Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 212: Chúng ta về nhà



Nhưng nếu bà ta xảy ra chuyện ở ngoài xe của Thời Du Huyên thì đúng là khó nói rõ được.

Xe dừng lại, khoảng cách đến biệt thự cũng chỉ còn cỡ hai mươi mấy mét, dứt khoát đi bộ về!

Thời Du Huyên mở cửa xuống xe, Vương Dĩnh Chi nghĩ lầm Thời Du Huyên thỏa hiệp, chuẩn bị nói chuyện đàng hoàng với cô, bà ta vui vẻ đi lên ôm chặt cánh tay Thời Du Huyên: “Mẹ nói đúng mà, người một nhà đừng xa cách như vậy…”

Thời Du Huyên đẩy bà ta ra: “Cách xe tôi ra một chút, tôi không phải người một nhà với bà.”

Vương Dĩnh Chi thấy còn cách hơn mười mét là sẽ đến cửa chính, gấp gáp muốn chết rồi, bà ta không vào cửa chính được.

Không được, nhất định phải ngăn cô lại!

Trong lòng Vương Dĩnh Chi nảy ra một suy nghĩ, bà ta chạy đến trước mặt Thời Du Huyên dang hai tay ngăn cô lại: “Vốn là người một nhà, con nói không phải thì là không phải sao? Con nói không tính, chỉ cần con gả cho con trai mẹ thì chính là con dâu của mẹ, phải quản mẹ.”

Cuối cùng đã nói ra mục đích, vẫn là muốn người ta quản.

“À, bây giờ không ai quản bà sao? Vậy tôi lập tức thu lại căn hộ như bà mong muốn.” Không biết Thịnh Hàn Ngọc đã xuất hiện từ phía sau hai người từ lúc nào, giọng nói rất lạnh.



Thời tiết bên ngoài nóng bức, con trai đột nhiên lại xuất hiện làm cho Vương Dĩnh Chi sợ giật mình, quay đầu lại nhìn quả nhiên là con trai.

Bà ta buột miệng thốt ra: “Không phải giờ này con phải ở công ty sao? Tại sao lại ở nhà?”

Bởi vì Thịnh Hàn Ngọc bị dị ứng, trên mặt nổi đầy vết ban còn chưa bớt, mà bà ta lại cứ như không thấy mặt của con trai, chỉ một mực quan tâm lợi ích của mình có bị mất đi hay không.

Không thể tin được mẹ ruột mà có thể bạc tình như thế, hôm nay Thời Du Huyên mới được nhìn thấy.

Có lẽ Thịnh Hàn Ngọc đã sớm quen rồi, không bị ảnh hưởng một chút nào, thờ ơ nói với Vương Dĩnh Chi: “Tôi không ở nhà thì sao biết được bà không giữ lời?”

“Không phải, Hàn Ngọc con nghe mẹ nói…”

Anh vung tay lên ngắt lời bà ta, lời ít ý nhiều nói: “Ngày mai tôi cho người đến thu lại căn hộ, ăn vạ không đi cũng được, nhưng bà đó thể đoán được hậu quả.”

Thịnh Hàn Ngọc nói xong thì ôm Thời Du Huyên vào trong ngực: “Chúng ta về nhà.”

“Được.”