Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 387: Ba người ngu si



Hoàng Tiểu Tô vừa khóc vừa ném cho Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ một ánh mắt dặn đừng lên tiếng, một bên nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ biết bây giờ con đang ở đâu không?”

Đối diện với những than vãn của Hoàng Tiểu Tô, Hạ Mạt ở bên kia điện thoại lại cực kì bình tĩnh, thậm chí giọng nói cũng không bị ảnh hưởng, vẫn bình thản nói: “Con dùng số điện thoại cố định gọi, đầu số lại là Long Thành, mẹ có thế không biết con ở đâu sao?”

“Haha, mẹ đúng là thông minh cực kì. Vậy mẹ, mẹ có thể đoán được con sao lại gọi điện thoại cho mẹ không?” Hoàng Tiểu Tô còn sợ mình khóc không thật, tự véo mình một cái, đau đến nỗi thiếu chút nữa rơi nước mắt khóc thiệt luôn.

“Hoàng Tiểu Tô, diễn xuất của con còn kém lắm. Mấy cái trò bịp vặt của con cũng chỉ cho tác dụng với ba con thôi. Có chuyện gì cứ nói thẳng ra, nếu không phải đáng giá thì con lăn về đây cho mẹ.” Hạ Mạt vừa lên tiếng đã như thuộc lòng bài của con mình, thẳng mặt vạch trần con gái.

Tiếng khóc lúng túng của Hoàng Tiểu Tô lập tức dừng lại, mặt dày nói tiếp: “Con cũng biết mẹ con thông minh nhất mà, cái gì cũng không gạt được mẹ. Ha ha, không phải con đang đi nghỉ ở Maldives sao? Bỗng nhiên con nhớ đến em ba. Con lại nhớ ra, không phải nó chọc mẹ tức giận sao. Nghĩ đến chuyện đó con lại muốn thay mẹ dạy dỗ nó một chút. Sau đó con lập tức mua một tấm vé máy bay, bay cả đêm đến Long Thành sao? Lúc mà con ở trên đường, con chỉ muốn…”

“Nói trọng tâm.” Hạ Mạt không chịu được nữa: “Nói vòng vo nữa mẹ lập tức cúp máy.”

“Trọng tâm chính là hôm qua lúc con tới thì thấy lão tam bị người ta đánh.” Hoàng Tiểu Tô vội vàng nhảy qua khâu nịnh hót trung gian, nhảy một bước đến kết cục luôn.

Hạ Mạt ở đầu dây bên kia trầm mặc một dây, sau đó nói: “Nó bị đánh không phải chuyện bình thường sao, chuyện này cũng phải nói cho mẹ?”

“Ặc, lần này nó bị đánh hơi thảm.” Hoàng Tiểu Tô che mặt nói.

“Có lần nào nó không bị đánh thảm hả?” Hạ Mạt bình tĩnh hỏi lại.

Hoàng Tiểu Tô bên này tiếp tục che mặt, nói: “Mẹ, lần này không giống nhau. Khí tức của nó bộc phát, hiện tại đan điền bị tổn thương nghiêm trọng. Mẹ biết mà, y thuật của con ngay cả con gà mờ cũng không bằng. Chỉ có thể khống chế để vết thương của nó không nặng thêm, những thứ khác con không biết làm cách nào cả. Vốn dĩ con không muốn kinh động đến mẹ, nhưng Tiểu Duệ lại không gọi được, con chỉ có thể gọi cho mẹ.”

Lần này Hoàng Tiểu Tô nói xong, Hạ Mạt trầm mặc một hồi lâu, lúc sau mới nói: “Đợi chút mẹ sẽ về.”

Nói xong cũng không đợi Hoàng Tiểu Tô nói gì tiếp, lập tức cúp điện thoại.

Nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, Trương Tiểu Lệ mới yếu ớt hỏi: “Chị Hoàng, đó là mẹ ruột chị sao?”

“Đương nhiên rồi.” Hoàng Tiểu Tô cho cô một câu trả lời khẳng định, đợi một chút còn bổ sung thêm: “Chủ yếu là lão tam quá nghịch, còn hay chọc mẹ tôi tức giận, nếu không làm sao nó phải chạy tới Long Thành chứ.”

Hạ Mạt với Trương Tiểu Lệ nghe vậy lập tức hiểu, bảo sao lúc Hoàng Tiểu Tô Gọi điện thoại lại cẩn thận như vậy hóa ra là bởi vì nguyên nhân này.

“Chị Tô, nhà chị cách Long Thành xa không? Đợi bác gái tới đây còn cần bao lâu?” Trương Tiểu Lệ hỏi.

Hoàng Tiểu Tô bẻ bẻ khớp ngón tay, nói: “Cũng xa, có điều cô không cần phải lo lắng, lão Tam nhất định không có chuyện gì. Không bằng bây giờ các cô nên nghĩ là đưa tôi đi ăn ở chỗ nào ngon ngon đi.”

Hạ Mạt với Trương Tiểu Lệ im lặng không nói, hai người thật sự nghi ngờ về việc Hoàng Tử Hiên cuối cùng có phải là con trai ruột, em trai ruột của cả hai người này hay không?”

…...

Lúc đèn đường vừa lên, Hạ Mạt với Trương Tiểu Lệ cuối cùng vẫn đưa Hoàng Tiểu Tô ra ngoài ăn, Hoàng Tử Hiên đáng thương bị ném cho Kim Kỵ Dung chăm sóc. Có điều các cô vừa đi, bốn người Hình Thiên cũng nhân cơ hội này đến thăm Hoảng Tử Hiên.

Hai người lái xe Hạ Mạt ra ngoài, còn hẹn cả Lê Mỹ Gia vừa mới tan làm đi cùng. Đối với chuyện hồi chiều Hoàng Tiểu Tô gọi điện cho mẹ, Trương Tiểu Lệ cũng nói với Lê Mỹ Gia. Đối với chuyện Trương Tiểu Lệ kể, Lê Mỹ Gia cũng không biết phải làm sao, không thể làm gì khác ngoài việc tan họp lập tức đến chỗ mọi người.

Bởi vì trước đó phải đi mau cho Hoàng Tiểu Tô chút đồ dùng hằng ngày, cho nên ba cô gái đi dạo trung tâm thương mại trước. Lúc đi dạo Hoàng Tiểu Tô đột nhiên nhảy ra một ý tưởng, nói buổi tối muốn về nấu canh ngân nhĩ hạt sen ăn. Ba người còn lại nhẹ nhàng bày tỏ mình không biết nấu, nhưng Hoàng Tiểu Tô lại càng muốn ăn. Cô nói đầu tiên cứ mua nguyên liệu về nấu trước đã, sau đó có thể lên baidu học nấu là được.

Ba người còn lại không thể làm gì khác ngoại trừ việc đi theo cô, tay đẩy xe vào trong một siêu thị. Trương Tiểu Lệ vừa tra baidu vừa nói: “Chúng ta phải mua ngân nhĩ, hạt sen và đường phèn, còn phải mua chút kỷ tử và táo đỏ. Nấu lên sẽ rất ngon.”. Truyện Xuyên Không

“Vậy giao cho cô.” Hạ Mạt và Lê Mỹ Gia không hẹn mà đồng thanh đùn đẩy nhiệm vụ quan trong này cho Trương Tiểu Lệ.

Trương Tiểu Lệ: “…”

“Tôi trông chờ vào cô đó.” Hoàng Tiểu Tô đưa cho Trương Tiểu Lệ một động tác tay biểu thị cố lên.

Trương Tiểu Lệ khóc không ra nước mắt, cô nào có biết làm, mấy cái chuyện nấu cơm này nhìn đã biết không đơn giản, cực kỳ phức tạp. Nếu ngộ nhỡ nấu không ngon, Hoàng Tiểu Tô lại tức giận. Cô cũng không dám chọc giận cái người không biết trước được hậu quả này đâu. Cuối cùng cô nghĩ ra được một người, lập tức rút điện thoại gọi cho Giang Y Y.

Ở trong điện thoại, đầu tiên cô hỏi cô ấy có đang rảnh không, đợi đến khi Giang Y Y nói không có bận gì, Trương Tiểu Lệ mới mời cô cùng đi ăn cơm, không để cho cô có cơ hội cự tuyệt, lập tức báo địa chỉ của mình rồi cúp điện thoại.

Trương Tiểu Lệ biết Giang Y Y nhất định sẽ đến, lập tức ung dung đi mua những nguyên liệu nấu ăn kia. Bốn người phụ nữ loanh quanh hơn nữa vòng siêu thị mới tìm được vị trí trưng bày các loại trái cây khô. Đầu tiên là mua đường phèn, táo đỏ và kỷ tử. Đến lúc mua ngân nhĩ, bốn người lại đau đầu, cả một siêu thị lớn như vậy mà lại không có ngân nhĩ.

“Tôi cảm thấy cái mộc nhĩ trắng này cũng giống ngân nhĩ lắm.” Lê Mỹ Gia chỉ một loại mộc nhĩ nói.

“Mộc nhĩ trắng là mộc nhĩ trắng, mà ngân nhĩ là ngân nhĩ.” Hạ Mạt nghiêm túc nói.

“Ừ, không thể nói hai cái này giống như nhau được. Nếu nấu sai rồi thì nó không phải canh ngân nhĩ, mà là canh mộc nhĩ rồi.” Trương Tiểu Lệ nói cũng cực kỳ nghiêm túc.

Hoàng Tiểu Tô xích lại gần nói: “Nhưng mà nhìn cũng giống ngân nhĩ lắm. Nếu không chúng ta cứ mua về thử một chút, không chừng canh mộc nhĩ cũng không tệ.”

Ba người còn lại: “…”

Mấy người nào dám khẳng định uống nhất định sẽ ngon, ba người ngay cả canh ngân nhĩ cũng chưa từng uống chứ đừng nói là canh mộc nhĩ này.

“Tiểu Lệ, Mỹ Gia, Hạ Mạt, mấy người đang nhìn gì ở đây vậy.” Đúng lúc bốn người đang phân vân nhìn mộc nhĩ, Giang Y Y xuất hiện.

Trương Tiểu Lệ như nhìn thấy cứu tinh, kéo cô qua hỏi: “Y Y, cô đến đúng lúc quá. Chúng tôi tìn nửa ngày cũng không tìm được ngân nhĩ, lại thấy mộc nhĩ trắng này rất giống ngân nhĩ. Cô từng ăn canh mộc nhĩ chưa?”

Giang Y Y đầu tiên là bị Trương Tiểu Lệ hỏi đến sửng sốt, sau đó thấy Hạ Mạt với Lê Mỹ Gia, còn có cả một người phụ nữ xinh đẹp không biết là ai đang dùng ánh mắt nhìn mình chằm chằm, cuối cùng cô không nhịn được mà phá lên cười.

Bốn người nhìn cô cười đến mức đầu óc cũng ngu đi, Trương Tiểu Lệ tức giận bấm cô một cái: “Cô cười cái gì, tôi hỏi nghiêm túc đó.”

“Ha ha ha, các người để cho tôi cười trước đã. Cười xong tôi sẽ trả lời các người. Ha ha ha…. buồn cười chết mất…” Giang Y Y vẫn cười sằng sặc không kiềm chế được.

“Cười đi, cứ cười đi. Để xem tý nữa tôi làm sao hành chết cô.’ Trương Tiểu Lệ ném cho cô một cái ánh mắt cảnh cáo nói.

Giang Y Y không dám cười nữa, nhưng trên mặt vẫn không thể nhịn được. Cô tiện tay lấy mộc nhĩ trắng trong tay Trương Tiểu Lệ ném vào xe đẩy, nói: “Mộc nhĩ trắng chính là ngân nhĩ đó. Tôi cũng đến phục các người.”

“Hả, mộc nhĩ trắng chính là ngân nhĩ?” Bốn người đồng thanh kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, tôi nói này mấy vị tiểu thư, không phải các ngươi đều nói người này thông minh hơn người kia sao? Sao ngay cả cái kiến thức của cuộc sống bình thường này cũng không có?” Giang Y Y vẫn cười không lấy được giọng.

Bốn người phụ nữ mặt đầy lúng túng.

“Chỉ số thông minh với cuộc sống là hai chuyện khác xa nhau.” Lê Mỹ Gia kiên cường không chịu thừa nhận đây là chuyện mất mặt, nếu như là cô trước kia, còn không phân biệt được khoai nào với khoai nào cơ.

“Đúng thế, cô đừng có yêu cầu quá cao đối với những người phụ nữ không biết nấu cơm này. Chúng tôi không biết mộc nhĩ trắng là ngân nhĩ, điều này hoàn toàn hợp tình hợp lý.” Trương Tiểu Lệ tranh thủ nói.

Hạ Mạt với Hoàng Tiểu Tô hoàn toàn tán đồng nói: “Đúng vậy.”

Giang Y Y bị mọi người đổi trắng thay đen đánh bái, cuối cùng giơ tay nói: “Được rồi được rồi, các người xinh đẹp, nói gì cũng đúng. Các cô còn phải mua cái gì không, tôi mua giúp các người. Tránh cho một lúc nữa các người lại thắc mắc ớt chuông có phải khoai tây không?”

“Cái này chúng tôi biết.” Bốn người đồng thanh bày tỏ vấn đề này không hề áp lực.

Giang Y Y lại cười phá lên, cô thật sự không biết phải làm sao với mấy người này. Cô bắt đầu nghi ngờ mấy người họ ngay cả đậu hũ non với đậu hũ già cũng không thể phân biệt được. Nhưng chuyện như thế này xảy ra ở trên người họ cũng không ngạc nhiên mấy, thậm chí còn là chuyện bình thường.

Từ trung tâm thương mại đi gia, qua sự giới thiệu của Trương Tiểu Lệ, Giang Y Y biết được thân phận của Hoàng Tiểu Tô. Sau khi năm người ném những đồ mình vừa mua được vào cốt, bắt đầu vào quán cơm nổi tiếng bên cạnh để bàn về vấn đề cơm tối.