Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 345: Không có khoảng cách



Một tuần sau.

Thịnh Hàn Ngọc trở về, anh không về một mình, còn có một cô gái đang dựa sát bên người.

Cô gái mặc một bộ quần áo đen, dựa sát vào người Thịnh Hàn Ngọc như chú chim nhỏ dính người, đi một bước theo một bước, khoảng cách giữa hai người... không có khoảng cách.

Sự thân mật làm cho Thời Du Huyên đau cả mắt.

Advertisement

"Hàn Ngọc, nơi này rất quen thuộc, nhất định em đã từng đến đây." Giọng nói của cô gái rất êm tai, dịu dàng mềm mại, sự dịu dàng mà trước giờ Thời Du Huyên chưa từng có.

"Đúng, em từng đến đây rồi." Giọng điệu của Thịnh Hàn Ngọc cũng rất dịu dàng, kiểu dịu dàng trước giờ chưa từng nói với Thời Du Huyên.

Hai người đứng ở cửa nói chuyện như không có ai bên cạnh, Thời Du Huyên đứng ở cửa cầu thang chỉ cảm thấy choáng váng,

Chuyện nên tới cũng tới rồi, mặc dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này nhưng Thời Du Huyên cũng có thể đoán được cô ta là ai.

Trong tầng hầm dưới đất hôm đó, cô gái trong bức ảnh và cô gái đang rúc vào người Thịnh Hàn Ngọc bây giờ giống hệt nhau.

Dù thời gian đã qua năm năm nhưng dường như năm tháng không để lại chút dấu vết nào trên gương mặt cô gái này, vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.

Thời điểm Thời Du Huyên nhìn thấy cô gái kia, cô ta cũng chú ý đến người mặc quần áo ở nhà trên cầu thang.

Cô gái nhìn lướt qua Thời Du Huyên, ánh mắt rất lạnh nhạt cũng rất phức tạp.

Có khiêu khích, đắc ý, khoe khoang, còn có sự tuyên chiến và tự tin tất thắng.

Rõ ràng thời tiết rất nóng, nhưng đột nhiên Thời Du Huyền lại rùng mình.

Quản gia ra đón, nhìn thấy cô gái kia cũng sửng sốt: "Cô Giản? Là cô ư? Cô còn sống sao, nhiều năm như vậy cô đã đi đâu thế?"

Cô gái kia chợt giống như bị kinh sợ, nhào vào lồng ngực của Thịnh Hàn Ngọc run lẩy bẩy, không lên tiếng trả lời.

Thịnh Hàn Ngọc không vui: "Dì Trương, dì dọa cô ấy rồi. Người vừa mới đến đừng hỏi nhiều như vậy, phái người dọn dẹp phòng khách tốt nhất để Di Tâm ở."

"Ở đây sao?"

Quản gia quay đầu, hơi do dự liếc mắt nhìn Thời Du Huyên đang đứng trên cầu thang.

Thời Du Huyện xoay người lại, đóng mạnh của phát ra một tiếng Trầm".

"Đợi lát nữa tôi giải thích với cô ấy, dì đi dọn dẹp phòng đi." Thịnh Hàn Ngọc nói.

"Vâng."

Đôi mắt Giản Di Tâm ướt nhẹp giống như nai con bị sợ hãi, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay của Thịnh Hàn Ngọc, nhỏ giọng nói:

"Hàn Ngọc, hình như người nhà anh không thích em, em phải làm sao bây giờ?"

Thịnh Hàn Ngọc dịu giọng an ủi cô ta: "Không sao, em đừng sợ. Bọn họ cũng sẽ thích em, em cho bọn họ chút thời gian."

"Vâng."

Thời Du Huyên thu dọn xong hành lý, thật ra thì không có gì phải thu dọn, chỉ có một chiếc vali nho nhỏ nhét vào hai ba bộ quần áo để thay giặt, laptop và gấu bông.

Còn lại những thứ Thịnh Hàn Ngọc mua cho cô đều không cần, người đàn ông cũng không phải của mình nữa, còn cần đồ làm gì?

Mở cửa ra đã thấy Thịnh Hàn Ngọc đứng trước mặt, tay nâng lên duy trì động tác chuẩn bị gõ cửa.

Nhìn thấy vali hành lý Thời Du Huyên xách trong tay, anh lập tức hiểu rõ.

"Huyên Huyên, em nghe anh giải thích đã."

Anh muốn đi vào trong, Thời Du Huyên ra sức đẩy anh ra ngoài: "Tránh ra, em không muốn nghe anh giải thích. Anh đưa cả người về rồi còn có gì phải giải thích nữa?"

Thịnh Hàn Ngọc không tránh, càng không cho cô đi ra ngoài.

Anh mạnh mẽ chen từ bên ngoài vào trong, đóng cửa lại, tự mình dựa vào cửa:

"Huyên Huyên, anh biết em tức giận nhưng mà chuyện không giống với suy nghĩ của em. Em cũng không thể rời đi chỉ vì anh đưa Di Tâm về chứ?"

"Ho..."

Thời Du Huyên bị lời của anh chọc tức mà cười: "Thịnh Hàn Ngọc, anh nói lý lẽ một chút được không? Anh ra ngoài đúng một tuần, cả một tuần này không một cuộc điện thoại, sau đó trở về lại dẫn bạn gái cũ của anh về nhà, trước đó anh có nói với em một câu nào không?"

"Anh có rất nhiều thời gian để giải thích nhưng anh không nói gì hết. Bây giờ anh đưa người về nhà còn muốn giải thích với em thế nào? Anh không cần giải thích gì hết, em đi, em nhường chỗ cho người ta."