Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 470: Nhóm máu hiếm thấy



Đối mặt với những lời chỉ trích của Tư Vũ, Bùi Tạp Tư chỉ biết im lặng. Nếu như cô có mang tất cả mọi sai lầm đổ hết lên trên đầu anh để có thể làm cô không phải đau lòng, được như vậy anh cũng nguyện ý. Tất cả những điều ấy, chỉ cần anh không thấy thẹn với lương tâm là được. Đối với chuyện Hoan Hoan có phải là con gái anh hay không, anh cũng không khẳng định lắm, nhưng anh lại hoàn toàn cực kỳ thích cô bé này.

Hiện giờ cô bé đang ở tại phòng giải phẫu sống chết còn chưa biết, trái tim của anh dường như cũng bị khoét đi mất vậy, toàn thân vô cùng đau đớn, mệt mỏi, khó chịu đến mức nước mắt anh cũng đã vòng quanh! Anh cũng không dám nghĩ nếu một lúc nữa bác sĩ ra thông báo cô bé đã xảy ra bất trắc, liệu anh có chấp nhận nổi không!

Tư Vũ mệt mỏi khép lại mi mắt, lệ rơi lã chã. Cô dựa sát vào vách tường lẩm bẩm."Tôi đã mất đi một đứa con, chẳng lẽ còn muốn tôi lại mất nốt đứa này nữa hay sao? Nếu Hoan Hoan không còn, tôi cũng không thể sống được nữa... Hoan Hoan...".Cô hít sâu một hơi, cánh môi run rẩy nói như sám hối: "Hoan Hoan... Mẹ có lỗi với con, chỉ vì mẹ tùy hứng không hiểu chuyện nên mới sinh con ra. Bởi vì mẹ quá yếu đuối, không bảo vệ con cho tốt, nên trước kia mới để con còn nhỏ như vậy mà đã bị người khác mang vứt bỏ đi! Sau này, mẹ lại ích kỷ chỉ nghĩ đến tôn nghiêm của mình mà không công khai thân thế của con..." Nói tới đây, Tư Vũ nghẹn lời, quay đầu đi nhìn mãi về phía cửa phòng cấp cứu. "Hoan Hoan, ba của con chính là chú Tạp Tư, con không phải là đứa trẻ không có ba ba, con cũng không phải là đứa trẻ do mẹ bị cưỡng gian mà sinh ra, con không nên vì thế mà cảm thấy không ngẩng đầu lên trước mặt các bạn nhỏ của mình... Con có nghe được không, con gái của mẹ... "

"Tư Vũ, em hãy mạnh mẽ lên một chút, Hoan Hoan sẽ không việc gì đâu, em hãy tin tưởng ở anh!" Bùi Tạp Tư ôm lấy cô, làm cho cô mạnh mẽ trở lại!

Tư Vũ quay đầu lại, nhìn anh đầy trách cứ: "Bùi Tạp Tư, anh nghĩ rằng em, Lạc Tư Vũ này là ai? Nếu đứa trẻ không phải là con của anh, em lại dám nói nó là con gái của anh sao? Vì sao anh lại không tin em... "

Từ phía sau, Vũ Nghê vác cái bụng sắp đến ngày sinh gắng gượng đi tới bên cạnh Tư Vũ: "Tư Vũ, ngàn vạn lần em đừng nên nghĩ như vậy, Tạp Tư không phải là loại đàn ông ấy đâu... "

Bùi Tạp Tư cảm kích nhìn Vũ Nghê!

"Máu, cháu bé hiện tại đang có nhu cầu tiếp máu rất cấp bách, ba mẹ cháu bé có ở đây không?" .Một y tá trên người mặc bộ quần áo khử trùng vội vàng chạy ra hỏi người bên ngoài, đồng thời cũng ngắt luôn những lời tranh cãi...

"Tôi đây, tôi là mẹ cháu!" Tư Vũ đẩy Bùi Tạp Tư ra, vọt tới trước mặt y tá.

"Chị thuộc nhóm máu O sao?" d∞đ∞l∞q∞đ Cách một lớp khẩu trang y tá hỏi!

Tư Vũ lắc đầu:"Tôi không phải nhóm ấy, chẳng phải có thể lấy máu trong kho máu sao?"

"Tôi thuộc nhóm máu O đây, hãy lấy máu của tôi!" Vũ Nghê lo lắng cho con gái vội nói, cô đã quên mình đang là một thai phụ!

Lạc Ngạo Kiệt lo lắng khẩn trương kéo vợ mình lại, hiện giờ cô đang trong thể trạng này sao có thể truyền máu được đây? Không phải anh ích kỷ, cho dù là Hoan Hoan, nếu lúc này cô cho truyền máu, không phải lại thêm dầu vào lửa, cô lại sinh con trong lúc ấy thì sao?

"Không được, chị chuẩn bị làm mẹ như thế sao có thể truyền máu được? Ba của đứa bé đâu, ba ba cháu thuộc nhóm máu gì? Người bị thương thuộc nhóm máu O- RH âm tính, nhóm máu cực kỳ hiếm thấy, trong kho máu hoàn toàn không có nhóm máu này..." tình huống khẩn cấp, y tá nói chuyện với tốc độ cũng đặc biệt nhanh!

Tất cả mọi người ở đó đều hoảng sợ, ngừng thở nhìn xung quanh!

" Nhóm máu của Hoan Hoan sao lại có thể hiếm thấy như vậy chứ? Tôi thuộc nhóm máu O, nhưng lại không rõ lắm có phải thuộc loại RH âm tính gì gì đó hay không nữa!" Vũ Nghê nhăn cái mũi lại, rõ ràng nói với mình không được khóc, nhưng vẫn nước mắt vẫn cứ rơi!

"Bùi Tạp Tư, cậu cuốn xéo đi đâu rồi, lúc này cậu tới nói đi? Cậu thuộc nhóm máu gì?" Lạc Ngạo Kiệt đã tức giận, hổn hển chất vấn Bùi Tạp Tư, làm anh em nhiều năm với nhau như vậy, làm sao anh lại có thể không hiểu rõ nội tình của bạn mình được chứ!

Tư Vũ cùng Vũ Nghê đều đem hi vọng ký thác vào người Bùi Tạp Tư !

Nhóm máu O- RH âm tính, mấy chữ này thật sự đã làm cho Bùi Tạp Tư hoàn toàn ngớ ra ...

Thượng Đế, trên thế giới sao có thể có chuyện trùng hợp khéo như vậy chứ?

Đáng chết, anh đúng là quá vô lại rồi !

Trong lúc mọi người đang chờ đợi, Bùi Tạp Tư xắn tay áo."Tôi thuộc ... nhóm máu O- RH âm tính, bác sĩ, hãy lấy máu của tôi đi!" Nói xong những lời đó, anh nhìn vào mắt Tư Vũ đầy ân hận, rồi kiên định nói với y tá: "Chỉ cần có thể cứu được con gái của tôi, lấy ra bao nhiêu máu cũng được ... "

"Tốt quá, anh hãy đi cùng tôi vào bên trong đi..." Y tá kéo Bùi Tạp Tư tiến vào trong phòng giải phẫu ...

******************** phân cách tuyến *************************

Trần nhà trắng, vách tường trắng, khăn trải giường trắng, khắp nơi toàn là mùi nước sát trùng đến gay mũi, thật sự là rất khó ngửi ...! Càng tội nghiệp hơn khi lúc này cô bé lại còn không thể nhúc nhích được, không cần phải nói trước là nếu cử động miệng vết thương sẽ đau, mà thật sự cô bé cũng không còn sức để cử động nữa...!

Nhưng có điều, dù phải nằm như thế này cô bé cũng thật vui, bởi vì cô đã không chết, cô vẫn còn sống. Hơn nữa, còn có mẹ Tư Vũ, mẹ Vũ Nghê, cậu, Lạc Dật đều đang ở bên cạnh cô bé, ô...ô, cô thật sự rất vui vẻ!

"Hoan Hoan, con khát nước không? Để mẹ lấy bông dấp nước cho con mềm môi đã nhé..., bây giờ con vẫn chưa thể uống nước được!" Không thể hoạt động thoải mái, nhưng Vũ Nghê vẫn cưng chiều con gái không biết mệt mỏi!

Hoan Hoan nằm ở trên giường mỉm cười yếu ớt khuyên nhủ."Mẹ Vũ Nghê, cám ơn mẹ, nhưng mà mẹ nên về nhà cùng cậu đi, nếu mẹ nghỉ ngơi không tốt, em bé trong bụng cũng sẽ không thoải mái!"

"Hoan Hoan thật hiểu chuyện, mẹ sẽ đặc biệt chú ý cho bé cưng và bản thân thật tốt!" Nhìn con gái trở về từ Quỷ Môn quan, Vũ Nghê thấy đau lòng chết đi được, nghĩ mà đã muốn rơi xuống nước mắt. Nhất là, Hoan Hoan đã chắn một dao cho Lạc Dật như vậy! "Hoan Hoan thật dũng cảm, lúc ấy con không sợ sao? Làm sao con có thể vọt tới chắn trước người Lạc Dật chứ?"

Lạc Dật nhìn Hoan Hoan nằm ở trên giường đầy chịu đựng, nét mặt cậu ta thật đau xót. Cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được những giây phút ấy, Hoan Hoan đã chắn ngang lên trước người mình... Đầu mũi dao sắc nhọn đâm một nhát xuyên vào thân thể cô bé! Cậu cũng không thể quên, lúc ấy “Phụt” một tiếng, giống như tiếng quả bóng cao su bị xì hơi! Âm thanh ấy thật là khủng khiếp!

"Con là chị, con không muốn Lạc Dật có chuyện gì, nếu Lạc Dật mà xảy ra nguy hiểm, điều ấy so với việc con bị thương, còn làm cho con cảm giác khổ sở hơn! May mắn, con không bị sao rồi ..." Cô bé con lại vui vẻ cười rộ lên!"Lạc Dật nói thật đúng, cậu ấy nói chúng ta nhất định sẽ không có chuyện gì, bởi vì đại nạn không chết, tất có hạnh phúc đến cuối đời!"

"Hu hu ..." Lạc Dật khóc rống lên, vốn dĩ cậu ta không nghĩ mình sẽ khóc, nhưng mà cậu lại chịu không nổi. "Hoan Hoan, chị thật đáng ghét, ai cho phép chị chắn một dao thay em chứ? Chị làm như vậy khiến cho em rất không đáng mặt nam nhi, chị có biết hay không? Bây giờ nhìn chị như vậy thành ra em cũng rất áy náy, nhìn chị nằm ở trên giường, kỳ thật so với chị trong lòng em còn khó chịu hơn! Chị là con gái sao? Chị định làm anh hùng à? Chị phải biết rằng đây là việc riêng của nhà chúng ta, trường học chắc chắn sẽ không phong cái danh hiệu danh hiệu anh hùng nhỏ tuổi gì gì đó cho chị đâu, cũng sẽ không cho chị lên đài để diễn thuyết đâu. Chị chỉ có thể ở trên giường mà chịu đau thôi, tối đa cũng chỉ có hai người mẹ có thể làm cho chị chút đồ ăn ngon, ngoài ra, chị cái gì cũng không có, chị thật sự rất ngu xuẩn, cực kỳ ngu dốt mà!"