Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 2: Quốc bảo của nhà tù số ba…



Thiệu Quân nhíu mày, than thở. “La Cường sao hắn lại thế, hai ngày trước không phải còn rất tốt sao?”

Điền đội ở đầu kia điện thoại nói, tốt cái gì a, mấy tháng nay lúc nào cũng cáu kỉnh, tôi thấy La lão nhị gần đây có vẻ bất ổn, khẳng định là trong tư tưởng có biến. Thiệu đội trưởng, cậu không phải là quen biết với y sao? Tìm y nói chuyện một chút đi a, người này cần phải giáo dục lại, không thì sớm muộn gì y cũng sẽ gặp chuyện không may.

Thiệu Quân trầm mặc.

Đột nhiên Thiệu Quân mở miệng hỏi. “Giam từ lúc nào?”

Điền đội nói, ngay sau hôm cậu đi liền giam lại.

Thiệu Quân vừa nghe liền nóng nảy, rống lên. “Đã hơn một tuần rồi? Sao có thể giam lâu như vậy, còn không mau thả ra!”

Điền đội nói, chúng tôi nào dám thả a, thả rồi lỡ như có người bị thương thì ai phụ trách? Cả cái nhà giam này không ai đánh thắng được y.


Thiệu Quân quát. “Nhiều ngày thế rồi, xảy ra việc lớn như vậy, các cậu còn không nói sớm cho tôi biết!”

Điền đội cũng không dễ chịu, chúng tôi nào dám tìm ngài a, Thiệu tam gia? Di động ngài tắt máy, chúng tôi gọi tới nhà ngài, vậy mà người nhà của ngài lại nói với chúng tôi là không có người này!

Thiệu Quân vội vàng hỏi. “Các cậu có đánh y không? Có xích lại không? Đừng có động thủ với La Cường, đừng chọc y phát cáu.”

Điền đội bất đắc dĩ nói, xích cũng xích rồi, không thì sợ y lại đi đập phá phòng tạm giam, hiện tại kinh phí cho nhà giam thiếu thốn như vậy, chúng tôi thực sợ y ra tay phá phòng ngủ.

Chúng tôi chọc giận y?

Chúng tôi cũng không dùng mấy loại xử phạt thể xác, không đánh không mắng cũng không đến mức lỗ mãng.

Còn đánh y?

Có mà chúng tôi tự chịu thiệt làm mình bị thương, không thể gây ra thương tích cho y được a, người này con mẹ nó chính là quốc bảo, là đại bảo bối được khu nhà giam số ba nuôi dưỡng! Cả một đống người đều bâu vào tâng bốc y, dỗ dành y!

Còn quốc bảo cái gì…..

Thiệu Quân thấp giọng mắng một câu, La Cường cái tên khốn kiếp, giở trò cái gì, tính tình như con lừa.

May là không bị đánh. Nhưng mà chân tay đầy xiềng xích như thế chắc cũng không được thoải mái, người thì bị cột trên ghế sắt trong phòng tạm giam, hai bộ xiềng xích có dây thừng nối ở giữa, đeo một đống thứ đó lên, đứng cũng không đứng dậy được, chỉ có thể khom thắt lưng, ăn uống đại tiện đều ở trong bốn góc phòng, so với trực tiếp dùng cách xử phạt thể xác còn khó chịu hơn, đúng là tự làm khổ mình.

Phạm nhân lại còn kiêu ngạo hung hãn, bắt giam vài ngày cũng phải chịu không ít kinh hãi.

Cũng đã giam hơn một tuần…..

Thiệu tam công tử gác điện thoại, quẹt miệng, hàm răng cố sức cắn điếu thuốc, trầm mặc nhìn cảnh vật nhanh chóng xẹt qua trên đường cao tốc, hai mắt đăm chiêu.

Mặc cho hai tên anh em ở bên tai chi oa ầm ĩ, Thiệu Quân cả một lúc lâu vẫn không nói chuyện…

Thiệu Quân dọc theo đường đi liên tục thúc giục Sở Tuần tăng tốc, nhanh nhanh chạy đến ngục giam Thanh Hà.

“Lái xe chẳng khác nào đàn bà.” Thiệu Quân oán giận.

Sở Tuần cả giận nói. “Tốc độ cũng đã hơn một trăm năm mươi, nhanh nữa tay tôi sẽ run, lá gan của tôi rất nhỏ được không!”

Chạy tới gần một bến sông, người này thật sự nhịn không được, bắt dừng xe.

“Không được, gia phải đi giải quyết cái đã.” Thiệu Quân lao xuống đường quốc lộ, chui vào một bụi rậm nhỏ, dáng chạy chẳng khác nào con vịt, vốn dĩ muốn một đường không ngừng nghỉ phóng về Thanh Hà, thế nhưng nghẹn hết nổi rồi.

Sở Tuần cười nhạo hắn. “Sao cậu không giải quyết ở nhà cho xong đi!”

Thiệu Quân cũng không quay đầu lại nói. “Tôi nghẹn cả một đêm rồi, không tìm được cơ hội đi tiểu!”

Bóng tiểu ước chừng phải xả đến ba phút, Thiệu Quân cắn thuốc lá, kêu hừ hừ, háng run run, cuối cùng khoan khoái, kéo khóa quần lên, chạy về, sau đó liền sốt ruột cuống cuồng giục Sở Tuần mau lái xe.

Thẩm đại thiếu gia cùng với Sở nhị thiếu gia đều là anh em tốt Thiệu Quân quen biết từ khi còn nhỏ, thường xuyên nháo loạn cùng một chỗ. Trong nhà một là cảnh sát vũ trang thuộc bộ công an, một là bộ đội tổng tham mưu, nhưng hai người cũng không kế thừa gia nghiệp, hiện nay đều tự phát tài bằng việc buôn bán. Mấy người anh em đùa giỡn với nhau, đều cảm thấy Thiệu Quân là một ngoại tộc, ai cũng nói người này bừa bãi, không tuân thủ quy củ, thế nhưng Thiệu Tam công tử lại học ở học viện hình cảnh, kiên kiên định định tốt nghiệp, làm một người cảnh sát nhỏ; thế nhưng nếu ngươi nói hắn đứng đắn, thì sau đó, hắn lại không thèm đi theo con đường tắt nghiêm chỉnh lên làm quan mà cha hắn đã sắp đặt sẵn, không thèm đến những nơi có liên quan đến các bộ và ủy ban trung ương, cố tình vào ngục giam thuộc Sở, tự mình đem tiền đồ của mình lưu đày ở nông trường Thanh Hà.

Mà cô gái tên Đào San San này, cũng coi như là thanh mai trúc mã với Thiệu Quân, sơ trung học cùng trường, trung học cũng vẫn cùng trường. Khi đó, hài tử hơn mười tuổi chính là đang trong độ thanh xuân nóng nảy, vội vàng muốn thử cái mới, Thiệu Quân cũng vậy; trong ban những nam sinh được mọi người chú ý đều có bạn gái, đó là trào lưu, là khuôn mẫu, làm một nam nhân, Thiệu Quân đương nhiên cũng muốn có. Hắn mỗi ngày tan học đều lái một chiếc xe đặc biệt xa hoa lên núi, ngồi ở phía sau xe chính là Đào San San. Hai người từng có một đoạn ái muội tỉnh tỉnh mê mê như thế, thẳng cho đến khi Thiệu Quân vào trường cảnh sát, sinh hoạt của cả hai bắt đầu đi theo những lối rẽ càng lúc càng xa, cũng chậm rãi nhạt dần.

Sở Tuần nói với Thiêu Quân. “Quân nhi, tôi không hiểu nổi, sao cậu lại đào hôn? Đào San San thật sự rất thích cậu.”

Thẩm Bác Văn cũng nói. “Hai người các cậu, một con công an, một viện kiểm sát, nếu tính thêm chú của cậu, thì cả nhà các cậu liền có thể thầu hết cả hệ thống công – kiểm – pháp rồi, cái này gọi là môn đăng hộ đối, ông trời tác hợp!”

“Ai với ai là một đôi…..” Thiệu Quân ngậm thuốc, mơ hồ không rõ than thở.

“Thiệu Quân cậu đừng có giả vờ, việc đã xảy ra thì không được chối, đã sớm là vợ chồng son rồi đi?” Sở Tuần ái muội cười.

“Ít vu oan cho tôi đi, tôi cái gì cũng chưa từng làm. Đối với tôi ấy hả, chưa lên giường thì chưa tính là một đôi.” Vùng da giữa hai mắt Thiệu Quân nhăn lại lộ ra ánh nhìn khinh thường.

Trong xe lại là một trận rối loạn, vậy mà chưa ngủ qua a Quân nhi? Hai nhà không phải đã sớm đính ước rồi sao? Còn chưa động phòng sao cậu đã bỏ chạy Quân nhi? Quân nhi chuyến này cậu lỗ lớn rồi!

“Tôi nói hai người các cậu có thấy phiền hay không! …” Gương mặt Thiệu Quân lộ ra vẻ bực dọc khó chịu, căn bản không muốn đề cập đến chuyện bị ép hôn này.

Thẩm đại thiếu nhíu mày nói. “Tiểu tử cậu làm sao thế?”

Sở Tuần sát ngôn quan sắc(*), hắc hắc cười nói. “Quân nhi, khai thật với anh em đi, cậu có tình nhân.”

(*)Sát ngôn quan sắc: thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt.

Thiệu Quân không nói lời nào.

Sở Tuần nói. “Kỳ thật tôi đã sớm nhìn ra, trong tâm trí cậu nhớ thương người khác, đến cả việc kết hôn cũng chạy trốn. Ai a? Là thiên tiên nào a? Mau khai ra cho gia.”

Thiệu Quân dùng giọng mũi hừ hừ. “Tôi giống như có tình nhân sao….”

Hai người kia đồng loạt hung hăng gật đầu. “Giống, phải nói là quá giống.”

“Đệt…..”

Thiệu Quân nhịn không được phốc một tiếng vui vẻ cười, vươn hai tay làm bộ bóp cổ Sở Tuần, náo loạn vài cái.

Nháo xong rồi, tiếp tục lâm vào trầm mặc, tâm tình không yên….

Hai cái miệng tiện kia dọc đường đi không ngừng tra khảo, cưỡng bức lợi dụ, Thiệu tam công tử lại làm một con trai liều mạng khép vỏ, chết sống cũng nạy không ra cái miệng kia, nhất định không chịu nhận tội.

Sở Tuần khó chịu nói. “Không phải đều là anh em từ nhỏ mặc chung một cái yếm lớn lên sao? Còn mẹ nó gạt chúng tôi, Thiệu Quân cậu như vậy là không nghĩa khí.”

Thẩm Bác Văn nói. “Tôi rất hiếu kì, Thiệu Tiểu Quân đồng chí của chúng ta, nhiều năm như vậy luôn mắt cao hơn đầu, cuối cùng lại có thể coi trọng loại báu vật tuyệt sắc mỹ mạo như hoa nào?”

Thiệu Quân ở trong lòng hừ lạnh vài tiếng.

Người ở cạnh Tam gia gia của cậu, nếu ngày nào đó nói cho hai người các cậu biết, còn không dọa chết các cậu!

Thiệu Quân tới ngục giam Thanh Hà lúc chạng vạng, tay chống cửa xe, hai chân tung lên, tiêu sái nhảy xuống xe, xoay người phất phất tay với hai người anh em kia, nói một câu “cảm ơn a”, lao vút về phía đại môn.

“Đi đường còn uốn éo…. thật đúng là thiếu gia!”

Sở Tuần hí mắt nhìn bóng dáng Thiệu Quân vai rộng eo nhỏ hai chân thon dài, phun ra một ngụm khói thuốc.

Cửa lớn của ngục giam chầm chầm mở ra, sau đó lại đóng lại, phát ra một âm thanh trầm đục nặng nề.

Trên hai cái lô cốt nhỏ một trái một phải sau tường cao, hai gã lính gác mang súng, ánh mắt dưới viền mũ sắt lóe lên vài tia đề phòng.

Thiệu Quân lấy ra giấy chứng nhận, thông qua tầng liên đội gác cổng ngoài cùng của trại giam, đi đến cửa sắt lớn ở nội viện, hướng giác mạc về phía chiếc máy nhận dạng tia hồng ngoại, áp vân tay lên.

Cửa sắt thứ hai đóng lại sau lưng hắn, đi tiếp vào bên trong chính là sân thể dục rộng rãi, đường băng, sân bóng rổ, phòng vui chơi, xưởng chế tác, khu nhà giam cao sáu tầng còn mới tinh…..

Đây là nơi sinh hoạt của toàn thể đội viên và tù nhân của sáu đại đội trong nhà giam số ba của bọn họ, một thế giới hoàn toàn tách biệt, không để người ngoài biết tới.

Thiệu Quân không trở về căn nhà trọ hắn thuê bên ngoài ngục giam. Hắn biết nếu trở về nơi đó, đêm nay chắc chắn cha hắn sẽ phái công an tới bao vây căn phòng, dựng hắn dậy, trùm bao bố cột dây thừng đóng gói khiêng trở về.

Vẫn là trong ngục giam an toàn nhất. Mấy đạo cửa sắt kiên cố này, thật giống như đem tất cả thời gian và không gian chặn lại ở cửa, đem toàn bộ những ồn ào hỗn loạn chắn bên ngoài ngục giam, người bên trong vĩnh viễn đều không ra được, người bên ngoài cũng đừng mong tiến vào.

Trong điều lệ quy định của cảnh ngục, thậm chí đến cả máy móc cũng không được phép mang vào nhà giam. Đây là quy định lâu năm luôn khiến cho nhóm đồng sự bất mãn, người bên ngoài gọi điện thoại vào bên trong, cha mẹ người thân, nhất là vợ hay tình nhân, bình thường trong thời gian làm việc muốn nũng nịu vài câu, gửi tin nhắn, người bên trong đều nhận không được.

Nhưng mà Thiệu Quân lại thích quy định này nhất, hắn ghét nhất là mang di động, hắn không muốn để người quen tìm đến hắn.

Chạng vạng, ở căn tin đã quá giờ cơm chiều, giờ là thời gian học tập văn hóa. Tám giờ rưỡi, lão sư giảng bài xong, các phạm nhân sắp xếp theo đội, loạng choạng từ trong hội trường nhỏ đi ra.

Có người nhìn thấy Thiệu Quân, cúi đầu khom lưng. “Thiệu đội, vài ngày không gặp ngài rồi, hắc hắc…..”

Thiệu Quân híp mắt, khóe miệng khẽ động. “Xếp thành hàng, không được châu đầu thì thầm.”

Tầm mắt hắn đảo qua những phạm nhân đi ở hàng đầu, trong lòng nghĩ đến cái tên khốn kiếp mỗi lần đi qua trước mặt hắn liền nghiêng đầu liếc mắt, khóe môi nhếch lên âm âm tà tà cười, ánh mắt giống như lưỡi dao gọt qua cổ và ngực của hắn…..

Thiệu Quân thấp giọng hô. “3703, bước ra khỏi hàng!”

“Đến!”

Một cái đầu nhỏ đen sì tròn như cái trống cúi đầu chạy ra từ trong đội ngũ, nghiêm, cho Thiệu Quân một cái kính lễ cong vẹo.”Báo cáo Thiệu đội.”

Thiệu Quân hừ một tiếng. “Con nhím, mấy ngày nay người trong ban các cậu, không gây gổ gì chứ?”

Số 3703, tù nhân trẻ tuổi có biệt hiệu con nhím này, vội vàng gật đầu nói. “Thiệu đội, người trong ban chúng tôi rất có nề nếp, đều chờ ngài trở về!….. Cái đó, Thiệu đội, lão đại của chúng tôi, bao giờ có thể thả ra a?”

Thiệu Quân nghiêm mặt. “Y lúc nào thì được thả ra, là cái cậu có thể hỏi sao?”

Con nhím vò đầu cười nịnh nọt. “Báo cáo Thiệu đội, chúng tôi đây cũng là quan tâm lão đại nha…. Hơn nữa, ban chúng tôi không có đội trưởng thì không được a!”

Thiệu Quân bĩu môi nói. “Không đội trưởng thì còn có phó đội trưởng a, phó đội trưởng ban các cậu không quản lý nổi sao?”

Con nhím vội vàng lắc đầu xua tay. “Không, không, không phải, phó đội trưởng cũng có quản lý, nhưng là, lão đại không ở đây chúng tôi không có ai che chở, các ban khác đều nhân cơ hội ăn hiếp chúng tôi, hôm qua lúc chơi bóng rổ còn xúm vào chèn ép chúng tôi, vu khống chúng tôi phạm quy, còn dám giấu mũ của chúng tôi! ….. Thiệu đội, Cường ca của bọn tôi sẽ không bị phạt lâu chứ, ngài sẽ không làm báo cáo gia tăng hình phạt cho anh ấy chứ? Ngộ nhỡ Cường ca nhất thời không ra được, chúng tôi đây…..”

Thiệu Quân đột nhiên ngẩng đầu. “Như thế nào? La Cường nhất thời không ra được, ban các cậu chuẩn bị nội chiến hả? Giường hai giường ba và các giường dưới đều muốn tạo phản, có phải không?!”

Con nhím đầu lắc như trống bỏi, liên mồm phủ nhận, cam đoan nói tất cả những lao phạm ban bọn họ đều phục tùng theo chỉ thị của Thiệu đội, ngoan ngoãn chờ đợi Cường ca trở về, tuyệt đối không dám đâm chọc phá phách, cho đến khi gương mặt lạnh lùng của Thiệu tam công tử chậm rãi dịu đi, khóe miệng treo lên một nét cười.

Thiệu Quân phất phất tay, để cho cái tên lôi thôi dài dòng này câm miệng cuốn xéo.

Tăng hình phạt không tăng hình phạt, là do Thiệu tam gia hắn một người cân nhắc định đoạt sao, cái tên La Cường không lúc nào làm người ta bớt lo kia, nghĩ đến liền thấy đau cả đầu.

Thiệu Quân trở lại văn phòng của nhà giam giao ban, Điền đội cùng vài quản giáo còn nói. “Thiếu gia ngài sớm như vậy đã trở lại rồi? Buổi tối hôm nay chúng tôi trực ban, không cần đến cậu, ngày mai 24 giờ đều là ca của cậu, cậu trở về ngủ đi.”

Thiệu Quân lo lắng trong bụng, hỏi. “Tên bị giam kia đâu?”

Điền đội nói. “Vẫn giam ở đó. Đưa cơm chiều đến không ăn, bảo tôi muốn hai điếu thuốc lá.”

Vương quản giáo nói. “Thiệu đội, bằng không tối nay ngài đến chỗ La lão nhị nói chuyện đi, người này có vẻ có tâm sự.”

Thiệu Quân trợn trắng mắt. “Có tâm sự cũng bắt nghẹn lại cho tôi, giam y nhiều thêm vài ngày là xong.”

Đầu năm nay phạm nhân đều chẳng khác nào đại gia, đi trước nhân dân cả nước, đầu tiên là học theo phương Tây, lúc nào cũng mẹ nó giảng giải nhân quyền, không thể đánh không thể mắng. Phạm nhân có lão sư dạy văn hóa, có thư viện, phòng vui chơi, còn có bác sĩ chuyên môn cố vấn tâm lý, quản giáo còn không có đâu.

Tam gia gia của ngươi còn nghẹn cả một bụng tâm sự đây, tôi tìm ai mà nói chuyện? Thiệu Quân trong lòng căm tức.

Các đồng sự trong văn phòng cũng đều thảo luận việc này.

La Cường ở trong nhà lao tên tuổi lớn, quan hệ cũng rộng, y bên này đập bể thủy tinh, giam vào ngục, người bên ngoài lập tức sẽ biết. Em trai La Cường – La Chiến, ngày hôm sau liền tung tăng vui vẻ chạy tới, trực tiếp xuất ra một gói to tiền mặt, bồi thường tiền thủy tinh ở căn tin. La Chiến còn tặng cho vài vị đội trưởng, quản giáo thuốc lá và rượu, cầu xin bọn họ hạ thủ lưu tình. “Anh tôi là người tốt, chính là tính tình hơi tệ, xin các vị lượng thứ, đừng phạt anh ấy, đừng đánh anh ấy. Anh ấy đập hư của công làm người khác bị thương, tôi bồi thường toàn bộ, tôi sẽ đền gấp ba.”

La gia tiểu tam cũng là người đã nếm qua cơm nhà lao, đương nhiên biết được ở trong ngục giam bị giam lại, đeo xích sắt, thậm chí còn bị nhốt vào lồng sắt là cái tư vị gì, sợ anh mình phải chịu loại ủy khuất này, ba ngày hai nơi chạy tới đút lót, đưa tiền.

Điền đội nói. “May là La Cường ở nhà giam của chúng ta, em trai y hiện tại rất nổi tiếng, là ông chủ lớn, tiền tài thật không ít, hiện tại toàn bộ nguồn tiền cung cấp cho nhà giam số ba của chúng ta đều là nhờ La Cường! Thực không thể trêu vào, chính là thần tài đó!”

Khác với những nhà giam khác phạm nhân muốn tắm rửa đều phải đốt lò, nhà tắm ở trại giam số ba của bọn họ lại có bình nước ấm từ khí đốt thiên nhiên xa hoa, cung ứng liên tục 24 giờ.

Trong nhà xưởng còn lắp đặt bình nước uống nóng lạnh, phạm nhân khi làm việc nếu khát, uống nước cũng không cần ra khỏi cửa.

Phòng vui chơi vốn có vài bàn bi-a, sau đó lại được tu sửa thành nền đất plastic làm một sân bóng rổ cao cấp tiêu chuẩn.

Tất cả những thứ đó đều là tiền rút được từ ông chủ La, mặt ngoài thì nói là nguồn tài trợ tư nhân để xây dựng hiện đại hóa nhà giam không hoàn lại, kỳ thật mọi người đều hiểu được, La tam đây là đốt tiền vì anh trai hắn, sợ La Cường ở trong nhà lao không hài lòng, không thoải mái.

Thiệu Quân còn không yên tâm, hỏi. “Chuyện này không báo cáo lại cho trưởng nhà giam chứ? La lão nhị chỉ đập vỡ thủy tinh, không đả thương người khác…..”

“Đừng nói với trưởng nhà giam bọn họ, đừng chấp nhặt với La Cường, chuyện này tôi có thể xử lý.”

Thiệu Quân dặn dò đồng sự.

Điền đội nói. “Chúng tôi đương nhiên sẽ không chủ động báo cáo, báo lên rồi chưa chắc bên trên sẽ xử phạt La Cường, ngược lại có khi còn quay qua phạt mấy người chúng ta, quản giáo không nghiêm, làm cho phạm nhân gây chuyện hủy hoại của công, thành tích quý này chắc lại phải ngâm nước nóng! Mỗi tháng như vậy lại mất mấy đồng tiền, chúng tôi sao có thể!”

Thiệu Quân trong lòng âm thầm ổn định, nhếch miệng cười cười, nhanh chóng lấy ra mấy bao gấu trúc tinh phẩm, tặng cho mấy người đó.

Đầu năm nay làm cảnh ngục không dễ dàng, gánh trách nhiệm nặng nề, áp lực lớn, lại không có quyền thế trong xã hội như những người làm công an. Mỗi tháng cố gắng vùng vẫy mới được mấy ngàn đồng, không có việc gì xảy ra thì tốt, chỉ sợ trong ngục giam có người chết, đả thương người, hoặc là bạo động, vượt ngục, phạt tiền thưởng còn là nhẹ, làm không tốt chính là mang tội không làm tròn nghĩa vụ, lột cảnh phục, vừa làm cảnh sát liền chuyển thành tù nhân.

Đương nhiên, Thiệu tam công tử hắn không sợ chuyện đó. Thiệu tam gia hắn lại quan tâm mỗi tháng có thể lấy được tiền lương mấy ngàn? Mỗi quý lại thèm soi mói chút tiền thưởng thành tích kia sao? Hắn lại càng không thể chịu thiệt mà mạo hiểm để ngồi tù, cho nên người này ở trong ngục giam thuần túy là một tên phơi bụng ăn cơm trắng không có lý tưởng – cũng giống như một bộ phận đồng sự trong lòng đều nghĩ như vậy.

Hết chương 2.