Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 5022



Chương 5028

Nhìn thấy sự từ chối dứt khoát của chủ nhiệm Nhậm, mẹ Lục cũng không cảm thấy ngạc nhiên một chút nào.

“Chủ nhiệm Nhậm, những lời nói hôm nay của ông, ông cũng không cần phải đưa ra kết luận nhanh như vậy.

Hôm nay tôi đến đây để đưa ra điều kiện với ông, nếu trong tay tôi không có bất kỳ thứ gì thì làm sao có thể cùng ông nói chuyện, ông nói xem, chuyện này có đúng hay không?”

Mẹ Lục vừa nói vừa đứng dậy, chủ nhiệm Nhậm chỉ cảm thấy trái tim mình đập liên hồi: ‘Bà muốn làm gì?”

Mẹ Lục chống hai tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chăm chủ nhiệm Nhậm bằng ánh mắt sắc bén: “Chủ nhiệm Nhậm, ông có tin hay không trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy. Trước khi tôi đến, theo tôi được biết người đàn ông vừa rời khỏi đây là em họ của tôi.”

“Bà nói cái gì?”

Sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt của chủ nhiệm Nhậm càng trở nên trắng bệch, ông ta không dám tin vào những lời này.

“Chẳng lẽ những gì tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Tôi nói tổng giám đốc Ngô là em họ của tôi. Nếu ông không tin, ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy.”

Nói đến đây, mẹ Lục lấy điện thoại di động trong túi ra, bấm nhanh một số.

Sau đó, từ từ nhấn nút: “Em họ, tôi nghe nói cậu đã đến thành phố Ninh Lâm một thời gian. Hôm nào có thời |_ gian rảnh tôi mời cậu đi ăn cơm, gần đây tôi có một vụ làm ăn lớn, buôn bán kiếm được không ít lời đâu!”

Mẹ Lục cong miệng nói một câu: “Được rồi, hiện giờ tôi đang ôn lại chút chuyện với một người bạn cũ, nếu có thời gian rảnh, tôi sẽ liên lạc với cậu saul”

Giọng nói ở đầu dây bên kia đúng là của tổng giám đốc công ty dược phẩm Lãng Nguyệt.

Dù sao thì hai người cũng đã tiếp xúc với nhau bao nhiêu lần, cho dù chỉ là nói chuyện điện thoại, ông ta cũng có thể nhận ra âm thanh này.

Mà câu chuyện nghe được càng khiến chủ nhiệm Nhậm thêm sợ hãi. Bởi vì trong thời điểm này, khoa phụ sản của bệnh viện trung tâm đang cần nhập một lô thiết bị y tế tiên tiến nhất từ nước ngoài.

Bệnh viện trung tâm cộng với tất cả các bệnh viện trực thuộc, chỉ tính riêng kinh phí mua sắm thiết bị đợt này đã lên tới mười hai tỷ đồng.

Hơn nữa, danh sách này lần này là do chính chủ nhiệm Nhậm phê duyệt và đề cử người mua.

Và lý do khiến em họ của mẹ Lục có thể có được cái danh sách này, chắc chăn không phải chỉ nhờ có mỗi miệng lưỡi trơn tru là đủ.

“Tôi biết rõ em họ của tôi, ngày hôm nay cậu ấy có thể leo lên được vị trí giám đốc này thì cậu ấy cũng phải thật sự là người có năng lực. Cậu ấy gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nhưng quả thật cậu ấy làm việc gì cũng vô cùng dứt khoát!”

Trong khi nói điều này, ánh mắt mẹ Lục nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm Nhậm, bà không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt của ông ta.

“Chủ nhiệm Nhậm, tôi nghe nói khoa phụ sản của các ông sắp nhập thêm một lô thiết bị y tế rất tân tiến của nước ngoài. Số tiền của đợt nhập hàng này không phải là mười hai đến mười lăm tỷ đồng sao. Ông trục lợi từ nơi này cũng phải được một vài tỷ đúng không?”

“Bà câm miệng cho tôi!”