Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 362: Liệu cô ta có lòng tốt như vậy sao?



Thời Vũ Kha cũng không nói giọng điệu tốt với cô: "Tôi nguyện ý ở lại, có quản được tôi chắc? Khi nào thì có thể tìm bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ cho tôi? Lề mà lề mề mãi tới bây giờ vẫn không có tin chính xác à?"

Khi Giản Di Tâm tìm được Thời Vũ Kha, cô ta đã dùng điều kiện là sẽ tìm một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ cho Thời Vũ Kha để đổi lấy toàn bộ thông tin của Thời Du Huyên.

Tất nhiên, những gì cô ta muốn không phải là mấy thứ thông tin cá nhân dễ dàng tra được ở mấy cơ quan nhà nước, mà là những điểm yếu và khuyết điểm trong tính cách của Thời Du Huyên.

Advertisement

Thời Vũ Kha đã nói cho cô ta rất nhiều điều vào thời điểm đó, nhưng khi Giản Di Tâm hành động thì mới phát hiện những điều đó cũng không phải là sự thật.

Giản Di Tâm hạ cổ họng mắng Thời Vũ Kha: "Cô còn mặt mũi hỏi tôi tin chính xác sao? Rốt cuộc Thời Du Huyên có phải là em gái cố không vậy, hay là chị em các người đã liên thủ để đùa giỡn tôi."

Thời Vũ Kha cười ha hả: "Hahaha... cô cũng đấu không lại cô ta phải không? Trời đất chứng giám, những gì tôi nói với cô đều là sự thật, không có nửa chữ dối trá, chỉ là người phụ nữ kia quá xảo quyệt, cô đấu không lại cũng không phải chuyện lạ gì."

Cô ta không thấy bất ngờ khi Giản Di Tâm thất bại trước Thời Du Huyên.

Mười hai tuổi đã có thể bắt đầu giả ngu giả ngơ, lại còn giả bộ ngay trước mặt mình và mẹ những tám năm, nếu nhanh như vậy đã bị thua trận trước Giản Dị Tâm thì Thời Vũ Kha sẽ thất vọng nhiều lắm đấy.

Giản Di Tâm đã không có chút tiến triển gì trong những ngày qua, cô ta vốn đã thấp thỏm nóng nảy, bây giờ lại bị Thời Vũ Kha dồn cho một bụng tức, nét mặt giận dữ của cô ta trở nên dữ tợn hơn.

"Thời Vũ Kha, cô giúp tôi một lần nữa, sau lần này tôi sẽ có hậu tạ."

Thời Vũ Kha cũng không hoàn toàn tin vào những gì cô ta nói, khịt mũi khinh thường: "Cô bớt lừa người ta đi. Lần trước bảo tôi giúp cô, kết quả là đến giờ bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ vẫn không tìm cho tôi. Thịnh Dự Khải đã vào tù rồi, còn việc cô muốn báo thù là chuyện của cô, liên quan gì đến tôi."

Giản Dị Tâm không muốn nhiều lời vô nghĩa với cô ta: "Sau khi mọi chuyện thành công thì cổ

phần của Thời Du Huyên ở công ty Thiên Mã đều thuộc về cô, được không?"

Im lặng.

Thời Vũ Kha đang suy nghĩ, Giản Di Tâm tiếp tục nói: "Tôi biết cô không tin rằng tôi có khả năng này, nhưng đừng quên rằng người phụ trách Thiên Mã kia là em trai tôi, em trai ruột. Hơn nữa lúc Thời Du Huyên đăng ký đã dùng tên của tôi, tôi muốn lấy lại những gì thuộc về mình thì có khó gì chứ?"

“Được rồi, cô muốn tôi làm gì?” Thời Vũ Kha không còn do dự nữa và đồng ý.

Hai ngày sau.

Thời tiết rất nóng nực, Thịnh Hàn Ngọc đã đi làm, Thời Du Huyền thoải mái thả mình trên số

pha vừa ăn trái cây vừa xem TV.

Trong hai ngày qua, chỉ cần Thịnh Hàn Ngọc không ở nhà, Giản Di Tâm sẽ đi ra ngoài và đến biệt thự đối diện với ba mẹ và em trai, Thời Du Huyên cũng vui vẻ và thoải mái hơn.

“Cô chủ, cô Thời đến, cô có muốn gặp không?” Quản gia đi tới báo cáo.

"Cô ta đến sao... không gặp, cứ tôi tôi không có ở nhà!"

Thời Vũ Kha tới đây nhất định là không có chuyện gì tốt, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Thời Du Huyên cũng lười để ý tới cô ta.

"Ồ, bây giờ em gái tôi trèo cao rồi nên khác hẳn nhỉ, không muốn nhận họ hàng là chúng tôi sao? Tôi sẽ quay về nói với bố, cô nói xem ông ấy sẽ nghĩ thế nào đây?" Thời Vũ Kha đã vào được, vừa vào đã nghe cô ta nói.

Băng gạc trên mặt đã được cởi ra, cô ta còn phải đeo khăn che mặt, giọng nói lộ ra vẻ phẫn nộ.

“Lần trước cô nói, không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa, mau quên vậy sao?” Thời Du Huyên đáp, nhưng vẫn để người hầu ép nước trái cây tươi cho cô ta uống.

Thời Vũ Kha nói năng hùng hồn: "Đừng để bụng như vậy, mấy lời chị gái nói với em chỉ là trong lúc tức giận thôi? Lần này chị đến đây để chúc mừng em có thai, mong em có thể sinh cho nhà họ Thịnh một đứa con trai mập mạp, vị thế của em cũng được vững chắc, chị đây cũng có thể được thơm lây."

Nói xong, cô ta đặt quà lên bàn trà: "Đây là tổ yến mà chị mua từ Indonesia về, bổ dưỡng lắm, chị không giữ lại chút nào mà đem qua hết cho em đó."

Liệu cô ta có lòng tốt như vậy sao?