .” Uông Giai Vi cười có chút đau bụng,giống như nghe thấy cái tốt nhất để người ta chê cười “Mày đã biến thành quái dị, mày cho là Hạ thiếu còn có thể nhìn mày, liếc mắt qua mày lấymột cái sao? Mày cho rằng Hạ Thiên Triệu người thay đàn bà như thay quần áo có thể vì mày mà báo thù không?”

+ “Chị. . . . . . .” Lời nói của Uông Giai Vi quả thật nhất thời châm vào điểm yếu, làm cho cô không thể phản kháng.

+ “Mày thật nghĩ đến mày là tiên nữ sao? Cho dù Hạ Thiên Triệu yêu mày đến chết, cho dù hắn báothù cho mày, thế nhưng mày biến thành người cổ quái thể này, sao hắn còn có thể cho đại kiệu tám người khiêng mày về Hạ gia?” Uông Giai Vi mộtbên đắc ý mà càn rỡ cười.

+ “Mày đắc ý quá sớm,nếu mày thật sự dám hủy dung tao, tao thề cuộc sống của mày cũng khôngdễ chịu gì đâu , không tin, mày làm thử xem nào?” cô khẽ nhíu đôi màyliễu, tia nhìn lóe lên làm hiện một đôi tròng mắt đầy tơ máu.

+ “Uông Giai Trừng, mày dám thách ta?” Miệng của Uông Giai Vi không chút tự giác mà hướng lên trên mặt Giai Trừng nói:

+ “Không phải không sợsao? Hôm mày hủy dung tao, ngày sau tao nhất định sẽ tìm cơ hội hủy mày, mày đối xử tao thế nào, tao cũng dùng cách đó đối mày!” Giờ phút này,cô không cần phải sợ. . . . . . . trái lại cô cũng biết rõ, nếu cô cầuxin Uông Giai Vi, chỉ là chính mình bị chết nhanh hơn, nếu cũng là kếtquả như vậy, chẳng bằng cứ cố gắng cho tới lúc chết còn hơn.

+ Quả nhiên, tay nắm roi của Uông Giai Vi chậm rãi thu về, mà tựa như mang theo một loại ánh mắt khác nhìn Uông Giai Trừng.

Đang trong lúc hỗn loạn, Uông Vạn Thiên đi đến.

+ “Các người đang làm gì ở đây? Muốn tạo phản phải không?” Uông Vạn Thiên mang theo một bụng tức đi vào nhà, nhìn thấy trước mắt một cảnh này, ông càng thêm đau đầukhông thôi, một bụng đầy hỏa không nơi phát tiết.

+ “Ba ba, ba trở về thật đúng lúc, chúng nó vô lễ với mẹ con con, khi dễ con, chẳng lẽ con và mẹ không nên giáo huấn hai người này một chút sao?” Uông Giai Vi thần tình ủy khuất.

+ “Lão gia, không phảinhư thế!” Ngô Tĩnh như là tìm được cây cứu mạng, nhanh chóng lớn tiếngmà nói, thu hút sự chú ý của lão gia.

+ Nhìn thấy một đầu toàn máu của Ngô Tĩnh, Uông Vạn Thiên sợ tới mức thất kinh: “Ai? Sao lạibiến thành bộ dạng thảm hại tới mức này; có phải là chán sống haykhông?”

+ Ngô Tĩnh yên lặngnghe, sau trợn to mắt mà nhìn, không dán tin tưởng những lời Uông VạnThiên trong miệng nói ra. Ông không biết bà? Không biết bà? Từng với bàđối xử tốt đẹp một thời, từng có một thời đem bà đặt trong lòng bàn tay, mỗi ngày đều khen bà là tiên nữ trên trời; thế mà hiện tại, ông ta cưnhiên không biết bà là ai. . . . . . . . . . .

+ Uông phu nhân ở một bên lộ ra lơ đãng mà cười: ” Lão gia, đây là em Tĩnh a”

+ Bà ta tao nhã, quý phái đoan trang giờ phút này đem so sánh với Ngô Tĩnh thật đúng là một trời một vực.

+ Uông Vạn Thiên quả thực không thể tin được, mở to mắt nhìn: “Người này lý nào đích thực là Ngô Tĩnh? Là vợ hai của ta?”

+ Ông trợn tròn mắt, quả thực không thể tin được người đàn bà ngày xưa đã biến thành bộ dạngnày, hoàn toàn không có phong vận năm đó.

+ “Lão gia không cầnkinh ngạc, người có thời gian dài không thấy Tĩnh muội, cho nên ngay cảTĩnh muội bộ dạng gì đều sớm đã quên, bất quá không nhớ rõ quan hệ, tôisẽ giúp lão gia nhớ rõ, cũng sẽ giúp lão gia quản lý chuyện trong nhà” . Bà ta lấy tư cách một nữ chủ nhân mà khoan dung đứng cạnh Uông ThiênVạn.

+ “Các người muốn giáo huấn gì thì làm đi, thật không biết chính mình bị làm sao mà cư nhiên cưới cái thứ như này mang về”

+ “Nếu Tĩnh muội đãkhông thể làm cho lão gia được vui, lại luôn phạm sai lầm, ta liền coinhư người hầu đi” Tuy rằng Ngô Tĩnh ở Uông gia căn bản không được tínhlà phu nhân,nhưng có thể tìm được cơ hội thích hợp mà đem địa vị của bàta trở thành người hầu thì cơ bản trong lòng cũng hân hoan ít nhiều.

+ Đàn bà thông minh lạicó tâm cơ, một khi đã muốn đối phó một người, nhất định làm cho người đó sống không bằng chết. Bà từng bước, từng bước đem Ngô Tĩnh bức cho tớitận ngày hôm nay.

+ Bà không giống nhữngngười phụ nữ khác, chính là chậm rãi mà châm ngòi cho quan hệ của haingười kia, lại tự thân lợi dụng quyền lực cùng bối cảnh gia tộc, làm cho Uông Vạn Thiên theo chủ ý của mình mà từ thích đến chán ghét và phảncảm với Ngô Tĩnh. . . . . . . . . . . Làm cho mẹ con Ngô Tĩnh từng bướctrở thành người hầu cũng không bằng.

+ “Tốt! Bà làm chủ đi.Nhìn thấy người này ta đều cảm thấy rất phiền!” Ông ta ấn ấn cái tránmột lúc, chuẩn bị quay về phòng ngủ nghỉ ngơi.

+ “Không thể, kiên quyết không thể!” Uông Giai Trừng vừa nghe đến việc mẹ bị biến thành ngườihầu, cô lớn tiếng mà đứng lên chống cự.

+ Uông Vạn Thiên không kiên nhẫn nhìn sang: “Mày gào cái gì, cả mày cũng nên biến thành người hầu đi!”

+ “Ba ba, người thực không thể như vậy được!”

+ “Uông Giai Trừng, màycó thấy phiền hay không?” Đối với đứa con gái này, không biết vì cái gì, hắn cho tới bây giờ đều không có một chút cảm tình nào.

+ “Con sắp gả gả cho HạThiên Triệu, chẳng lẽ ba không nghĩ đến việc Hạ gia làm thông gia vớiUông gia sao?” Uông Giai Trừng lớn tiếng mà nói, cô tuyệt đối không thểlàm cho mẹ mình trở thành một hạ nhân, cô phải thay đổi hết thảy, phảithay đổi, phải nhất định là cho Uông Vạn Thiên không xuống tay, làm choUông Vạn Thiên coi trọng đứa con gái là cô, cô có thể theo thời mà bướcvào Hạ gia, thậm chí có thể một lần nữa thay đổi địa vị của chính mình ở Uông gia, cũng làm cho không ai dám động đến mình nữa.

+ “Cái gì?” Uông VạnThiên nghĩ đến chính mình nghe lầm, lại một lần nữa muốn nhận thức lạivấn đề mà hỏi lại: “Mày vừa mới nói cái gì?”

+ “Ba ba, đừng nghe nónói bậy, nó đang lừa gạt ba, nó chính là không muốn chịu phạt!” UôngGiai Vi ngược lại khẩn trương đứng lên, ả cũng không hy vọng ba mình đểmắt tới con người đáng ghét kia, càng không hi vọng nó có một ngày nàođó gia nhập Hạ gia trở thành bà lớn; Hạ gia chỉ có thể có cô đến đó, sao có thể đến phiên Uông Giai Trừng thân phận hèn hạ kia.

+ “Baba, con sắp gả choHạ Thiên Triệu, Hạ phu nhân chính thức nói ra điều đó, hai tháng nữa sẽtổ chức hôn lễ cho con cùng Hạ Thiên Triệu, nếu người không tin, con cóthể hẹn Hạ phu nhân cùng người gặp mặt.” Giai Trừng bắt ngay lấy cơ hội, lớn tiếng mà nói, cô phải chứng minh, cô muốn cho mọi người biết, cô-Uông Giai Trừng chính là người của Hạ gia, ai cũng không thể có tư cáchkhi dễ cô, chờ có một ngày, cô sẽ làm những người từng khi dễ cô biếtđược kết cục của việc này là gì.

+ “Con gái, con xác định là không có gạt ta?” Ngữ khí của Uông Vạn Thiên rất nhanh trở nên ônhòa, trên mặt khoa trương che kín vẻ tươi cười, vẻ mặt dữ tợn ở trên mặt làm người ta cảm thấy ghê tởm .

+ Đến gần bên người Uông Giai Trừng, ông ta mới phát hiện bộ dạng đứa con gái này rất giống thời trẻ của Ngô Tĩnh, thậm chí so với Ngô Tĩnh còn nhiều điểm hấp dẫn hơn,ông ta giống như phát hiện một đại lục mới.

+ “Nhanh nhanh buông nhị tiểu thư ra, hạ nhân các ngươi không biết tốt xấu, nhanh buông tay ra!” Cùng với hành động, thái độ của Uông Vạn Thiên thay đổi một trăm támmươi độ.

+ “vâng, lão gia!” . Nhóm người hầu nghe được lệnh, một đám vội vàng thả tay ra, sợ tới mức lui ra một bên.

+ Đột nhiên tình thế chuyển biến, làm cho mẹ con Uông Giai Vi trở tay không kịp.

+ “Ba ba, nó căn bản lànói bậy, nó chính là được Hạ gia biết chút mà thôi, đừng để bị nó lừa.”vẻ mặt Uông Giai Vi không cam lòng, nếu làm như vậy, dĩ nhiên sẽ làmtiện nhân thoát thân dễ dàng, hơn nữa Uông Vạn Thiên đối với nó sẽ cóvài phần nể mặt, đây là chuyện mà có nằm mơ ả cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra.

+ “Được rồi, Giai Vi,con đừng làm phiền!” Uông Vạn Thiên không kiên nhẫn mà nói Uông Giai Vi, giờ phút này, ông chỉ muốn biết việc Uông Giai Trừng được gả cho Hạ gia có phải là thật hay không. Nếu sự thật là như vậy, ông cùng Hạ giachính là thông gia, về sau trong thành phố F còn có người nhìn thấy VạnThiên ông mà không tôn trọng sao? Về sau còn có thể buôn bán nhiều loạihàng hóa to nhỏ không phải sao?

+ “Giai Trừng a, mau nói cho ba ba, hết thảy có phải là thật hay không, cũng hẹn Hạ phu nhâncùng ta gặp mặt bàn chuyện hẹn ước a” . Ông ta bày biện ra khuôn mặt lấy lòng, thậm chí còn quên mất vừa mới nãy còn đang chán ghét đứa con gáinày.

+ “Baba, người yên tâm,cùng lắm là tới cuối tuần sau, đến lúc đó người cùng mẹ và con, 3 ngườichúng ta tới Hạ gia” Uông Giai Trừng cam đoan; “nhưng mà baba, con cómột yêu cầu!”

+ “Con gái bảo bối, cógì cứ nói, cái gì baba đều đáp ứng cho con!” Nếu thực là có cửa nối quan hệ với Hạ gia kia, thì Uông Giai Trừng chính là công thần lớn nhất, vềsau phía Hạ gia có gì đều phải dựa vào sức của cô, bởi vậy nên muốn nghĩ không muốn thay đổi thái độ cũng không được.

+ “Con muốn người chứngminh, mẹ con chính là nhị phu nhân Uông gia, hơn nữa mọi người cũngkhông có quyền sai bảo mẹ làm việc, nhất là đại phu nhâm hơn nữa mẹ concon cũng phải có người hầu riêng, cũng phải có sinh hoạt phí hàng tháng, con và mẹ như vậy mới đi ra ngoài, mới không làm mất mặt Uông gia, conbiết ba cũng đâu hi vọng Hạ gia khinh thường nhà chúng ta.” Uông GiaiTrừng bắt đầu đã cơ bản không cho phép người đối thoại kháng cự, từkhoảnh khắc này về sau, cô phải tạo địa vị cho chính mình, không có địavị thì nhất định sẽ không có tôn nghiêm.

+ “Đương nhiên, đươngnhiên, mọi điều đó đều là việc nên làm, baba sẽ cho người hầu xuống, đợi lát nữa liền cho 2 người ở phòng riêng, cả quần áo với đồ trang sứcnữa.” Uông Vạn Thiên đứng ở trong đại sảnh, lớn tiếng mà nói: “Mạn Linh, về sau cái gì đều phân phó cho bọn hạ nhân làm, bà cùng Ngô Tĩnh vốnchính là chị em tốt, về sau nên giữ vững hòa khí, đừng tạo nên bất đồngnữa!”

+ “Baba, người như thếnào có thể như vậy được?” Uông Giai Vi quả thực không thể tin được, hếtthảy thế nào lại thay đổi nhanh như vậy. Hai người kia dựa vào cái gì mà biến hóa nhanh chóng trở thành Nhị đương gia, đem cô cùng mẹ thành racái gì?

+ “Giai Vi, trở về nênnghỉ ngơi cho tốt, đợi chút nữa còn đi luyện đàn!” Tạ Mạn Linh tức giậnngắt lời cô, bà trong lòng có đầy lửa giận nhưng mà bà sẽ không làm tròtrước mặt Uông Vạn Thiên, bởi vậy chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười mànói: “Được, lão gia!”

+ Uông Giai Trừng đỡ mẹ, nhìn thấy hết thảy, trong mắt tỏa ra hào quang, giống như nghênh đónánh mặt trời buổi sớm, thật sự là vui sướng; mà trận chiến này, ngườithắng là cô.

+ Mười tám năm đến đây,giờ là lần đầu tiên cô thắng được địa vị, mà hiện tại việc cô cần làmchính là củng cố địa vị, cô tin tưởng, cô có thể làm được, chẳng sợ hysinh hết thảy, cô không thể mất đi thứ này.

+ —–

+ Đúng lúc này, ánh nắng xuyên qua tán lá cây, yên lặng mà chiếu tới cửa sổ sát đất trong biệtthự của Hạ Thiên Triệu, thông qua thủy tinh phản xạ đến người Hàn NhấtNhất cùng Tiểu Bạch.

+ “Tiểu Bạch, mày nói tao nên làm cái gì bây giờ?”

+ “Tao có nên đi tìm anh ấy hay không? Anh ấy thực sự còn sống chứ!”

+ “Anh ấy nhất định là còn sống, nhất định phải còn sống!”

+ Hàn Nhất Nhất ôm TiểuBạch ngồi ở sô pha, Hạ Thiên Triệu khiến cho cô không thể tiếp xúc ai,mặc dù hắn nói tất cả chỉ là hư ảo, cô thà ngu dốt giống đồ ngốc vẫnnguyện tin tưởng, Lãnh Nghiêm tuyệt đối không sợ chết, cô tuyệt khôngoán hận việc Lãnh Nghiêm lựa chọn.

+ Ngược lại, Lãnh Nghiêm đêm qua đích thổ lội cùng ôm lấy làm cho cô có phản kháng cùng tư tưởng chống lại; nếu anh ấy thật sự tài giỏi, có thể khống chế hết thảy, thìcô có thể liều lĩnh mà đi cùng với anh.

+ Tiểu Bạch lại nhảy xuống sô pha, chạy đi ra ngoài

+ “Tiểu Bạch, mày điđâu? Từ từ tao. . . . . . . . . . . . . .” Hàn Nhất Nhất cũng chạy theoxuống sô pha, đuổi theo Tiểu Bạch chạy ra đi.

+ Tiểu Bạch có thể là ởnhà có chút buồn chán, một đường chạy đi, Hàn Nhất Nhất chỉ có thể ởphía sau đi theo, đi ra phòng khách, rồi từ phòng khách lại chạy tới ban công, sau đó là đi ra phía đường thông biệt thự với bên ngoài.

+ “Tiểu bạch, trở về. . . . . . . . . . . .” Hàn Nhất Nhất ở phía sau kêu, Tiểu Bạch lại nhưtrước chạy, cô cũng chỉ có thể đuổi theo.

+ A Thất thấy hết thảy,đã ở mặt sau đuổi theo Hàn Nhất Nhất: “Hàn tiểu thư, cô không thể đi rangoài, thiếu gia đã có mệnh lệnh, cô chỉ có thể ở trong biệt thự”

+ Đột nhiên, một hồi còi vang lên những thanh âm chói tai, một chiếc Bentley nhằm chính hướng biệt thự mà đi vào.

+ “Tiểu Bạch, cẩn thận. . . . . . . . . . .” Hàn Nhất Nhất sợ tới mức há to miệng, lớn tiếng mà kêu lên sợ hãi

+ Phía trước chiếc ô tôtựa hồ cảm giác được khác thường, mạnh mẽ phanh trụ lại. Tiểu Bạch đứng ở phía dưới ô tô , vẫn không nhúc nhích.

Hàn Nhất Nhất buông tay che miệng ra, nhanh chóng chạy đến bên cạnh ô tô, thấy biểu tình của Tiểu Bạch, đau lòng mà ôm lấy nó.

+ “Tiểu Bạch! Không phải sợ! Không phải sợ!”

+ Từ trên chiếc xeBentley đi xuống là một vị người đàn ông hơi lớn tuổi, da ông ta do được chú ý chăm sóc mà bóng lóang, ánh mắt Hàn Nhất Nhất vừa lúc đối mặt với đôi giày da của ông.

+ Cô híp mắt lại suynghĩ, theo giày da mà ánh mắt chậm rãi hướng lên phía trên, vết sẹo hẹpdài của cô đối mặt với người đàn ông kia, ông có một đôi mắt sắc bén màôn hòa, đây là ấn tượng đầu tiên mà Hàn Nhất Nhất có về ông

+ Ông ta nhìn vết sẹokhó coi kia của cô, còn hướng cô khẽ mỉm cười một cái thật lịch sự, HànNhất Nhất nhanh chóng ghi nhớ khuôn mặt này, ôm Tiểu Bạch rất nhanh màtrở về.

+ Người đàn ông liền đuổi theo từng bước, lại bị A Thấtngăn trở.

+ “Trương thúc, ngài như thế nào lại đến đây?”

+ “Ta đến thông báo vớicậu một tiếng, nếu Hạ thiếu gia đã trở lại, nhớ báo cho cậu ấy quay vềHạ gia đi, phu nhân cùng lão gia đều muốn gặp cậu ấy.” tầm mắt lãoTrương không dời khỏi thân ảnh Hàn Nhất Nhất đã rời đi.

+ “Ánh mắt của cô ta rất giống ánh mắt của ai đó? Còn bóng dáng của cô ta, mình nhớ là đã từnggặp qua!” Trong lòng ông dấy lên nghi vấn mà tự hỏi chính mình.

+ “Hạ thiếu gia gần đâytính tình không tốt lắm. Bất quá tôi cũng sẽ cố gắng nói với ngài ấy tới cùng!” A Thất cung kính mà hồi đáp.

+ “Cô gái vừa nãy có phải chính là người mà Hạ thiếu mang về từ sòng bạc?” Lão Trương tùy ý hỏi han.

+ “Đúng vậy, có phải thấy là rất bất ngờ không? Bộ dạng xấu như vậy mà Hạ thiếu gia còn đưa cô ta về đây!”

+ Lão Trương cười cười, vỗ bả vai A Thất: “Tiểu tử nhà ngươi, xem người không thể chỉ xem vẻ bề ngoài.”

+ “Tôi đương nhiên biết, kỳ thật tôi cảm thấy Hàn tiểu thư tốt lắm, tôi cũng không cảm thấy côấy xấu, nếu Hàn tiểu thư cùng Hạ thiếu kết hôn thì tôi thật sự cảm thấyvui vẻ.” Trong mắt hắn hai đồng tử lộ ra đầy thành thực, giống như cuộcsống đều đơn thuần tốt đẹp như truyện cổ tích.

+ Lão Trương chỉ cười rồi lắc lắc đầu, không nói gì nữa mà lái xe rời đi.

+ ——

+ . . Uông Giai Vi mangmột bụng tức giận đi luyện đàn, luyện đến một nửa mà tâm tình tiếp tụcđi xuống, chỉ cần tưởng tượng đến Uông Giai Trừng kia vì giành thắng lợi mà đắc ý lên mặt, ả liền hận không thể lấy dao mà đâm nó, làm cho nó cả đời này đều không cười nổi, không đứng dậy nổi.

+ “Uông Giai Trừng, taovới mày ai vào Hạ gia còn chưa định, tao nhất định sẽ đi trước mày mộtbước, chỉ cần tao vào Hạ gia trước, mày mơ tưởng được cưới xin đi vào.”Mặt của ả vặn vẹo vì đố kị đã có chút biến hình, phần đẫy đà trước ngựcvì tức giận mãnh liệt mà phập phồng không ngừng.

+ Ả lấy di động ra gọi điện thoại, bên kia lại không có người nghe máy.

+ “Làm cái gì? Rõ ràngkhông thèm tiếp điện thoại của mình?” Uông Giai Vi nhìn di động bực tứcmắng mỏ, nguyên bản tâm tình không tốt mà lại càng thêm nóng nảy.

+ Lại gọi điện thoại lại một lần nữa: “Hạ Thiên Cơ, anh là đồ chết tiệt, tiếp điện thoại đi? Làm gì lại không tiếp điện thoại của tôi!”

+ Nhưng giờ phút này, Hạ Thiên Cơ nào có tâm tình đi tiếp điện thoại của Uông Giai Vi, chính là đang ôm mỹ nhân đến mất hồn.

+ “Thiên Cơ, có phảiđiện thoại của anh reo? ” Trong lòng Hạ Thiên Cơ là một mĩ nhân ngườilai đang nũng nịu kéo dài âm thanh, tay ở trước ngực hắn mà qua lại dạochơi.

+ “Anh có phải tiếp nó không?” Cô mở to một đôi mắt mị hoặc, chu môi đỏ mọng.

+ Hạ Thiên Cơ nhìnthoáng qua điện thoại báo hiệu, đem điện thoại di động mà thoải mái némqua một bên: “Điện thoại của ai gọi cũng không quan trọng bằng Sweetheart trong lòng anh!”

+ Hắn dùng lực hướng tới miệng cô ta đang hơi nhếch lên mà hút đi, thuận thế đem cô ta áp đảo ở dưới thân mình.

+ “Anh. . . . . . . . . cái người xấu xa này . . . .”

+ “Anh hư hỏng sao? Anh có em sao lại không hư hỏng được?”

+ Tay cô ta không cóchút ngượng ngùng nào mà ở trên thân thể của hắn vẽ từng vòng tròn, cách quần của hắn mà nhẹ nhàng nắm lấy bộ phận đang trướng đại kia.

+ “Nơi này, có xấu xa không?” Cô ta khẽ cười mà phun ra nơi đầu lưỡi.

+ Miệng của hắn dần dần đi xuống dưới, bàn tay lại dùng sức mà chà sát ở trước ngực cô ta.

+ “Đừng. . . . . . . . . . Nhẹ thôi. . . . . . . . . Sắp nát rồi. . . . . . . . . . .” Cô ta chu cái miệng nhỏ nhắn, lấy tay nhẹ nhàng mà cầm lấy quần áo của hắn.

+ “Anh muốn làm cho nóvỡ vụn. . . . . . . . . . . cắn nó. . . . .” Bàn tay to lớn của hắn vung lên, quần áo truyền đến âm thanh bị xé rách.

+ “Ôi, không. . . . . . . . . . . . . Quần áo Prada mới của em!” Dưới thân, nữ nhân đột nhiêntrợn to mắt, lộ ra vẻ hờn giận; đồ lót chính là nhãn hiệu parda cô mớimua, cứ như vậy mà bị Hạ Thiên Cơ xé rách, cô có thể không đau lòng sao?

+ “Hầu hạ anh cho tốt, cho em mua mười bộ Prada!” Hạ Thiên Cơ hơi nhíu mày một chút, vung tiền như rác mà nói.

+ “A. . . . . . . . . . . . . . . Rất hào phóng. . . . . . . . . . Em yêu anh quá!” , cô ta vừamới có biểu cảm mất mát, giờ đây tâm tình vui sướng không thôi, xoayngười lại, nằm lên trên Hạ Thiên Cơ.

+ Tay cô ta rất nhanh mà cởi quần áo trên người hắn, trong lúc cởi bỏ y phục đồng thời vươn ra đầu lưỡi, một đường đi xuống.

+ “Ân. . . . . . . . . .” Hạ Thiên Cơ thả lỏng mà nằm ở phía dưới, mặc cho cô ta dùng sức toàn thân lấy lòng hắn.

+ Cô ta nghe được sựhưởng thụ của hắn liền đứng lên, tay nhỏ bé mà thuần thục cởi bỏ quần áo của hắn, nhìn cái vật nam tính đã sớm ngạo nghễ dựng thẳng kia, côtanâng mắt quyến rũ cười.

+ Một bàn tay linh hoạt mà nhẹ nhàng vuốt từ dưới lên trên.

+ Thân thể Hạ Thiên Cơ bỗng chốc hơi run rẩy, xem ra, điểm kích thích của hắn vẫn là nơi này.

+ Cô ta âng hai ngón tay lên, phát hiện ra có chút cầm không nổi . . . .

+ “Chiều nó cho tốt, nóthư thái thì em mới có thể thoải mái. . . . . . . .” Hắn điều chỉnh tưthế, khép hờ quan sát mà hưởng thụ vui thích kế tiếp.

+ Cô ta rất nhanh mà lè đầu lưỡi ra, theo thứ đang nhô lên trên kia mà qua lại xoay tròn, nhấm nháp.

+ Cho đến khi cái miệng nhỏ nhắn của cô ta đem toàn bộ nó ngậm vào, đu đưa nó từ trên xuống dưới.

+ “Mau một chút. . . . . . . . . . .”

+ “Ừ, ân!” cô ta chỉ là đáp lại bằng ừ, cực đại đang tràn ngập trong miệng cô ta, căn bản là không nói ra lời.

+ “A a! Ừ! ! !” Thầnkinh Hạ Thiên Cơ thông qua hạ thân mà truyền từng cơn kích thích đến đại não, miệng cô gái này mang cho hắn rất nhiều thư thái, đàn bà dùngmiệng với hạ thân hắn thực nhiều, nhưng chưa từng có một ai có thể ởtrong một thời gian dài như thế mà duy trì động tác này, thời gian cànglâu hắn liền có một loại cảm giác mãnh liệt làm thân thể của hắn trở nên nhộn nhạo.

+ Miệng của cô ta mạnhmẽ nhả thứ kia ra, sau đó hai tay nắm chặt, rất nhanh mà trượt nó qualại, đưa Hạ Thiên Cơ vào một trận khoái cảm đặc biệt.

+ Cô nhếch cái mông lên, tách hai chân ra, chậm rãi đem chính cơ thể mình mà đưa tới trên ngườihắn, ngắm ngay cực đại của hắn, nhẹ nhàng mà trượt chứ không ngồi xuống.

+ “Tiểu yêu tinh, đừngđùa. . . . . . . . . . .” Hô hấp của hắn tăng thêm, dùng sức nâng chínhhạ thể của mình lên, muốn hung hăng mà tiến vào.

+ Cô ta phát ra tiếng cười khanh khách, nhẹ nhàng nâng chính mình lên, làm cho hắn không có được cô.

+ “Em dám đùa anh. . . . . . . Ân. . . . . . . . . . . em, đồ đàn bà dâm đãng này.” Thân thể hắn vì không chiếm được cô ta mà càng là điên cuồng muốn.

+ “Có bản lĩnh, đến đây. . . . . . . . . . Đến đây. . . . . . . . . .” Hai tay cô ta nhẹ nhàngmà vỗ về khuôn ngực của mình, vươn đầu lưỡi lại khẽ liếm đôi môi, ánhmắt như câu hồn mà bắn thẳng tới hắn.

+ Hạ Thiên Cơ từng gặpqua nhiều phụ nữ phóng đãng, nhưng loại vừa phóng đãng lại vừa biết kiềm chế thế này này quả thực là rất ít.

+ Hắn xoay thân một cái, trấn áp đem cô ta ép nằm bên dưới.

+ “Anh muốn làm gì. . . . . . . . . . . Không cần. . . . . . . . . . Đừng mạnh mẽ quá. . . . . . . . . . . . . Anh như thế làm em sợ a. . . . . . . . . . . .” Cô ta tuyngoài miệng nói vậy, nhưng lại khanh khách mà cười.

+ “Nhìn em như là tiểu yêu nhập vào thì còn sợ gì. . . . . . . . . . . A!”

+ Nâng một chân của cô ta bắt vòng qua người mình, thẳng tiến, hai người đồng thời phát ra hưởng thụ sung sướng.

Uông Giai Vi cầm diđộng đến thẳng biệt thự tư nhân của Hạ Thiên Cơ, vô luận như thế nào, cô hôm nay đều phải tìm được hắn, ả phải nói ý nghĩ của chính mình chohắn, ả cũng hi vọng hắn cũng chiều theo ý kiến của mình.

+ “Hôm nay sao lại kìquái đến một người cũng không có.” Uông Giai Vi buồn bực, bình thườngnơi này tuy rằng người không nhiều lắm, nhưng cũng sẽ có một bảo mẫuquét dọn nhà cửa.

+ Uông Giai Vi căn bảnkhông ngờ Hạ Thiên Cơ sẽ ở biệt thự, nhìn thấy không có ai, ả đang chuẩn bị trở về, lại đột nhiên phát hiện cửa biệt thự không có khóa.

+ Lòng hiếu kì thúc đẩy, cô đẩy cửa đi vào, một đường chậm rãi mà hướng tới bên trong đi đến.

+ “Dì Hoàng này thật là, không ở biệt thự mà ngay cả cửa cổng cũng không khóa, nếu mất đồ vậtthì làm sao bây giờ? Đợi lát nữa nhìn thấy Thiên Cơ nhất định phải nóichuyện, tốt nhất là thay luôn người hầu.” ả không gặp dì Hoàng nhiều lần cho lắm, tâm lý sinh ra một cỗ chán ghét.

+ “Sao lại có túi củaphụ nữ ở đây?” Ánh mắt Uông Giai Vi trợn to, cầm lấy bao nhanh chóng mởra, phát hiện là một đồng đồ phụ nữ dùng để trang điểm cùng nước hoa.

+ “Hạ Thiên Cơ. . . . . .” Đôi mắt đẹp của Uông Giai Vi vừa chuyển, lội ra khứu giác nhạy bén của như lang sói.

+ Hạ Thiên Cơ mang đànbà về nhà? Như vậy,. . . . . . . . . có cái gì ở trong kia, ả tự nhiênhiểu rõ, mà giờ phút này ả càng muốm biết đến tột cùng là loại đàn bànào đang ở trong phòng kia? Là loại đàn bà nào dám giành giật đàn ôngvới ả. .

+ Ả phẫn nộ mà phá cửatừng gian phòng một, lại không thấy một người nào, không cam lòng buôngtha như vậy, ả nghĩ kĩ, nếu túi này ở đây, thì nhất định con đàn bà kiacũng sẽ ngay gần đây.

+ “Chẳng lẽ là ở trênlầu?” ả ngẩng đầu, nhìn đến thang lầu, giống như một con thỏ nhỏ mà mạnh mẽ chạy lên, hoàn toàn quên mất việc chính mình là một vị thiên kimtiểu thư.

+ ả tới gần một nơi, cái loại cảm giác này rất rõ ràng, đàn bà đều là có trực giác thiên tính gần giống với trực giác động vật.

+ Trong mơ hồ, ả nghe được thanh âm trầm thấp mà đứt quãng, ả càng thêm khẳng định không chút nghi ngờ gì.

+ Thanh âm kia thoát rakhỏi cửa phòng không khóa chặt, ả càng tới gần, lông mi trên mặt càngnhíu chặt, bên trong phòng tiếng của đàn bà ngày càng cao vút.

+ Nga. . . . . . . . . . . . . . . A. . . . . . . . . . . . . . . thật thoải mái. . . . . . . . . . . . . .

+ “Giết chết người. . . . . . . . . . . . .

+ “A. . . . . . . . . . . . em còn muốn. . . . . . . . . . . em còn muốn. . . . . . . . . . . em còn muốn. . . . . . . . . . . .”

+ Uông Giai Vi trongchốc lát mặt mày biến thành xanh mét, con ngươi quả thật là lửa giậnthoát ra, trong khoảnh khắc thiêu đốt tới cực hạn.

+ Kinh ngạc, phẫn nộ, cũng chỉ là kinh ngạc cùng phẫn nộ.

+ “Hạ Thiên Cơ, thằng khốn nạn!” Đẩy cửa lớn ra, lớn tiếng mà mắng chửi.

+ Âm thanh của ả làm bừng tỉnh hai người đang chiến đấu kịch liệt trên giường.

+ Hạ Thiên Cơ không nghĩ rằng cô ta cư nhiên sẽ chạy tới đây, trong lòng cực kì khó chịu, nhưngmà động tác căn bản vẫn không dừng lại được, hắn đang ở trên đỉnh . . .

+ “Có người nhìn!” Dướithân cô gái mở to đôi mắt mị hoặc, nhìn thấy Uông Giai Vi đang phẫn nộ,một chút cũng không có ngại ngùng, ngược lại còn có một tia cười đắc ý.

+ “Các người. . . . . . . . . . . . . . các người đích thật là một đôi cẩu nam nữ!” Uông Giai Vitức giận tới ánh mắt đều tái đi, cư nhiên hoàn toàn đem ả là không khí, ả tuyệt đối không thể chịu đựng được việc người khác đối với ả như thế, ả hiện tại chính là phải đi ra ngoài, cô tuyệt đối không cam tâm.

+ Phẫn nộ, cô cầm lấy gối ngay bên cạnh, hướng tới hai thân thể kia mà ném.

+ Trên giường hai ngườiđang đạt tới cao trào, sau đó Hạ Thiên Cơ cũng rút thân thể của chínhmình ra, tùy tay cầm đồ vật vây quanh mình mà xoay người, thấy được sựphẫn nộ của Uông Giai Vi.

+ Ngữ khí của hắn không mang theo một tia hờn giận mà nói: “Uông Giai Vi, cô tới đây làm cái gì?”

+ Nghe được lời nói củaHạ Thiên Cơ, Uông Giai Vi trợn to đôi mắt đẹp, không thể tin được đêmqua người này còn cùng mình chơi cái loại ML của nam nữ, hiện tại lạicùng con đàn bà khác lên giường, ghê tởm hơn chính là lại còn nói ranhững lời như thế làm cho người khác buồn bực khó chịu.

+ “Thiên Cơ!” Dưới thân người đàn bà không hề bận tâm đang lõa thể, từ phía sau dán vào thắt lưng hắn.

+ “Con điếm, cút cho tao!” Uông Giai Vi nổi giận đùng đùng với người đàn bà kia.

+ “Chị thật hung hănga!” Nói xong, cô ta càng thêm tùy ý mà đem thân thể mình dán lên ngườiHạ Thiên Cơ, cô ta không sợ, đối với cô ta mà nói, có đôi khi cùng đànông chơi đùa mà thấy đàn bà phát hỏa, cô còn có phần vui vẻ.

+ “Miki, em đi trướcđi!” Hạ Thiên Cơ biết, nếu hắn dung túng Miki, như vậy chuyện Uông GiaiVi có thể điên lên mà đánh Miki là có khả năng, mà giờ phút này, hắn cảm thấy hắn cũng cần phải cùng người đàn bà này nói chuyện thật rõ ràng.

+ “Em chờ anh gọi em,đừng làm cho người ta chờ lâu quá, em sẽ không chịu nổi đâu.” . cô ta để lộ khuôn ngực trắng nõn đẫy đà, hướng tới môi hắn, hôn cái hôn thậtvang dội.

+ “Đồ con điếm!” Uông Giai Vi tức giận đến độ cả người phát run, theo hàm răng mà hung hăng phun ra ba chữ này.

+ “Oa, chị tức giận bộdạng thật là khó coi, nếp nhăn vì thế mà liền có, như vậy nhanh chóng mà biến thành lão bà nha!” Miki đi đến trước mặt Uông Giai Vi mà nói,không quên mang theo khuôn mặt tươi cười châm chọc.

+ “Mày. . . . . . . Mày. . . . . . . .” Uông Giai Vi lần đầu tiên bị người khác châm chọc nhưvậy, tức giận đến nhất thời không biết phải làm thế nào, từ trước tớigiờ cả chưa hề gặp qua một người không biết xấu hổ như thế, chính làchưa từng thấy nên không biết phải đối mặt thế nào.

+ “Nói đi, cô tìm đến tôi có chuyện gì?” Hạ Thiên Cơ sợ hai người khai chiến, đem Miki đẩy ra ngoài cửa, xoay người lạnh lùng hỏi.

+ “Thiên Cơ, trước kiaanh không như thế? Không phải thực tình anh rất thích khoái cảm mà emmang đến cho anh sao?” Uông Giai Vi mang theo ủy khuất, hờn giận nói.

+ “Uông đại tiểu thư,tôi có thể cho cô vui sướng, chính là cô không tất yếu phải cchạy đếnnhà một người đàn ông độc thân, hơn nữa không chào hỏi, chẳng lẽ cô làngày đầu tiên nhận thức Hạ Thiên Cơ tôi sao?” Cô ta thật sự không biếthay giả vờ không biết, hắn, Hạ Thiên Cơ bên người không thể chỉ có mộtngười đàn bà, đào hoa vốn là thiên tính của hắn, không có người đàn bànào có thể quản được hắn.

+ “Sao anh có thể quáđáng như vậy, chính anhcũng thấy được, anh ở trên giường cùng cái conMiki gì đó làm chuyện kia, em đã đến, mà anh vẫn có thể làm chuyện kiatrước mặt em”

+ “Vậy cô nghĩ muốn tôiphải như thế nào? Đàn ông ngay tại thời điểm mấu chốt không thể xuống,nếu không rất dễ bị liệt dương a.” .”

+ “Anh nói như vậy thì tất cả hết thảy đều là sai lầm của tôi rồi.”

+ Uông Giai Vi cảm thấyđược chính mình bại trận dưới tay người đàn ông này, vì cái gì mà đếnđây, ả cư nhiên còn muốn đứng ở trước mặt hắn; đàn ông trước kia đều làvây lấy ả, ả muốn có trăng sẽ được trăng, muốn sao sẽ có sao, cho tớibây giờ đều là ả đuổi đàn ông đi, thế mà bây giờ đụng phải Hạ Thiên Cơ,hết thảy đều thay đổi.

+ Hạ Thiên Cơ sau khi nghe được, suy nghĩ, nghĩ sau này vẫn nên để ý một chút.

“Giai Vi, tôi nghĩchúng ta cần có một lần nói chuyện thẳng thắn với nhau!” Hạ Thiên Cơ nằm ở một bên sô pha, nhếch chân lên bắt chéo.

+ “Tốt, em cũng cóchuyện quan trọng muốn nói với anh” . Uông Giai Vi đi đến bên người hắn, ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười ngọt ngào, sự tình kia ả tạm thời để ởtrong lòng, còn cái con Miki gì kia ả nhất định sẽ làm cho nó phải chịuchút đau khổ.

+ Uông Giai Vi kỳ thậtđể ý cũng không phải Hạ Thiên Cơ chơi đùa đàn bà khác, cái làm cho ả để ý chính là khi ả vội vàng đuổi tới thì hắn lại không khống chế được, tuyrằng ả lấy tình dục làm thế mạnh, nhưng ả biết rõ Hạ Thiên Xơ vốn khôngthiếu đàn bà đảo quanh, cho nên phải từ từ từng bước mới khống chế đượchắn, mà tất cả mọi lỗi lầm ả lại đổ hết lên đầu những người đàn bà nằmdưới thân hắn.

+ “Được, em nói trướcđi!” Hạ Thiên Cơ miễn cưỡng mà trả lời, thân thể Uông Giai Vi quả thậtcó chút mê người, nhưng hắn cũng không thể bởi vì một cây mà buông thacho cả rừng rậm.

+ “Thiên Cơ, em biết emcó thời điểm tùy hứng thiếu suy nghĩ, nhưng là bởi vì em thật sự yêuanh!” Ả tựa đầu, gối lên bờ vai của hắn, nhẹ giọng mà nói.

+ Thân thể Hạ Thiên Cơđột nhiên cứng ngắc, ả đột ngột thổ lộ làm cho hắn có chút trở tay không kịp, tất cả mọi người đều là vì phong tình mà nhập cuộc chơi, Uông Giai Vi hẳn phải hiểu rõ, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.

+ “Chúng ta kết hôn đi!” Còn chưa chờ Hạ Thiên Cơ đáp lời, Uông Giai Vi đem một câu hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ nói tới mà nói ra. Ẩn tình lưu luyến trong đáy mắt phát rabốn phía, tràn ngập chờ mong cùng tình cảm mãnh liệt.

+ Hạ Thiên Cơ nhìn ả ta, có chút không thể tin, miệng của ả cũng có ngày nói ra những lời này sao.

+ Nhìn thấy hắn kinhngạc chưa lấy lại tinh thần, Uông Giai Vi “xì” một tiếng liền bật cười;“Thiên Cơ, anh đang choáng váng phải không?” một lần nữa ả vuốt ve cánh tay hắn, tựa đầu trên vai hắn.

+ Tuy bên người Hạ Thiên Cơ, đàn bà nhiều không ngừng, nhưng Uông Giai Vi rất tin, một đống đànbà đó thì người làm hắn yêu chỉ có ả, bởi vì ả là người ở bên hắn lâunhất, cũng là người đàn bà hắn tốn tâm tư theo đuổi nhất, mà ả từ trướctới nay chưa từng nghĩ tới, Hạ Thiên Cơ kết giao với đàn bà chính là hắn gặp dịp thì chơi, coi như công cụ phát tiết.

+ Hạ Thiên Cơ đưa tayđem Uông Giai Vi đang tựa trên vai mình mà nhẹ nhàng lôi đến: “Uông Giai Vi, em suy nghĩ quá nhiều rồi, anh tới bây giờ chưa từng nghĩ tớichuyện kết hôn.”

+ Một câu này như một trận thiên lôi đánh ở trên người ả: “Nhưng em muốn kết hôn!” Lúc ả nói lời này, ngữ khí đều trở nên dồn dập.

+ “Uông đại tiểu thư nếu muốn kết hôn, có thể chọn trong một đám người.” Trong lời nói của hắnmang theo sự khinh bỉ, bộ dáng như sự việc không liên quan đến hắn, thậm chí một chút thương tâm, khổ sở đều không có biểu hiện gì để có thể lộra ngoài.

+ “Nhưng em chỉ muốncùng anh kết hôn!” Uông Giai Vi chấp nhất không thôi, ả không nghĩ HạThiên Cơ lại có thể nhanh chóng cự tuyệt như thế, giờ phút này trong tưtưởng của ả nhất định phải gả cho Hạ Thiên Cơ.

+ “Nhưng là tôi chưanghĩ đến sẽ kết hôn với em, với tất cả đàn bà tôi chỉ là chơi đùa màthôi, chẳng quan cô là người mà có thời gian lâu hơn mà thôi; cho dù côkết hôn, nếu ngày sau còn tưởng niệm cơ thể của tôi, chúng ta còn có thể tiếp tục ML (Make love) Hắn phóng đãng tự do, đối với kết hôn tới bâygiờ cũng chưa từng nghĩ tới, đàn bà muốn gả cho Hạ Thiên Cơ hắn cònnhiều lắm, hắn cũng không phải là Hạ Thiên Triệu, gặp một người lấy mộtngười, đàn bà vui chơi là tốt rồi, không nhất thiết phải lấy về nhà.

+ Ánh mắt ở dưới lông mi của Uông Giai Vi lòe lòe tỏa sáng, giống như bụi gai tùng ở giữa mộtđống lửa, giống như muốn đem lời nói của Hạ Thiên Cơ thành mồi lửa thiêu rụi tất cả.

+ “Hạ Thiên Cơ, anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, Uông Giai Vi tôi chẳng lẽ khôngxứng với anh như vậy?” lời nói của hắn làm cho ả không dám tin tưởngchính mình, chẳng lẽ ả không đủ xinh đẹp? Không đủ gợi cảm? Không đủquyến rũ hay là không đủ gợi tình?

+ “Lí lẽ này ở đâu ra?”Hắn nâng cằm của ả lên, khuôn miệng lộ ra đường cong duyên dáng: “Tôicùng đàn bà làm chuyện kia, tôi cũng không nghĩ tới muốn kết hôn, tôinghĩ là cô biết.”

+ Nếu không phải bởi vìUông Giai Trừng bức bách, ả thế nào cũng không nghĩ đến đột nhiên bức Hạ Thiên Cơ kết hôn đâu, cũng bởi vì bức hôn như thế này, ý thức của ả mới khắc sâu được rằng người đàn ông này hoàn toàn là không có đem ả đặt ởtrong lòng.

+ Trong lòng ả dâng lênmột trận ủy khuất, nhịn không được mà khóc lớn, tựa như mới trước đây,chỉ cần ả muốn thứ gì đó, mẹ không có mua cho ả, chỉ cần khóc và khóc,tính tình cáu bẳn thì ngay lập tức liền có.

+ Oa. . . . . . . . . a. . . . . . . . . . . . . . . oa. . . . . . . . . Nước mắt như một dòng hồng thủy, hùng dũng mà tràn ra.

+ Điều Hạ Thiên Cơ thấy phiền nhất chính là đàn khóc.

+ “Uông Giai Vi, nếu côcòn dám khóc ra một tiếng, tôi lập tức đem cô từ nơi này đá văng ra” .Nói đến chỗ này,hắn lạnh mắt ; ánh mắt mơ hồ toát lãnh huyết.

+ Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Hạ Thiên Cơ vừa nói ra lời, ả lập tức ngừng khóc.

+ Nhưng lại rất nhanhthấy biểu tình giận dữ của hắn chậm rãi biến mất, ả không chút do dự bổnhào vào trong ngực hắn, bàn tay bé nhỏ đánh lên người hắn: “Hạ ThiênCơ, anh hung dữ với em? Anh vì cái gì mà dám đánh em? Anh xấu lắm, xấulắm.

+ Một nửa giận, một nửa hờn, ả đối với người này là vừa yêu vừa hận vừa giận vừa thương.

+ “Chúng ta tốt đẹp gặp mặt thì cũng tốt đẹp mà chia tay đi!” Hắn vỗ vỗ bả vai của ả.

+ “Không, em không muốn! Anh đừng nghĩ nhanh như vậy liền bỏ em, em không chịu. . . . . . . . . . . . em không bỏ. . . . . . . . . em không bỏ.” Ả tính tình tiểu thư mànhõng nhẽo, gắt gao ôm chặt, sống chết không buông.

+ Hạ Thiên Cơ nghiêm mặt, không nói thêm nữa.

+ “Em không kết hôn, còn không được sao? Em không muốn chia tay, chờ khi anh nghĩ muốn kết hônmới kết hôn, dù sao em cũng sẽ không chia tay.” trong lòng Uông Giai Vihiểu rõ, ả phải chậm rãi mà thu phục Hạ Thiên Cơ, về nhà phải nhờ mẹ dạy để còn áp dụng hành động.

+ Thân thể của ả như bông vải mềm mại, dán trên người hắn mà làm nũng.

+ “Tôi có rất nhiều đànbà, tôi vĩnh viễn cũng không thể chỉ vì một người mà an phận rửa tay gác kiếm.” Ý đồ của hắn là làm cho ả hết hy vọng.

+ Uông Giai Vi liềnnghĩ, trong đầu hiểu rõ nhiều điều. Ả nâng đôi mắt đẹp, mị thần như đãhiểu: “Em hiểu rõ rồi, em về sau sẽ mặc anh, chúng ta chính là chơi đùa, chính anh cũng đã nói, chúng ta rất ăn ý với nhau, vì cái gì không thểbảo trì quan hệ như vậy?”

+ Cô biết hắn thích nhất là đàn bà rên rỉ dưới thân hắn.

+ Ả quyến rũ hắn, ôn nhu dịu dàng hôn lên bờ môi của hắn, đầu lưỡi ở trong khoang miệng hắn màqua lại trằng trọc, thân thể mềm mại đổi tư thế, ngồi lên trên hắn . . . .

+ Trong phòng bắt đầu trình diễn một cảnh đông cung đồ . . .

Biệt thự Uông gia

+ “Nhị tiểu thư xin chào.”

+ “Nhị tiểu thư xin chào.”

+ Nhóm người hầu đều nhiệt tình mà tôn trọng chào hỏi Uông Giai Trừng, đứng ở một bên, sắc mặt Uông Giai Vi rất nhanh tái mét.

+ “A Mai, ai cho phép các ngươi kêu tiện tì này là nhị tiểu thư?” Ả vênh mặt hất hàm sai khiến mà chất vấn.

+ “Thưa Đại tiểu thư,đây là lão gia nói, từ nay về sau nếu thấy nhị tiểu thư đều phải xưng cô ấy như vậy, còn có nhị phu nhân, nếu ai dám không lễ phép, liền quaytrở về quê nhà đi.” Thân thể A Mai run rẩy, chỉ sợ giờ phút này, Đạitiểu thư gây chiến, hai bên đều xúc phạm nhau, nặng thì có khi túm tócgiật tai.

+ “Cha thật là vô dụng, cút!”

+ A Mai thấy Uông Giai Vi không xử phạt mình về thể xác, mừng rỡ như điên mà trả lời: “Vâng, đại tiểu thư”

+ Uông Giai Trừng chínhlà khẽ cười, mặc quần áo đẹp cùng trang sức, cô càng thêm kiều diễm xinh đẹp, cái loại chuyển động trong mắt Uông Giai Vi chính là chỉ hận không thể một phát giết cô.

+ “Chị cả, xin chào. !” cô làm bộ như không có việc gì theo sát ả mà chào hỏi.

+ “Mày đừng đắc ý quásớm, cẩn thận ngày nào đó từ phía trên rơi xuống đến thịt nát xươngtan!” Ả cắn răng, đôi mắt đẹp giận dữ, oán hận mà nói.

+ “Em sắp đến Hạ giadùng bữa tối, bác Hạ còn đang chờ em, trở về sẽ cùng chị nói chuyệnphiếm.” Sắc mặt cô như hoa xuân, quay đầu lại cười, làm cho Uông Giai Vi càng nổ ra cơn giận dữ.

+ Lại nhìn thấy bóng dáng cô lay động như đóa hải đường, mái tóc buông hờ như những làn sóng.

+ Lái xe khom lưng, thay nó mở cửa xe, hết thảy đối đãi đều thay đổi khi ả ra khỏi nhà, điều này làm cho ả không thể chịu đựng được, con tiện tì kia lại có thể nganghàng với chính mình.

+ “Uông Giai Trừng, đồtiểu tiện nhân. Tao nhất định sẽ giết chết mày!” Nội tâm bên trong ả hòhét, hai tay nắm chặt. . . . . . . . . . . . .

+ “Giai Vi.” Uông phu nhân khẽ lay vai ả

+ “Mẹ” . Ả giống như bắt được một cái phao cứu sinh: “Nói cho con biết, con phải làm như thế nào mới có thể đánh tiện nhân đó quay về nguyên hình? Con chán ghét nhìn nó ở trước mặt con giả dạng làm một danh viện tiểu thư, con càng chán ghét nó đến Hạ gia.”

+ “Mẹ cũng như thếthôi!” trên mặt Uông thái thái cũng không thấy có được bao nhiêu vuisướng, phải biết rằng, bà phải nhìn Ngô Tĩnh đang ở trên cao chót vótnhư hiện giờ, không khác nào ở trái tim của bà bị đao khứa một nhát.

+ “Chúng ta phải làm sao bây giờ?” ánh mắt ả cầu cứu nhìn Uông phu nhân, ả tin mẹ có thể cho ảmột chủ ý tốt, tựa như trước đây, ả không biết phải làm thế nào, mẹ luôn cho ả một phương án giải quyết đắt giá.

+ “Miễn là Uông GiaiTrừng đó không có được Hạ Thiên Triệu, hai người đó có thể không đánh mà quay về nguyên hình, thậm chí còn thảm hại hơn.” Bà có thể tưởng tượngđến Uông Vạn Thiên nếu biết Uông Giai Trừng căn bản không có cửa tiếnvào Hạ gia, ông ta có thể đem tất cả trừng phạt trút cả lên người UôngGiai Trừng, thậm chí là ném khỉ Uông gia, ông ta tuyệt đối sẽ không chophép có người lừa gạt mình.

+ “Con phải ngăn cản thế nào?”

+ “Chỉ cần con gả vào Hạ gia là được!” Uông phu nhân nhìn con gái, không nhanh không chậm mà nói.

+ “Ôi, không, mẹ!” ả cựtuyệt nói, bởi vì chiêu này ả đã từng thử qua, mặc kệ có dùng thế nào,loại đàn ông như Hạ Thiên Cơ căn bản là không đáng tin cậy.

+ “Không phải con đangkết giao cùng nhị thiếu gia của Hạ sao? Con phải nắm chắc cơ hội mà tiến nhập Hạ gia, từ giữa châm ngòi quan hệ của Uông Giai Trừng và Hạ gia!”sắc mặt Uông phu nhan nghiêm túc nói, chân thành dạy con gái.

+ “Lại nữa rồi!” UôngGiai Vi vô cùng đau đầu mà hò hét, vẻ mặt cũng chậm chạp héo rũ: “Mẹ, Hạ Thiên Cơ căn bản không nghĩ đến việc kết hôn, con đã thử qua, hắn không muốn lấy con”

+ Đối với mẹ con cô mànói, đây là một loại đả kích trầm trọng, mà nhìn hai mẹ con Ngô Tĩnh,nhất định phải chặt đứt quan hệ của Uông Giai Trừng và Hạ gia.

+ “Hạ Thiên Cơ không muốn kết hôn?” Con gái của mình so với người khác không thua kém gì, vì sao hắn lại không có hứng thú?

+ “Đúng vậy, con đã hỏiqua, chính là ngày hôm qua, là hắn xác minh nói, chỉ nghĩ chơi đùa vớicon mà thôi.” Ngữ khí của ả đầy ngập một mảnh bi thương, vẻ mặt này của ả rất ít khi biểu lộ, thường ở trên mặt chính là vênh váo cùng mãnh liệt, còn có gợi cảm khiêu tình.

+ “Nếu không thể đồng ý, vậy thì bức hôn.” Trên mặt Uông phu nhân lộ ra một cỗ cương quyết đầy rẫy mưu toan.

+ “Bức hôn? Bức hôn nhưthế nào? Vạn nhất dồn hắn vào đường cùng, ngay cả chơi đùa cũng khôngnguyện ý cùng với con, vậy phải làm sao?” Uông Giai Vi lo lắng hỏi.

+ “Giai Vi, một trong những phương pháp đàn bà thành công bức hôn chính là có thai!”

+ “Mang thai đứa nhỏ của Hạ Thiên Cơ?” Uông Giai Vi mở to hai mắt, không dám tin, ả mới hai mươi tuổi, ả còn chơi chưa đủ, ả không nghĩ đến phía sau có đứa nhỏ.

+ “Đúng vậy, con phảihoài thai cốt nhục của Hạ gia, sau đó bức hôn, nhờ đứa nhỏ mà ở ghếtrên, hơn nữa còn có thực lực của Uông gia chúng ta, Hạ gia sẽ không cólí nào không cho con vào nhà!” Uông phu nhân tràn đầy tự tin mà nói.

+ Vấn đề làm cho UôngGiai Vi đau đầu chính là, Hạ Thiên Cơ từ trước tới giờ đều rất cẩn thận, cùng đàn bà quan hệ nhất định sẽ mang theo thứ kia, cho dù ngẫu nhiênmột lần không mang, về sau cũng sẽ cho ả uống thuốc tránh thai.

+ “Mẹ, Hạ Thiên Cơ thậtra rất cẩn thận, mỗi lần cùng con phát sinh chuyện đó đều dùng biện pháp an toàn.” Ả có chút chán nản mà trả lời Uông phu nhân.

+ “Cơ hội đều là dochính mình tranh thủ, chính mình nhìn đi, gia nhập Hạ gia thì cả đời này con cũng không khổ, tuy rằng Hạ Thiên Cơ không phải con cả, nhưng HạThiên Triệu hoàn toàn là không thể làm chồng, hắn cưới tám vợ, không vợnào vượt qua 3 tháng, gả cho loại đàn ông đó còn không bằng gả cho HạThiên Cơ.”

+ Lui một vạn bước mànghĩ, cho dù Uông Giai Trừng gả cho Hạ Thiên Triệu, hôn nhân cũng chỉ có ba tháng là sẽ li dị, lúc đấy chỉ có thể quay về Uông gia, mà nếu UôngGiai Vi gả cho Hạ Thiên Cơ thì sẽ trở thành nhị thiếu phu nhân của Hạgia, đến lúc đó, muốn trừng phạt hai mẹ con Ngô Tĩnh dễ như trở bàn tay.

+ “Vậy được, con nghe lời mẹ.” Uông Giai Vi quả quyết trả lời.

+ “Mẹ sẽ dạy con mấychiêu!” Nói xong, bà dán vào tai Uông Giai Vi mà nhỏ giọng dặn dò, chỉthấy Uông Giai Vi sắc mặt một trận kinh hỉ đắc ý dạt dào. . . . . . . . . . . .

+ . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

+ Sau khi ra lệnh cho lái xe chờ ở cửa sau, Uông Giai Trừng tự mình nghênh ngang mà đi vào biệt thự Hạ gia

+ “Uông tiểu thư, xin chào!”

+ “Uông tiểu thư, xin chào!”

+ Từ lần trước Hạ phu nhân nói danh phận của cô, người hầu đối với cô đi vào Hạ gia đều có phần lễ phép thêm.

+ “Uông tiểu thư, cô đãtới rồi, phu nhân hiện tại đang ở hoa viên ngắm hoa, tôi ra thông báocho phu nhân biết!” Một người hầu nói.

+ “Vú Tần, không cần.”Cô mỉm cười mà nói với người hầu, thân thiết đề bạt ý của mình: “Chínhtôi đi tìm bác gái là tốt rồi, đúng lúc tôi cũng muốn ra hoa viên đidạo”

+ Vú Tần gật đầu mà nói: “Uông tiểu thư thật tốt quá, phu nhân quả nhiên không chọn sai người!”

+ So với nhị phu nhân hạ gia, thái độ của Uông Giai Trừng rất là thân thiết, cô vẫn thường biết, ở Hạ gia, Hạ phu nhân đối đãi người hầu đều là khéo léo, mà cô muốngiành lấy sự tín nhiệm của Hạ phu nhân, như vậy cũng phải là giống vớicách Hạ phu nhân xử sự

+ Tại một góc hoa viên đang lặng lẽ trình diễn một màn . . . . .

Vườn hoa Hạ gia tụ tập bao nhiêu loài bướm, nơi nơi đều tràn ngập hương thơm bao phủ.

+ Chỉ một mình đến hoaviên, Uông Giai Trừng cũng có chút lạc đường, tìm một vòng cũng khôngthấy bóng dáng Hạ phu nhân đâu. Vì thế, cô buông ý định tìm kiếm củachính mình, bắt đầu chậm rãi mà trở về.

+ “Ngải Châu Bích, rốt cuộc cô muốn đùa cái gì?”

+ Đột nhiên, có một âmthanh vọng đến bên tai Uông Giai Trừng, cô vừa nghe liền biết người nóichuyện là Hạ phu nhân, cô vụng trộm đứng ở một ngách nhỏ nhìn lén, chỉthấy vẻ mặt Hạ phu nhân giận dữ, mà đứng ở đối diện với bà ta chính lànhị phu nhân Hạ gia: Ngải Châu Bích vẻ mặt đầy đắc ý.

+ “Hai người kia đangnói gì vậy? Vì sao sắc mặt Hạ phu nhân lại khó coi thế kia?” Lòng hiếukì quấy phá, cô lựa chọn nghe lén, ở sâu bên trong nội tâm của cô, côcàng khát vọng biết được một ít tin tức có lợi cho chính mình, bởi vìmuốn gả nhập Hạ gia, sống cuộc sống Hạ gia, cũng không phải là mộtchuyện dễ dàng, mà cô hiện tại đang ở một vị trí tiến thoái lưỡng nan,ngoại trừ gia nhập Hạ gia, không còn lựa chọn nào khác.

+ “Đại tỷ cần gì phảitức giận như vậy, muội muội không có chọc giận tỉ nha!” Ngải Châu Bíchđùa bỡn giơ tay bắt lấy hạt trân châu, khe khẽ mà cười.

+ “Cô dẫn ta cùng lãogia đi gặp cái gì gọi là đại sư, căn bản là cô nói dối, người đó do côthuê đóng tạm mà thôi!” Hạ phu nhân tức giận mà lớn tiếng.

+ “Bà theo dõi tôi!” Vẻ mặt Ngải Châu Bích biến đổi, bắt đầu hướng về phía Hạ phu nhân mà giận dữ.

+ “Ta chỉ là muốn cô xác nhận động cơ mà cô làm ra nhiều trò như vậy, đừng cho là ta không biếtcô đang suy nghĩ cái gì?” Hạ phu nhân đối với chuyện ngọc bội, tronglòng sáng tỏ, không biết Ngải Châu Bích xướng ra là rốt cuộc có mục đích gì.

+ “Hừ, tôi suy nghĩ cái gì? Bà vẫn muốn biết?” Ngải Châu Bích trơ trẽn mà cười lạnh.

+ “Chỉ cần tôi đemchuyện này đến tố giác với lão gia, tôi dám cam đoan, ông ấy nhất địnhđem cô đuổi ra khỏi Hạ gia, đến lúc đó không ai cứu được cô đâu!” Bàlạnh giọng đe dọa, chuyện ngọc bội vốn dĩ là chuyện nhỏ, nhưng nếu để Hạ Trảm Bằng biết chuyện này vốn là bà ta bày ra, hơn nữa cầm ngọc bội Hạgia truyền lại như đi diễn trò, việc lớn như vậy, lại còn làm Hạ TrảmBằng mất một đứa con.

+ “Tốt, bà đi tố giácđi, tôi đây liền đem mọi chuyện đại náo xem lúc đó ai là người bị hại!”Ngải Châu Bích đề cao thanh âm lên rất nhiều, tuyệt không sợ hãi, bởi vì bà ta biết rõ, khối ngọc bội kia khẳng định có liên hệ rất lớn với Hạphu nhân.

+ “Lời cô nói là có ý tứ gì? Lừa lão gia cũng không phải ta, ta chỉ là tin theo lời cô, lão giađối với tôi xử phạt lớn nhất vẫn chỉ là vài câu trách cứ, chứ với cô thì tội nặng khác hẳn.”

+ “Dương Tình, bà cho là tôi thật sự ngu ngốc như vậy sao?” Bà ta cười lạnh.

+ “Cô muốn nói cái gì?Không phải bí hiểm với tôi như vậy!” Hạ phu nhân có chút khẩn trương,nhìn ánh mắt Ngải Châu Bích đều toát lên vẻ đắc ý mà không chút sợ hãi.

+ Ở một bên nghe lén Uông Giai Trừng cũng khẩn trương mà ngừng thở, xem ra kế tiếp sẽ có điểm trọng yếu bị vạch trần.

+ “Chính mình làm chuyện gì chẳng lẽ bà còn không biết sao?” Ngải Châu Bích hỏi lại Hạ phu nhân.

+ “Tôi chưa bao giờ làmtrái với lương tâm, cô cũng không cần phải tìm điểm yếu của tôi là gì” . Ngôn từ của Hạ phu nhân chính nhân quân tử đáp lại, vẻ mặt cao quý đoan trang.

+ “Phải không? Nếu thật bà không làm gì trái với lương tâm, vì cái gì đối với ngọc bội lại khẩn trương như thế?”

+ “Tôi khẩn trương đốivới ngọc bội là bởi vì lão gia, cũng vì cái nhà này!” Lời dù nói nhưvậy, nhưng biểu tình của bà đã bắt đầu có chuyển biến.

+ “Nếu đúng như lời bànói, vậy bà vì cái gì mà cướp ngọc bội từ trên người đứa con gái quái dị kia, hơn nữa còn ném vào cống thoát nước.” Ngải Châu Bích gắt gao mànhìn chăm chăm vào mặt Hạ phu nhân, bà nhất định phải tìm được sơ hởtrên khuôn mặt kia.

+ Nghe được lời của bàta, mặt Hạ phu nhân nhất thời một mảng xanh ngắt, đôi môi run run mànói: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?”

+ “Nếu đại tỉ khônghiểu, vậy tôi đành nói rõ. . . . . . . . . . . được rồi, tôi sở dĩ muốnthay Băng Băng cầu ngọc bội chính bởi vì tôi nhặt được ngọc bội từ dướicống thoát nước lên, là một ngọc bội có chữ An bên trong.”

+ Lời này vừa nói ra, Hạ phu nhân rốt cuộc không kìm được cảm xúc kích động, đứng lên: “Cô theo dõi tôi?”

+ “Tôi vì cái gì khôngthể theo dõi? Cái này gọi là không làm điều xấu, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, xem ra tỉ tỉ cũng không thật là tốt đẹp.” ý cười trên mặt NgảiChâu Bích sáng lạn như một cây hoa tường vi.

+ “Khối ngọc bội kia ở đâu? Cô để nó ở đâu?” Bà lớn tiếng mà chất vấn.

+ “Đại tỷ, tức giận dễgià đi, làm gì phải lo lắng như vậy?” Ngải Châu Bích cười ha ha, nhiềunăm như vậy, trước mặt Hạ phu nhân bà chưa bao giờ thắng, chưa bao giờthấy bà ta xấu mặt trước mặt mọi người, mà hiện tại, xem ra, bà ta đang ở tột cùng nỗi sợ hãi.

+ “Nói đi, cô rốt cuộcmuốn cái gì?” Hạ phu nhân rất nhanh liền tỉnh táo lại. “Đại tỷ, thật sựlà người rất thông minh, trách không được lão gia vẫn yêu thương tỉ nhưvậy!” Bà có chút chua chát mà nói.

+ “Nếu cô nghĩ muốntrước mặt lão gia nói cái gì, cô có thể trực tiếp đem ngọc bội giao cholão gia, nhưng là, tôi khẳng định, cô lại muốn cái gì đó từ tôi.” Hạ phu nhân lạnh lùng lên tiếng.

+ “Đúng vậy, tôi có cóhai điều kiện, nếu bà có thể đáp ứng tôi, tôi sẽ đem ngọc bội trả lạicho bà, nếu bà không đáp ứng được, tôi đem ngọc bội đưa cho lão gia, tuy rằng tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tôi tin tưởng lão gianhất định biết, bằng không ông ta sẽ không khác thường mà muốn biết đạisư cùng chủ nhân khối ngọc bội kia” Bà mở miệng đem vấn đề nói thẳng.

+ “Nói!” Hạ phu nhân cắn chặt hàm răng, lãnh hận theo miệng thốt ra ngoài một chữ, loại cảm giác bị người khác uy hiếp này làm cho bà cực kì khó chịu cùng có cảm giáckhông an toàn.

+ “Thứ nhất, tôi muốncon trai bà rời khỏi tam hội, lập hội trưởng tam hội mới là Hạ Thiên Cơ” . Tưởng tượng đến tương lai con trai của mình là lão Đại mà mỗi ngườitrong thành phố F này vừa tôn trọng vừa sợ hãi, trên mặt bà có một cảmgiác vui mừng cùng đắc ý.

+ “Điều thứ hai là cái gì?”

+ “Thứ hai, tôi phảibiết rằng vì cái gì mà lão gia quan tâm tới khối ngọc bội? Còn có, vìsao ngọc bội lại trên người đứa con gái quái dị kia, bà nhất định làbiết?” Chỉ biết chân tướng, bà về sau này mới có thể càng làm càn trướcmặt Hạ phu nhân, thậm chí là làm càn cả Hạ gia.

+ “Ngải Châu Bích, côkhông cần được một tấc lại muốn tiến một thước.” Hạ phu nhân nuốt hận mà nhìn ánh mắt tràn đầy tham lam của Ngải Châu Bích .

+ “Bà có thể lựa chọnkhông đáp ứng, như vậy giao dịch này tôi có thể cùng lão gia đàm phán,Ngải Châu Bích tôi chính là không sợ cá chết lưới rách.” Ngải Châu Bíchbiết rằng nếu cơ hội đến, bà tuyệt đối không dễ dàng buông tay.

+ “Cô. . . . . . . . . . . .” Hạ phu nhân hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh mà nói tiếp:“Tôi có thể đáp ứng cô điều kiện thứ nhất, về phần điều kiện thứ hai,tôi sẽ không nói cho cô biết, bởi vì không có ý nghĩa đối với cô”

+ “Nếu như vậy, tôi đành phải đi tìm lão gia!” Nói xong, Ngải Châu Bích xoay quay định rời đi

+ “Đứng lại!”

+ Hạ phu nhân lớn tiếng mà quát, cản lại bước chân của Ngải Châu Bích.

Ngải Châu Bích tronglòng tràn đấy đắc ý mà cười: “Dương Tình, bà chờ chết đi, xem tôi trừngtrị bà như thế nào, xem tôi đuổi bà ra khỏi Hạ gia như thế nào”

+ “Ngải Châu Bích, tôikhông sợ nói cho cô, nếu cô đi tìm lão gia quả thật sẽ chỉ còn một loạikết quả.” “Tôi không tin tưởng lời nói của bà.” Thế nhưng, trên thực tế, Ngải Châu Bích cũng có chút biết, bởi vậy bà dừng bước chân lại.

+ “Khối ngọc đích thị là của lão gia, sự tình cũng có chút quan hệ với lão gia, lão gia sở dĩkhẩn trương như vậy là vì có một ít bí mật với lão phu nhân cùng khốingọc này, còn lại tôi cũng không biết. Cô đem khối ngọc bội này giao ra, nhiều nhất chính là lão gia không quan tâm tới tôi nữa, tạm thời côđược sủng ái, nhưng nếu nói đến đưa con cô lên làm bang trưởng ba banghội, cô liền mơ tưởng đi!” Hạ phu nhân thông minh mà đem sự tình che gấu đi mà nói.

+ “Sự tình sẽ không đơngiản giống như bà nói, nếu thật sự là như vậy, vì cái gì khối ngọc bộinày lại ở trên người đứa con gái quái dị kia? Chuyện này bà giải thíchthế nào?” Ngải Châu Bích chất vấn, nhưng thực ra chuyện này bà không cóđể trong lòng.

+ “Tôi cũng không biết,tôi chỉ không nghĩ sẽ gợi cho lão gia chuyện cũ làm ông ấy thương tâm mà thôi, tôi đã lựa chọn giấu diếm đi, mà cô còn đi bêu ra, nếu cô muốnbiết chân tướng, vậy cô đến hỏi lão gia, tôi chỉ dám khẳng định con trai của cô cả đời này đều không được làm bang chủ ba bang hội” Hạ phu cũngkhông nói ra sự thật.

+ Ngải Châu Bích đứngtại chỗ, không thể không tự hỏi một lần nữa, vạn nhất sự thật đúng nhưlời Dương Tình nói, như vậy bà chỉ là tạm thời được Hạ Trảm Bằng sủngái, nhưng việc sủng ái này so với việc con trai được lên vị trí bang chủ ba bang hội, thì không đáng kể, mà tạm thời bà cũng chỉ có thể lựa chọn duy nhất là tin tưởng bà ta, mà Dương Tình cũng không phải dễ đối phónhư bà tưởng.

+ Ngải Châu Bích cắn cắn môi nói: “Dương Tình, bà điên rồi”

+ “So với cô, tôi còn kém nhiều lắm!” Trong lời nói hung hăng của Hạ phu nhân vẫn không quên ý ca ngợi mỉa mai

+ “Tôi muốn đưa con tôi mau chóng lên làm bang chủ ba bang hội!”

+ “Có thể để con trai cô lên làm bang chủ ba bang hội, ngọc bội kia cô phải trả cho tôi, nếukhông tôi có thể đưa con cô lên thì cũng có thể dìm con cô xuống.”

+ Trong lòng Ngải ChâuBích một trận lạnh lẽo, giờ phút này bà mới hoàn toàn phát hiện conngười của Hạ phu nhân đoan trang cao quý, trước đây bà thực ra chỉ lànhận thức được một ít mà thôi.

+ Hai thân ảnh sau khi chấm dứt câu chuyện cũng chầm chậm mà biến mất ở hoa viên. . . . . . . . . . . .

+ —–

+ Uông Giai Trừng ở chỗcũ lặp lại đoạn đối thoại kia, cái cô gái quái dị trong miệng Ngải ChâuBích chính là Hàn Nhất Nhất, mà cô từ nhỏ ở cùng một chỗ với Hàn NhấtNhất, kì thực cũng từng gặp qua khối ngọc bội kia.

+ Phải biết rằng ngọcbội kia cùng Hàn Nhất Nhất chắc chắn có quan hệ, nhất định phải hànhđộng với Hàn Nhất Nhất trước, mà coi quan hệ của cô và Hàn Nhất Nhất,nếu cô biết được quan hệ trong đó như thế nào thì Hạ phu nhân sẽ càngthương yêu cô hơn, vậy thì đem cô gả cho Hạ Thiên Triệu là tình thế bắtbuộc.

+ Nghĩ đến đây, mặt cô tươi như hoa đào mà cười đến sáng lạn.

+ —-

+ “Đại mỹ nhân, cười đến cũng thật xinh đẹp, nghĩ chuyện gì mà lại vui vẻ đến thế?” Một ngườiđàn ông không hề kiêng kị mà đưa tay đặt bên hông Uông Giai Trừng .

+ (edit: Nghe giọng nói đã biét là ai chưa? Lạy trời không có H, tổn hại thanh danh em.

+ Beta: ha ha . . . . )

+ “A. . . . . . . . . . . . . . Anh muốn gì? Đột nhiên bị đùa giỡn, cô sợ tới mức kêu to lên”

+ “Khẩn trương như vậylàm gì? Anh sẽ không thương tổn em!” Hạ Thiên Cơ nguyên bản là tới tìmNgải Châu Bích, không tìm được mẹ, lại không nghĩ rằng ngoài ý muốn ởchỗ này nhìn thấy Uông Giai Trừng, làm hắn thật muốn có yến tiệc nha.

+ “Anh buông tay ra!” Cô dùng hết sức muốn gỡ bỏ bàn tay to lớn trên lưng mình.

+ “Thất lưng của em thật nhỏ, thật dễ nắm bắt” Hắn cười đến vô lại, lại trơ tráo nói.

+ “Lưu manh, nếu không buông tay, tôi sẽ lớn tiếng hét đấy.” Uông Giai Trừng tức giận tới đỏ mặt.

+ “Em kêu đi, kêu đi,bổn thiếu gia càng thích, đến lúc đó mọi người đều nói, cô là một chântheo tôi, đến lúc đó cô trở thành bà chủ nhỏ của Hạ gia, . . . . . . . . . . . . . . . .” Hắn đùa giỡn mà nhìn khuôn mặt cô, trên mặt lúc đỏ lúc trắng như hoa đào.

+ “Anh. . . . . . . . . . . . anh là người thế nào mà mặt dầy như thế?” Cô chưa từng gặp quangười không biết xấu hổ lại cực kì vô lại như vậy, Uông Giai Trừng không thể nói gì.

+ “Thích anh như vậysao? Đại mỹ nhân!” Một bàn tay hắn mân mê cằm cô, môi đỏ mọng hé mở,thật là mê người, hận không thể hung hăng mà cắn lên, ăn luôn.

+ “Buông!”

+ “Không buông.” Hắnmãnh liệt mà đem côxiết vào người, cô gái này thật là xinh đẹp mê người, dáng người yêu kiều, môi đỏ mọng, làm cho hắn nhịn không được mà muốnphạm tội. (cái bạn nam phụ này rảnh rỗi nên lúc nào cũng thừa khí lực)

+ Xoay người lại, đem cô đặt ở bên cạnh một gốc cây đại thụ, vành tai và tóc mai chạm vào nhaunói: “Nếu cô dám lên tiếng, mọi người Hạ gia sẽ đều biết Uông Giai Trừng cô đã từng lên giường với Hạ Thiên Cơ tôi, như vậy Hạ gia sẽ tuyệt đốikhông để cho cô kiêu ngạo mà làm thiếu phu nhân đâu”

+ “Ngươi bức ta?” Uông Giai Trừng gắt gao giữ lấy cánh tay hắn đang dò xét thân thề mình.

+ “Nói thật, anh thích em, bởi vậy cho nên mới nguyện ý bức em!” (có ai muốn ném dép vào thằng này như em không? )

+ “Anh nói như vậy, sẽkhông sợ chị của tôi sau khi nghe được sẽ thương tâm sao?” Uông GiaiTrừng do dự, cô thật không ngờ Hạ Thiên Cơ sẽ nói như vậy, đây chính làngười đàn ông mà chị của cô si ngốc nghĩ muốn có, nếu có thể cướp đượcngười đàn ông này cũng đủ để cho Uông Giai Vi bị bại.

+ “Còn hơn cả chị, anhcàng mê em hơn!” (em thật sự muốn xé xác thằng này rồi đấy). Nói xong,hắn rốt cuộc không ức chế được, hung hăng mà cắn lên đôi môi đỏ mọng mêngười của cô, dừng sức mà mút vào, muốn hấp thụ càng nhiều hương thơm.

+ Uông Giai Trừng giãydụa, đối với Hạ Thiên Cơ cô không có hảo cảm, người đàn ông mà cô muốngả cho chính là Hạ Thiên Triệu, mà hắn như thế nào lại mạo phạm cô, nếucô không phản kháng, như vậy về sau sẽ càng nguy hiểm.

+ Nghĩ đến đây, cô dùngsức cắn, hung hăng cắn một cái vào đầu lưỡi của hắn. (tất cả nhà dùngmột phút mặc niệm cho Uông Giai Trừng đi là vừa)

+ “A. . . . . . . . . . . . . . . .” Quả nhiên, Hạ Thiên Cơ ngay lập tức nhả ra, lớn tiếng nhịnđau mà nói: “Thật độc ác, bổn thiếu gia thích!”

+ “Tôi không thích anh!” cô lớn mật đáp lại

+ “Uông Giai Trừng, cô chờ đấy, tôi sẽ khiến cô phải thuộc về tôi!” Hạ Thiên Cơ mang theo một tia dục hoả mà nói.

+ “Anh nằm mơ.” Đangnói, cô thừa dịp hắn không để ý, dùng giày cao gót hung hăng mà đạp chohắn một cước vào ống chân hắn, nhanh chóng chạy đi.

+ “A” Hạ Thiên Cơ nhịn không được lại kêu ra một tiếng đau đớn, vuốt phía chân còn đau mà phát ra một câu thô tục.

+ “Uông Giai Trừng, tôisẽ có được cô!” Hắn thề, chính hắn cũng không biết vì cái gì, nhìn thấycô gái này, lại có một loại dục vọng mãnh liệt muốn giữ lấy ( cả nhàchơi trò đoán đề đi, liệu Uông Giai Trừng có phải là điểm dừng chân cuối cùng của bạn Hạ Thiên Cơ? Đoán đúng được quà ^^)

+ Khi hắn nghe được có khả năng cô trở thành chị dâu hắn, thế nhưng tâm tình hắn có chút tức tối, thậm chí muốn nổi giận.

+ Mà giờ phút này, Uông Giai Trừng càng cấp bách muốn biết khối ngọc bội cùng Hàn Nhất Nhất đến tột cùng là có quan hệ gì?