Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 34: Lần đầu tiên tự thú



Ngày đó trước khi Thiệu Quân đi, còn cố ý quay lại, dặn dò Tiểu Hòa: “Những việc hôm nay tôi hỏi cậu, cậu đừng mang đi nói lung tung.”

Tuy rằng Thiệu tam công tử không làm gì, chỉ đơn thuần kéo người nói chuyện phiếm, thế nhưng phí phục vụ cũng không thể trả thiếu một phần, tiền boa đều đưa theo giá nguyên bộ, ra tay rất hào phóng, Tiểu Hòa thức thời gật gật đầu: “Tôi hiểu mà Tam gia, tôi sẽ không nói.”

Bàn tay Thiêu Quân nửa nắm đưa lên che miệng, muốn nói lại thôi: “Còn có, cái kia, những chuyện khác cũng đừng nói lung tung…… Nếu quản lý của các cậu hỏi, cậu cứ nói bị làm đến sảng khoái đi.”


Kỳ thật da mặt Thiệu Quân rất mỏng, ngượng ngùng, sợ người ta đồn đại hắn có bệnh.

Đến những chỗ này phải làm thì mới bình thường, nếu không làm, vậy chắc không phải sinh lý có vấn đề gì khó nói chứ hả? Không phải là đàn ông hàng thật giá thật?

Ra khỏi câu lạc bộ đêm, cũng không để ý lúc này là mấy giờ, Thiệu Quân gọi một cuộc điện thoại cho ba hắn: “Ba, về chuyện La Cường bị bắt lúc trước, con có chuyện muốn hỏi ba.”

Thiệu tam gia là một người tính tình dễ xúc động, mỗi lần làm chuyện gì, nói gió chính là mưa, hoàn toàn không để lại cho người khác một con đường sống để xoa dịu. Đối với La Cường hắn còn sủng một chút, còn đối với baba hắn thì hắn hoàn toàn không hề biết đến hai chữ khách khí.

Buổi tối, hơn mười một giờ, Thiệu Quân về nhà, bang bang bang gõ cửa phòng ngủ của baba hắn.

Suốt cả một tháng cũng khó thấy được hắn thò mặt trở về, cho nên chỉ vì hắn đến, mẹ kế của hắn liền bị Thiệu Quốc Cương dựng dậy, đuổi tới ngủ ở khách phòng.

Vu Lệ Hoa bọc quần áo, ngồi trên giường ở khách phòng, thật sự rất tủi thân.

Thiệu Quốc Cương nói: “Để Quân Quân nhìn thấy sẽ lại tức giận, em là người lớn so đo với một đứa nhỏ làm gì, đừng chấp nhặt với nó.”

Vu Lệ Hoa quay mặt qua nói: “Nó mà là đứa nhỏ sao? Con trai anh đã bao nhiêu tuổi rồi?…… Hai chúng ta cầm giấy chứng nhận, là vợ chồng hợp pháp, anh làm thế này là sao chứ?”

Thời khắc mấu chốt, con trai vẫn quan trọng hơn vợ.

Vợ có thể thay đổi lúc nào cũng được, còn con trai vĩnh viễn là người gần gũi nhất.

Thiệu Quốc Cương mặc áo ngủ, kêu con trai mình đi theo vào thư phòng.

Trong thư phòng đặt một chiếc bàn làm việc rộng rãi, văn kiện trên bàn chất thành núi, bên cạnh đặt hai lọ cờ vây, còn có một tấm ảnh cha con hai người đứng sóng vai chụp chung.

Hai người ngồi đối diện ở hai bên bàn, giống hệt như cấp dưới tìm lãnh đạo nói chuyện, nghiêm túc nhìn nhau. Thiệu Quốc Cương đơn giản nói một câu: “Thiệu Quân, không cần làm ở ngục giam nữa, ta không yên tâm về an toàn của con, ta đã thu xếp xong cho con rồi, mấy ngày nữa vào trong cục làm việc.”

Thiệu Quân cũng rất dứt khoát: “Được, đi thì đi.”

Thiệu Quân còn chưa nói xong: “Thế nhưng con muốn biết rõ một số chuyện, ba phải nói thật với con.”

Thiệu Quốc Cương nói: “Con hỏi đi.”

Mấy ngày hôm trước ông nói với con trai chuyện đổi sang nơi khác, Thiệu Quân sống chết không chịu đáp ứng, không nghĩ tới hôm nay lại sảng khoái như vậy, Thiệu cục trưởng cũng bồn chồn.

Đầu óc Thiệu Quân xoay chuyển thật nhanh giống như bắn pháo: “Mấy ngày hôm nay công việc của con không được thuận lợi, có chỗ do con xúc động nên gây ra sai sót, trong lòng phạm nhân cũng có mâu thuẫn, có vướng mắc, vì vậy con mới dứt khoát giao ra công tác. Nhưng con hỏi ba, rốt cuộc La Cường bị mọi người bắt được như thế nào? Ba, con còn tưởng ba rất trâu bò, hai tay hai súng trí dũng song toàn đơn thân độc mã chiến đấu với phần tử xấu trên đường quốc lộ khiến đối phương phải tự nộp vũ khí đầu hàng gì gì đó, vậy mà cuối cùng lại không phải tự tay ba bắt? Là người ta tự thú sao?!”

Thiệu Quốc Cương vẻ mặt bình tĩnh: “Phạm nhân tự thú thì có vấn đề gì sao? Tiết kiệm cảnh lực, giảm bớt thương vong, thể hiện được sự uy nghiêm của quốc pháp, sự khoan dung của chính phủ.”

Thiệu Quân lấy di động ra, mở một đoạn tin tức hắn tìm được trên mạng: “La Cường tự thú, có liên quan đến bức ảnh chụp này, đúng không?”

Tiêu đề của tin tức chính là “Bộ công an mạnh mẽ truy quét các hoạt động đồi trụy phi pháp đạt được kết quả cao, tập đoàn hắc đạo đứng đầu kinh thành đã sa lưới pháp luật”.

Người trong ảnh chụp không phải La Cường, mà là lão tam La gia La Chiến.

Hai tay La Chiến bị còng sau lưng dẫn vào nhà lao, được bốn gã đặc công cầm súng áp giải, nòng súng màu xám để trên gáy, giống như một giây tiếp theo sẽ lên pháp trường xử quyết.

Kỳ thật loại ảnh chụp này rất ít công khai, phạm nhân cũng có nhân quyền, bình thường ra ngoài đều trùm vải đen trên đầu, hoặc là chỉ lộ sườn mặt mơ hồ, lên hẳn ống kính như La Chiến, rất hiếm thấy.

Hai năm trước các trang web xã hội lớn đều đăng tin tức này, lúc ấy Thiệu Quân cũng xem qua, nhưng không để ở trong lòng.

Bây giờ quay đầu nhìn lại, khuôn mặt của La tiểu tam này, lông mi ánh mắt sống mũi, quả thực y như đúc ra từ cùng một khuôn với La Cường, chẳng trách anh em hai người lại thân như vậy……

Ngày đó rốt cuộc Thiệu Quân cũng hiểu rõ, tên La Cường này tại sao lại vào ngục giam, vì sao lại mang oán hận trong lòng đối với baba hắn.

Lúc trước bên trên hạ xuống lệnh bắt người, toàn thể hệ thống công an xuất động, triển khai một cuộc hành động săn lùng quy mô lớn. Tập đoàn hắc đạo rắc rối phức tạp, ngoan cố càn quấy ẩn núp trong lòng thành phố, một năm này bị lùng quét đến thất linh bát lạc, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, những nhân vật cấp lão đại lần lượt sa lưới, đền tội, trong số đó có Vưu nhị gia ở hoàng thành, con trai Đàm ngũ gia ở Hậu Hải, Điếu Quỷ Lý ở hồ Long Đàm, còn có anh em La thị trong tám con ngõ ở Tây Tứ, là “tứ bá kinh thành” hưng thịnh nhất trên giang hồ năm ấy.

Người đầu tiên sa lưới chính là La Chiến. La Chiến bị bắt ở sân bay Bắc Kinh, sau đó lập tức bị giam giữ không cho phép người thân thăm hỏi. Khi bị đưa vào phòng thẩm vấn, hắn còn không biết rõ ràng, anh hắn rốt cuộc đã chạy hay chưa.

Người thẩm vấn hắn nói với hắn, La tam, cậu thành thật khai báo đi, chúng tôi đã bắt được anh cậu rồi, hiện giờ cậu ngoan cố chống cự cũng không có ích gì, chỉ bất lợi đối với anh cậu hơn thôi, anh cậu ở bên kia cũng không bảo vệ được cậu.

La Chiến ở dưới tình thế này, liền thẳng thắn khai báo với công an.

Thế nhưng, cho dù La Chiến có mang hết những chuyện hắn biết trút ra khỏi bụng, cũng vô dụng, hắn không phải là lão đại. Hắn vừa chưa từng giết người, cũng không giấu ma túy vận chuyển súng, chưa phạm phải án lớn gì. Toàn bộ việc kinh doanh và bất động sản của La tiểu tam đều là anh hắn tặng không cho hắn, rất nhiều nội tình quan trọng hắn hoàn toàn không biết rõ. Nếu như La Cường không bị quy án, vụ án này sẽ không thể kết thúc.

Trên thực tế, khi ấy đúng lúc La lão nhị không ở Bắc Kinh, nghe được tiếng gió liền bỏ trốn.

Bộ công an phát lệnh truy nã cấp A, cả nước đổ dồn lùng bắt La Cường.

Bên trên thúc giục cấp dưới kết án, kỳ hạn đến trước đại hội XX phải phá án. Khi đó Thiệu Quốc Cương vẫn là phó cục, chủ quản việc điều tra xử phạt, tự thân xuất mã, đi suốt ngày đêm, dẫn quân khắp các quốc lộ, đuổi đến tận vùng biên giới Vân Quý, thậm chí điều động cả võ cảnh bản địa, mang theo vũ khí hạng nặng soát núi.

Từ nhỏ La Cường đã lăn lộn ở biên cảnh, năng lực lẩn trốn và sinh tồn dã ngoại rất mạnh, không đi đường cao tốc và thành phố lớn, mà hóa trang ẩn núp trong núi.

Cả hành trình này đã khiến cảnh sát công an mệt mỏi muốn chết, vồ hụt hết lần này đến lần khác, chỉ có thể đuổi theo suốt một đường lượm giày hỏng của La Cường, uống mấy chai nước còn sót lại, hoặc là tìm đồng bạn bị đập ngất khi lục soát trên núi, súng còn bị cướp. Hành động lần này bị rơi vào danh sách phê bình, cấp trên nổi trận lôi đình, nghiêm khắc trách cứ.

Dưới tình huống như vậy, bên trong cục trải qua đủ loại thảo luận cân nhắc phương án, cuối cùng quyết định công bố rộng rãi ảnh chụp lão tam La gia bị bắt trên mạng, bức La Cường đầu hàng.

Hai tay Thiệu Quân đan vào nhau chống ở bên môi, hai mắt đăm đăm, lẩm bẩm nói: “Cho nên cứ như vậy, cái tên kia liền…… chui đầu vào lưới?”

Thiệu Quốc Cương ngồi nghiêm chỉnh, gật gật đầu: “La lão nhị này, người ngoài đều nghĩ y vô tâm vô phế, cực kỳ hung ác tàn nhẫn, kỳ thật khi đó chúng ta đã phải mất rất nhiều thời gian nghiên cứu mới phát hiện ra, tư liệu về y đầy cả một ngăn tủ, đối phó với người như thế phải đánh vào mặt tư tưởng, y có một nhược điểm rất trí mạng.”

“Con bà nó……” Thiệu Quân mở to mắt, khóe miệng không nhịn được khẽ động, “Nhược điểm trí mạng của tên khốn kiếp này chính là em trai bảo bối kia của y!”

Thiệu cục trưởng là một cảnh sát kinh nghiệm phong phú, khi đó lại sơ suất không nghe ra được, toàn thân cao thấp mỗi một lỗ chân lông trên người con trai bảo bối của mình đều bốc lên vị chua……

Những chuyện Thiệu Quân biết kỳ thật không hề ít hơn so với baba hắn.

Thiệu Quốc Cương nhất định không biết đoạn năm tháng gian nan trong ngõ nhỏ Tây Tứ năm đó.

Thiệu Quốc Cương nhất định không biết La tiểu tam trước đây ăn cơm ai làm, ai một bên phân một bên nước tiểu nuôi nấng em trai, ai bởi vì tiểu Tam nhi bị người khi dễ bên đường mà quần ẩu với người ta cuối cùng phải vào trại giam vị thành niên, một bước rơi vào địa ngục, bỏ lỡ nửa đời người.

Khi đó La Cường đã đi qua biên giới, tiến vào Myanmar, hoàn toàn có thể mang tiền cao chạy xa bay, cả đời nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Tin tức công an truyền ra, cũng tương đương với nói cho y biết, La tam đã phải đền tội, La Cường nếu anh di dân cả đời không trở lại, chính là hại chết em trai anh.

La lão nhị bản thân anh đáng lẽ phải chịu hai mươi năm thời hạn thi hành án, lại thêm La tam mười năm, chính là ba mươi năm, anh không trở lại, em trai anh sẽ phải một mình ngồi ba mươi năm này thay anh, đời này La Chiến đừng mong ra khỏi ngục giam nữa.

Sau khi ảnh chụp và tin tức được phát ra, không đến ba ngày, tất cả mọi người đều không dự đoán được sẽ nhanh như vậy, dễ dàng như vậy, La Cường ở biên cảnh nộp vũ khí đầu hành tự thú với bộ đội biên giới.

Khi La Cường tự thú chỉ đưa ra một yêu cầu: “Có thể đem mười năm thi hành án kia của tiểu Tam nhi tính hết lên đầu tao không?”

“Lão tử vui lòng ngồi nhà lao ba mươi năm, tiểu Tam nhi nhà tao mới chỉ là một thằng nhóc, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng chưa trải qua, cầm đao trong tay cũng chỉ có thể giết gà trong phòng bếp, thả người ra đi.”

La Cường kết thù với công an, cũng là có nguyên nhân cả.

Người đời có câu, tai vạ báo thù không bằng huyết thân phụ mẫu, Thiệu cục trưởng dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi, tấn công vào thân tình ép buộc La Cường tự thú, chính là không nói đạo nghĩa giang hồ, thắng mà không vẻ vang. Hơn nữa La Cường còn phát hiện, tiểu Tam nhi ở trong phòng thẩm vấn và trại tam giam, ăn không ít đau khổ.

Thiệu Quân nhíu mi hỏi: “Ba, chắc ngài không dùng thủ đoạn tra tấn bức cung đấy chứ?”

Thiệu Quốc Cương vẻ mặt nghiêm túc hút thuốc, nói từng câu từng chữ: “Ba của con sẽ không.”

Thiệu Quân cũng có xu thế tin tưởng baba hắn. Về phương diện công tác, Thiệu Quốc Cương vẫn luôn cực kỳ chính trực, lại rất có năng lực phá án, bởi vậy sau một năm hoạt động truy quét có hiệu quả rõ ràng, lãnh đạo nhiệm kỳ mới lên nắm quyền, Thiệu Quốc Cương vì có công phá án, được đề bạt từ phó lên trưởng.

Nhưng Thiệu Quân không tin được mấy người phía dưới, trong phòng thẩm vấn ra chút thủ đoạn là chuyện bình thường, vài ngày không cho ăn cơm, không cho ngủ, không cho đi WC, đánh đập, dùng người nhà uy hiếp, thậm chí treo người lên trên cửa sổ chỉ để mũi chân chạm đất…… Việc này cũng không hiếm gặp.

Nói từ góc độ của Thiệu Quốc Cương, ông cũng không làm sai gì cả. Ông là một cảnh sát đã hành nghề ba mươi năm, mà La Cường là tội phạm. Mèo vờn chuột, cảnh sát bắt tội phạm, khiến y nhận tội đền tội, đạo lý hiển nhiên, thiên lý rõ ràng, chẳng lẽ ông đây vu oan giá họa cho La Cường sao?

Huống hồ, ngành công an phá án thu lưới, để người nhà đứng ra, khuyên giải phần tử phạm tội đầu thú, đây là thủ đoạn hữu hiệu thường dùng, vẫn không trái với bất cứ điều lệ nào.

Thế nhưng, ở trong mắt La Cường, y là anh trai, lại không bảo vệ được em mình, khiến tiểu Tam nhi chịu khổ, chịu tội, phù hoa tan vỡ, gia tài tiêu tán, đó là do anh trai quá vô dụng!

Thiệu Quốc Cương chẳng khác nào đã đạp lên đầu hai anh em họ, để “đi” tới vị trí cục trưởng.

Lão tử đã từng té ngã một lần trước mặt Thiệu cục trưởng ông, một ngày nào đó tôi còn muốn trả lại, sao có thể coi như kết thúc được? Cho dù tôi phải ngồi tù, vì chịu tác động mà phai nhạt suy nghĩ trả thù, thế nhưng, nếu có một ngày lão tử có liên quan đến thằng nhóc Thiệu gia nhà ông… Không phải là tôi đã làm tiểu Tam nhi thất vọng sao?

Lão tử đời này làm gì? La Cường ta chính là tặc, sinh ra đã ăn chén cơm này, nếu một ngày nào đó thay hình đổi dạng bỏ gian tà theo chính nghĩa, chẳng phải là ông đây đã làm thất vọng con đường dùng núi đao biển máu liều mạng mở ra mấy năm nay sao?!

Lúc ấy La Cường đang ở trong trại tạm giam, tiêu tiền mời mấy luật sư về án hình sự nổi danh nhất kinh thành, thu thập đủ loại chứng cứ, phản cáo công an tra tấn bức cung La tiểu tam.

Hai bên ở trên tòa án cãi cọ vài trận, vụ án chậm chạp không phán, kéo dài rất lâu. Cũng chính vì như thế, anh em La gia chân trước chân sau đóng ở trại tạm giam hơn một năm, cuối cùng mới lĩnh được bản án vào tù.

Dân kiện quan rất khó, muốn kiện ngược cơ quan ban ngành chính phủ thì quả thực khó hơn lên trời, nhất là loại chuyện mẫn cảm như tra tấn bức cung này. Cuối cùng La Cường cũng không thể đòi lại công bằng cho tiểu Tam nhi nhà y, chuyện này bị tòa án bỏ mặc, bởi vậy trong lòng La Cường vẫn khắc sâu oán hận.

Vào lần duy nhất La Cường mặt đối mặt giao chiến với Thiệu cục trưởng trong phòng thẩm vấn, y rõ ràng nói với Thiệu Quốc Cương một câu: “Hôm nay ông đây rơi vào tay chúng mày, muốn giết muốn chém tùy mày, thế nhưng chúng mày đừng khi dễ em trai tao. Mày khi dễ nó, tao nói cho mày biết, tương lai tốt nhất là người của mày, đừng rơi vào lòng bàn tay tao.”

Người của mày đừng rơi vào lòng bàn tay tao.

Câu nói ngoan độc từng bị bỏ qua này, Thiệu Quốc Cương nhớ kỹ, La Cường cũng chưa từng quên.

Hết chương 34.