Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 357: “Cứu mạng.” 



“Thời Du Huyên, kẻ cướp này. Cô cướp người đàn ông của tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô, lại còn mặt mũi mang thai đứa con của anh ấy sao?” Giọng nói của Giản Di Tâm rất lạnh lùng, khác hẳn hoàn toàn với giọng nói dịu dàng thường ngày kia.

Phía sau Thời Du Huyên là cầu thang, không có lối thoát.

Giản Di Tâm bước từng bước đến trước mặt cô, đột nhiên giơ chân lên đá mạnh vào phần bụng dưới của cô: “Tôi định làm gì à? Tôi phải giúp cô loại bỏ đồ nghiệt chủng này.”

“Cứu mạng.”

Advertisement

Thời Du Huyên co cẳng chạy lên lầu, Giản Dị Tâm đá hụt nên lập tức đuổi theo.

Cô ta vừa đuổi theo vừa nhe răng cười: “Đồ đàn bà ngu ngốc, người trong biệt thự đã bị cô phải đi ra ngoài hết rồi. Bây giờ nơi này chỉ còn một mình cô thôi, cô có gọi khản cổ cũng chẳng có ai đến cứu cô đâu.”

Thời Du Huyên không có thời gian để nghĩ xem tại sao Giản Di Tâm lại lật mặt với mình nhanh hơn lật sách như thế, cô thầm nghĩ phải chạy nhanh vào phòng ngủ khóa cửa lại rồi gọi điện kêu cứu.

Nhưng người phụ nữ này còn nhanh hơn cô, trước khi cô kịp chạy lên lầu, Giản Di Tâm đã túm lấy cô, ôm eo cô và đập vào lan can.

Một ngày trước, Thời Du Huyên vẫn còn cười nhạo Thịnh Hàn Ngọc vì đã quấn những tấm vải bố lên trông rất xấu xí. Thế nhưng bây giờ cô lại vô cùng biết ơn những tấm vải bố dày này vì bụng bị đập vào cũng không đau.

Nhưng cơ thể cô mất thăng bằng nên Thời Du Huyên ngã xuống cầu thang.

Cô sẽ không ngồi im chờ chết, cô đá vào chân Giản Dị Tâm, rồi hai người đánh nhau trên cầu thang...

Thời Du Huyên không sợ đánh nhau, cô cao hơn Giản Di Tâm và có sức khỏe hơn, nhưng để bảo vệ bụng của mình mà đã mất thế thượng phong, dần dần chống đỡ không nổi.

Giản Di Tâm bắt được sơ hở, một tay túm tóc Thời Du Huyên rồi kéo cô ra cửa và định đẩy cô vào trong cơn mưa gió.

“Trời ơi, có chuyện gì vậy?”

Quản gia quay lại, thấy hai người đang đánh nhau thì kêu lên.

Ngay lập tức Giản Dị Tâm bật khóc và cầu xin một cách đáng thương: “Quản gia, làm ơn cho tôi gặp Thịnh Hàn Ngọc, chỉ cần nhìn thấy anh ấy thì tôi sẽ đi ngay.”

Cô ta làm như thể Thời Du Huyên sắp đuổi cô ta đi, dáng vẻ ác độc ban nãy đã biến mất.

Người phụ nữ này lật mặt còn nhanh hơn lật sách khiến Thời Du Huyên sửng sốt, không phản ứng kịp!

Sau khi nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của người quản gia, cuối cùng cô nhớ lại rằng người phụ nữ này đang diễn trò, thật đáng giận.

“Giản Di Tâm, cô phải nói chuyện bằng lương tâm của mình chứ. Ban nãy cô vừa vào nhà đã đánh tôi, nếu không phải dì Trương về kịp thì tôi đã bị cô lôi ra bên ngoài, bây giờ cô còn giả bộ yếu đuối nữa sao? Vừa rồi cô không phải như thế này.”

Nhưng mặc kệ cô nói gì thì Giản Di Tâm cũng không phản bác, cô ta chỉ trốn sau người quản gia, nép sát vào bà ta run rẩy rồi trong tích tắc đã ngất đi.

“Cô Giản, cô Giản.”

Quản gia ôm Giản Di Tâm đến ghế sô pha, lập tức gọi Thịnh Hàn Ngọc về.

Sau khi gọi điện, bà ta định vào bếp đun nước nóng, lúc chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Thời Du Huyên vẫn đứng im không nhúc nhích, bà ta lại không đi nữa, như thể nếu bà ta rời đi thì cô chủ sẽ làm gì Giản Di Tâm vậy.

Quản gia bảo vệ cô ta, chẳng khác nào đã tin lời của Giản Di Tâm.

Thời Du Huyên tức giận nhưng cũng không khó chịu, quản gia hiểu lầm cũng không sao, chỉ cần Thịnh Hàn Ngọc tin cô là được.

Không lâu sau, cánh cửa mở ra, mấy người ướt sũng từ bên ngoài xông vào.

Thịnh Hàn Ngọc và ba người nhà họ Giản.

“Di Tâm.”

Bà Giản chạy đến và bật khóc khi nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của con gái.

Ban đầu ông Giản còn rất lịch sự cảm ơn Thời Du Huyên đã tìm thấy con gái ông ta.

“Không phải tôi tìm thấy cô ta, mà là cô ta tự mình đến...”

Thời Du Huyên nói ra sự thật một cách mạnh mẽ, sắc mặt không tốt, giọng điệu cũng không tốt.

Sau khi bị đánh cho một trận tơi bời một cách không thể giải thích nổi thì không ai có thể tươi cười hớn hở được.

Cô chưa kịp nói xong, Giản Nghi Ninh đã hỏi: “Ảnh Tử, trán cô bị sao vậy?” Với đôi mắt sắc bén, anh ấy là người đầu tiên phát hiện ra trên trán cô bị sưng lên một cục.

Thời Du Huyên đưa tay lên sờ vào cục u ấy, lúc chưa chạm vào thì cô không cảm thấy gì, giờ mới cảm thấy đau rát.

Giản Di Tâm định dùng đầu gối đạp vào bụng cô nên cô mới lao tới đánh vào đầu Giản Di Tâm, chỉ sợ trên đầu cô ta còn có cục u to hơn nữa.

Quả nhiên, Giản Nghi Ninh còn chưa kịp nói xong thì bà Giản đã kêu to lên: “Di Tâm sao thế này? Sao trên trán lại sưng to như thế? Cô Thịnh, cô đã làm gì Di Tâm của tôi?”