Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 5020



Chương 5026

Bởi vì mình phải dựa vào sự giúp đỡ và hỗ trợ của một đồng nghiệp mới có thể hoàn thành việc học đại học.

Đó là một điều rất xấu hổ của ông ta.

Vì vậy, sau khi tốt nghiệp, ông ta đã cố gắng hết sức để trả lại tiền, nhưng nhiều lần đều bị từ chối.

Bây giờ, tuy răng chủ nhiệm Nhậm đã hơn năm mươi tuổi, nhưng căn bệnh này của ông ta vẫn chưa được loại bỏ.

Lúc này nghe nói vợ của cha Lục Mặc Thâm đến tìm ông ta, trong lòng ông ta cũng vô cùng khiếp sợ.

Trong lúc nhất thời, ông ta còn suy nghĩ phải làm cách nào để trả nợ ân tình ba mươi năm trước.

“Bà Lục, xin hỏi một chút, lần này bà tới tìm tôi có chuyện gì sao?”

Chủ nhiệm Nhậm hơi nhíu mày, trong giọng nói mang theo sự xa cách.

Mẹ Lục ra vẻ thần bí, lấy một bảng báo cáo y tế từ trong túi ra, đẩy đến †rước mặt ông ta: ‘Chủ nhiệm Nhậm, ông xem thử xem có biết cô ta không?”

Chủ nhiệm Nhậm cầm lấy hồ sơ bệnh án, nhìn thoáng qua tên phía trên, nói: “Biết, tôi là bác sĩ chính của cô ấy, bà có quan hệ gì với cô ấy?”

“Tôi là mẹ chồng, cô ta là con dâu tôi.

“Con dâu?”

Mẹ Lục gật đầu.

Hai tay bà đặt lên ngực, trên mặt lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo: ‘Ông cũng biết đấy, từ ba mươi năm trước nhà họ Lục đã là danh môn gia thế. Muốn vào cửa nhà họ Lục không thể dễ dàng như vậy.”

“Bà Lục, tôi không quan tâm lịch sử nhà họ Lục. Bà nói mục đích chính đi.”

Thấy lời nói của mình bị người ta cắt đứt, mẹ Lục có vẻ vô cùng mất hứng.

Bà nhíu mày, không quanh co nữa: “Nếu ông đã hỏi như vậy, vậy tôi cũng nói cho ông biết, đứa con trong bụng cô ấy được ba tháng rồi. Tôi biết, bệnh viện trung tâm các ông có một dụng cụ xét nghiệm máu rất tiên tiến, nhập khẩu từ nước ngoài về, có thể biết trước đứa con trong bụng là trai hay gái.”

“Bà Lục, ý của bà là sao?”

Chủ nhiệm Nhậm nghe được những lời này, lập tức cảnh giác.

Nhìn thấy chủ nhiệm Nhậm thay đổi sắc mặt, sau gáy mẹ Lục giống như có gắn thêm mắt.

Bà đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía cửa, hai người Lâm Thúy Vân và Tô Lam vốn còn chen chúc ở cửa đành lùi về phía sau hai bước theo bản năng.

Mặc dù mẹ Lục không nhìn thấy hai người họ, nhưng vẫn vô cùng cảnh giác đứng dậy đi tới cửa, khóa cửa phòng lại.

Động tác này của bà khiến Tô Lam và Lâm Thúy Vân thật sự không thể nghe rõ chuyện bên trong nữa.

Sau khi khóa cửa phòng lại, mẹ Lục xoay người đến trước mặt chủ nhiệm Nhậm.

Chủ nhiệm Nhậm nhìn thấy dáng vẻ thần bí của bà thì nhất thời cảnh giác mạnh hơn: “Bà Lục, rốt cuộc bà muốn nói chuyện gì?”

Mẹ Lục ngồi tao nhã, đôi mắt vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm người trước mặt: “Chủ nhiệm Nhậm, tôi không ngại nói thật cho ông biết, trước đây tôi không muốn để con trai tôi và Lâm Thúy Vân ở cùng nhau. Sau đó không biết cô ta dùng thủ đoạn gì mà mang thai được, nếu không phải đang nể mặt đứa con trong bụng cô ta, hôm nay không có chuyện tôi đến thành phố Ninh Lâm đâu.”