Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 269



Đường Tư Vũ ngồi trong xe, suy nghĩ một hồi, quay đầu nhìn Hình Liệt Hàn: “Mộ Phi chắc là bị Khưu Lâm lừa tới! Những tắm ảnh đó cũng là do người giúp việc của bà ta cố tình tung ra cho anh xem.” Hình Liệt Hàn khẽ khịt mũi: “Anh biết.” Đường Tư Vũ trong lòng khẽ thở dài một hơi, anh biết thì tốt rồi.

“Giải thích rõ ràng như vậy, em đang sợ anh hiểu lầm em à?”

“Không phải anh vừa hiểu lầm rồi sao?” Đường Tư Vũ nhớ đến nụ hôn trừng phạt thô lỗ của anh, liền có chút tức giận, trách móc.

“Được rồi, anh xin lỗi em, anh xin lỗi.” Hình Liệt Hàn không vênh váo, ra vẻ ta đây, trực tiếp thừa nhận lỗi sai của mình.

Lúc này lại chuyển sang Đường Tư Vũ có chút xấu hồ, ngại ngùng. Cô cũng không muốn anh xin lỗi, chỉ mong sau này anh đừng ghen tuông lung tung như thế nữa.

“Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.” Đường Tư Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng đáp lại.

Ngoài đường, ánh đèn nê ông lấp lánh, cả con đường quanh co, uốn lượn như một con rồng dài màu vàng, mà cũng không mất sự lãng mạn. Hình Liệt Hàn bật nhạc, dường như cảm xúc càng dạt dào hơn.

Đến một nhà hàng, cả hai cùng đi lên, Đường Tư Vũ không nói lời nào, lập tức gọi những món ăn yêu thích của mình. Hình Liệt Hàn bổ sung thêm vài món. Máy phút sau, điểm tâm trước bữa tối đã được dọn ra.

Đường Tư Vũ không khách sáo, cầm cái nĩa nhỏ xiên 1 miếng khoai, bỏ vào miệng, ăn phòng một bên má.

Hình Liệt Hàn nhìn cô, cô là người phụ nữ duy nhất bộc lộ bản chất tự nhiên của mình trước mặt anh, không giống như những người phụ nữ khác luôn giả vờ dè dặt mắt tự nhiên, làm bộ làm tịch.

“Tối nay tôi định về nhà ngủ, từ ngày mai tôi phải đi làm rồi.” Đường Tư Vũ nghĩ con trai không ở trong nhà anh, cô cũng không cần ở lại.

Hình Liệt Hàn đang ném ly rượu đỏ trên tay bỗng ngừng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô: “Được rồi, em muốn về đâu thì về!” Đường Tư Vũ hơi giật mình, cô vốn tưởng rằng người đàn ông này sẽ có ý kiến, nhưng nghĩ lại, bây giờ con trai không ở bên cạnh, cô tự do, muốn làm gì cũng không cần bị xen vào, can thiệp! Chẳng lẽ gần đây cô đã quen bị anh bắt nạt mà hình thành một loại nô tính? Lúc cắt miếng bít tết của Đường Tư Vũ bỗng mạnh hơn, như thể để phản đối một cách âm thầm.

Người đàn ông đối diện đang tao nhã cắt miếng bít tết, chăm chú nhìn bộ dáng dùng dao của cô. Anh ta thật sự không biết người phụ nữ này cả ngày nghĩ gì.

Nhưng có một điều, anh chắc chắn, cô nhất định không suốt ngày nhớ đến anh.

Ăn xong, Đường Tư Vũ thấy trời đã không còn sớm, liền nói với người đàn ông bên cạnh: “Anh không cần đưa tôi về đâu. Anh về nhà anh đi! Tôi có thể bắt taxi.”

“Muộn như vậy rồi, sao anh có thể để em về một mình được? Lỡ em xảy ra chuyện gì, anh biết nói với con thế nào?” Hình Liệt Hàn vừa nói, vừa bá đạo nắm chặt cỗ tay cô, đi về phía chiếc xe thể thao của anh.

Đường Tư Vũ nghĩ, nếu anh đã muốn đưa cô về, cô cũng không già mồm từ chối nữa. Cô liền lên xe anh. Cũng may, nơi này cách nhà cô không xa lắm, chỉ khoảng 20 phút lái xe.

Đường Tư Vũ bước xuống, lấy hộp các tông từ phía sau xe, đang định vẫy tay chào tạm biệt người đàn ông ngồi trên ghế lái, liền thấy anh rút chìa khóa xuống xe.

“Anh… sao anh lại xuống xe?” Đường Tư Vũ kinh ngạc nhìn người đàn ông này. Tại sao anh cũng xuông xe? “Cùng đến đây sống.” Hình Liệt Hàn nhướng mày.

Dây thần kinh nguy hiểm nào đó của Đường Tư Vũ lập tức căng ra. Cô bỗng nhận ra 1 vấn đề. Vốn cô nghĩ rằng mình có thể sống xa anh, nhưng hóa ra người đàn ông này hoàn toàn không nghĩ như vậy. Anh đã lên kế hoạch sống ở đây cùng cô từ lâu.

“Đêm nay tôi muốn ở một người. Muốn yên tính một mình.” Đường Tư Vũ không ngại nói rõ ràng hơn, nhưng ngữ khí ôn hòa, dịu dàng của cô lại không có tính tranh luận.

Hình Liệt Hàn quay đầu lại, liếc nhìn cô: “Nhà anh cũng ở trên lầu.” Đường Tư Vũ nghẹn họng, khuôn mặt xinh xắn hơi ửng hồng, lẽ nào cô đã nghĩ nhiều rồi? Anh chỉ đang muốn trở về nơi ở của mình? Đường Tư Vũ không còn lo lắng về chuyện này nữa. Dù sao lúc không có con trai ở nhà, cô không muốn lại phát sinh những chuyện mập mờ đó với anh.

Không phải cô ghét anh, chỉ là cảm thấy một số hành vi cần có chừng mực, dừng lại đúng lúc. Cô không muốn phát triển sâu hơn.

Trong thang máy.

Đường Tư Vũ im lặng cầm chiếc hộp, nắp hộp mở ra hai bên, lộ một tắm ảnh cô và Mộ Phi nắm tay nhau, như cái gai lớn xuất hiện ở phía trên cùng.

Thân hình Hình Liệt Hàn cao lớn, không cần tốn sức đã có thể lần nữa chứng kiến quá khứ ngọt ngào của người phụ nữ này và Mộ Phi.

Anh khó chịu nhíu mày, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. Anh vươn tay giật chiếc hộp trong tay cô: “Anh sẽ hủy những thứ này hộ em.” Tư Vũ giật mình, trong tiềm thức muốn thu lại: “Không được, tôi tự xử lý.” Hình Liệt Hàn hơi dùng sức giành lấy, kiên quyết nói: “Anh sẽ xử lý nó sạch sẽ hơn em.

Hình Liệt Hàn không muốn cô tiếp xúc với những bức ảnh này nữa. Phụ nữ là sinh vật giàu tình cảm, dễ yếu lòng. Nhỡ đâu có bức ảnh nào khiến cô nhớ lại chuyện quá khứ, rồi lại nảy sinh tình cũ với Mộ Phi thì sao? Hoặc là, có một bức ảnh nào đó có ý nghĩa đặc biệt với cô, cô nhặt lên và giữ nó lại? Nghĩ đến những tình huống này, Hình Liệt Hàn quyết không cho phép cô chạm vào những bức ảnh nữa.

Đường Tư Vũ đương nhiên không muốn anh xử lý đồ đạc cá nhân của mình. Cô lấy lý do biện hộ: “Hình Liệt Hàn, đây là chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết.