Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 1: Thiệu tam công tử….



Thiệu Quân nằm ngửa trên giường lớn trong phòng ngủ, híp mắt ngắm chiếc đèn chùm pha lê rủ xuống trên trần nhà.

Ánh sáng lóa mắt từ ngọn đèn đung đưa trước mặt, khiến hắn hận không thể từ trên giường nhảy lên ngậm lấy nó, một ngụm mà nhai nhai, nuốt vào bụng..

Thiệu Quân bị hai người phụ tá khóa ở trên giường, bàn tay phải bị buộc lên đầu giường, tay trái được tự do, để cho hắn có thể lấy được cốc nước trên mặt tủ, không khát chết hắn. Một cái còng khác đem chân trái của hắn khóa ở cuối giường, chân phải thả ra, thuận tiện cho hắn có thể vặn thắt lưng, duỗi duỗi chân.

Chiêu này là do chính Thiệu Quốc Cương nghĩ ra để trói con mình. Không nghe lời lão tử sao? Lão tử trực tiếp còng ngươi lại, không chút lưu tình gì.

“Thao anh ông….”

Thiệu Quân dùng sức giật giật tay phải, lại quẫy quẫy chân trái, hướng lên trời mắng một câu.

Dù sao thì cha hắn cũng không có anh, hắn có thể dùng hết sức mà mắng, lại không có chút tâm lý gánh nặng nào.

Thiệu Quân là cậu ấm kinh thành, có tiếng là một kẻ phong lưu.

Thiệu Quân nổi tiếng, tùy tiện, cũng không phải bởi vì hắn là thái tử của một gia đình kinh doanh buôn bán, làm ăn phát đạt hơn người khác, hay cặp kè với nhiều nữ minh tinh hơn người khác. Thiệu Quân không kinh doanh, cũng không bao dưỡng tiểu minh tinh nào, hắn nổi tiếng hoàn toàn là vì bản thân quá khác người, từ nhỏ đến lớn đều đối chọi với cha mình. Cha hắn kiếm cho hắn một công việc béo bở ở bộ công an, hắn không đi; cho hắn vào đại đội đặc công của thành phố, hắn không vào; cho hắn xuất ngoại để học tập, hắn không học; làm cầu nối giúp hắn buôn bán dầu mỏ, hắn cũng không cảm kích.

Ai cũng không lường trước được, đường đường là công tử bảo bối của Thiệu cục trưởng, cuối cùng lại lựa chọn vào ngục giam; những công tử nhà quan khác đều là không đảm nhiệm tốt chức vụ, bị kỷ luật, bị ép đi vào, còn Thiệu Quân là tự mình vội vã đi vào.

Thiệu Quân ở trong nhà tù Thanh Hà làm một người quản giáo, trong ngục giam hỗn tạp đã nhiều năm, rất được hoan nghênh, năm trước cũng đã thăng lên thành Thiệu đại đội trưởng, phụ trách tất cả sinh hoạt của phạm nhân cùng với quản giáo ở nhà tù số ba đại đội một.

Thiệu Quốc Cương lúc trước nghĩ rằng, con của ông đang lúc tâm huyết dâng trào, ham thứ mới mẻ, hoặc là do tuổi còn trẻ không biết nặng nhẹ, tự cho là đúng, muốn đi đến nơi đó để lấy uy phong, qua mấy tháng chịu không nổi, chắc chắn sẽ phải ngoan ngoãn chạy trở về, cầu cha mình cho đổi công tác. Lại không ngờ được, con mình vào rồi liền không chịu đi ra, ở ngục giam ở đến nghiện, nói rằng “so với ở nhà còn thoải mái hơn”, “so với tán gái còn có tư vị hơn”.

Anh em thân thiết của Thiệu Quân là Sở Tuần và Thẩm Bác Văn đều nói, Quân nhi, cậu con mẹ nó đầu óc bị cái gì rơi vào vậy? Vào chỗ nào không vào, cậu lại đi vào ngục giam?

Thiệu tam công tử chẳng hề để ý.

“Mấy người anh em đều thành thật giao cho tôi việc buôn bán, nếu ngày nào đó có gian lận, không bưng bít được, bị bắt đến trại tạm giam hoặc vào ngục giam, xem phần giao tình trước đây của chúng ta, tam gia gia của các cậu còn có thể cho các cậu vài cái áo khoác.”

Thẩm Bác Văn vội vã nạt. “Biến mau, chúng tôi mới không thèm vào đó cùng cậu, cậu tự mà chơi một mình đi!”

Sở Tuần lại nói. “Tôi nghe nói, ngục giam Thanh Hà đều là những trọng phạm chịu án trên mười lăm năm? Quân nhi, trước đây không nhìn ra được, lá gan của cậu thật lớn.”

Thiệu Quân dương dương tự đắc.

“Không chỉ mười lăm năm, còn có một nửa là án tử hoãn chấp hành hai năm.”

Sở Tuần và Thẩm Bác Văn cùng kêu lên.

“Quân nhi, cậu thật quá liều lĩnh, sớm muộn gì cậu cũng tự hại chết mình trong ngục giam!”

Thiệu Quân cũng không cảm thấy bản thân liều lĩnh.

Lúc trước là chính hắn muốn vào ngục giam. Vô luận là vào bộ công an hay đội đặc công, đều là nhờ có quan hệ của cha hắn, xuất ngoại đi học cũng vẫn là tiền cha hắn bỏ ra, trốn thế nào cũng không thoát được phạm vi khống chế của Thiệu Quốc Cương.

Vào ngục giam, thì lại không như vậy. Ngục giam Bắc Kinh là thuộc thẩm quyền của ngành tư pháp, không nằm trong bộ công an, không thuộc cùng một hệ thống, cha hắn cũng không thể xen vào được. Huống chi đường vào nhà tù sâu như biển, cửa sắt rộng lớn cao bảy thước đóng lại, bóng dáng Thiệu công tử nhanh chóng bị bao phủ trong biển tù nhân mênh mông, muốn tìm cũng tìm không thấy hắn.

Vài tháng không gặp được con, Thiệu cục trưởng cũng chỉ có thể lo lắng suông, lửa giận tích tụ, tức đến giơ chân, nhưng cũng chẳng thể động tới hắn.

Thiệu Quân chuyến này rời khỏi ngục giam Thanh Hà đã được hơn một tuần lễ, là hắn bị cha mình lừa về nhà.

Lừa về được liền nhốt trong nhà, Thiệu Quân cứng rắn muốn đi, bướng bỉnh tranh cãi ầm ĩ với cha một trận, Thiệu cục trưởng dưới cơn thịnh nộ, dứt khoát còng thằng con trên giường.

Thiệu Quân nằm ở trên giường một đêm, buồn tiểu mà phải nghẹn lại, bộ não cố sức xoay chuyển, nghĩ xem làm thế nào để thoát thân, trở về.

Dưới lầu vô cùng náo nhiệt, từng dòng xe tấp nập bên ngoài cửa sổ, hôm nay chính là ngày đính hôn của con trai Thiệu gia cùng khuê nữ của Đào gia. Mọi người đều bận rộn sắp xếp yến tiệc đính hôn, chỉ còn chờ chú rể chuẩn bị sẵn sàng.

Mà chú rể chân chính vẫn còn đang bị nhốt trong phòng ngủ.

Thiệu cục trưởng ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, cục trưởng phu nhân đoan trang xinh đẹp. Thiệu cục trưởng kêu vài người tới, thấp giọng phân phó mấy câu, đem Thiệu Quân từ trong phòng lôi ra, thu xếp cho thật tốt, đổi lại một thân tây trang.

Mấy người thuộc hạ kia mở cửa phòng nhìn vào, còng tay dây xích treo lủng lẳng dưới chân giường, giống như đùa cợt mà đưa qua đưa lại.

“Thiếu gia chạy mất rồi!”

Đám người dưới lầu đại loạn. Thiệu cục trưởng trực tiếp ra lệnh đóng cửa sắt điện tử của tiểu khu lại, chặn toàn bộ những xe đang ra vào, ai cũng không được xuất môn.

Thiệu Quân ở trên giường mân mê cả một buổi sáng, túm lấy đèn bàn dỡ tung thành một đống linh kiện, ở bên trong tìm ra một thanh sắt, cạy còng tay ra. Cho nên mới nói, cha hắn vẫn còn mềm lòng, nếu hai tay đều bị khóa, còn có thể thoát được sao?

Hắn mở cửa sổ, thò người ra khỏi phòng ngủ lầu ba, đu lên thang phòng cháy gắn trên tường.

Thiệu Quân mặc áo may ô bó sát người, cái gáy dưới ánh mặt trời hơi hơi thấm mồ hôi, chân trần thật cẩn thận dẫm lên cái ống. Tay chân hắn cao to mềm dẻo, thân thủ nhanh nhẹn vịn lấy tường, miệng còn cắn một điếu thuốc, không đốt lửa, đầu lưỡi nếm được chút hương vị nhàn nhạt của thuốc lá.

“Muốn chơi cùng gia sao, hừ! Tam gia ngươi tốt xấu gì cũng đã lăn lộn từ trong Thanh Hà đi ra…..”

Hàm răng Thiệu Quân cắn cắn đầu lọc, khóe miệng hiện lên một tia cười.

Thình lình ở phía sau vang lên một tiếng quát chói tai.

“Quân Quân!”

Gió lạnh lướt qua gáy Thiệu Quân, hắn theo bản năng run run một chút, lòng bàn chân liền không trụ vững, theo ống nước trơn tuột rơi xuống.

“Thiệu Quân, coi chừng ngã!”

Một tiếng rống này, căn vừa chuẩn thời gian, Thiệu Quân trèo tường bỏ trốn hết sức bối rối, trọng tâm không vững, ngửa mặt lên trời, thực sự ngã xuống!

Hắn đột ngột ngã lên cây sồi cổ thụ trong sân, bị mọi người vây quanh kéo xuống, bắt ngay tại trận…..

Trong phòng, Thiệu Quân cởi áo may ô ra, cánh tay trần trụi, phía trước phía sau người hắn dính đầy lá cây cùng nhánh cây, chớp chớp lông mi, nghiêng mắt nhìn cha hắn, không lên tiếng.

Thiệu cục trưởng nghiêm mặt ngồi trên sô pha, nhìn con trai.

“Quân Quân, con nháo cái gì!”

Thiệu Quân bĩu môi.

“Con không nháo.”

Thiệu cục trưởng còn nghẹn một cục tức, tâm can nộ trướng, cả giận nói.

“Nguy hiểm như vậy, không sợ ngã xuống thành tàn phế?”

Thiệu Quân chẳng thèm để ý.

“Nguy hiểm, mở mang kiến thức hơn.”

Thiệu Quốc Cương nghiêm túc nói.

“Quân Quân, 11 giờ phải đến khách sạn, tắm rửa một chút, mặc quần áo rồi xuất phát.”

Thiệu Quân mặt không chút thay đổi.

“Con không đi.”

“Càn quấy.”

“Hôn sự này con không nhận.”

Thiệu Quân cự tuyệt rất rõ ràng, nói chuyện với cha của hắn, hắn từ trước đến giờ đều dùng khẩu khí này.

Ánh mắt Thiệu Quốc Cương chậm rãi trợn lên, rồi lại híp lại.

“Con cho việc kết hôn là trò đùa sao? Tiệc ở khách sạn quốc tế đã bày xong, thiếp mời cũng đã gửi, hôm nay hai bên gia đình chính thức gặp mặt, tháng sau mở tiệc rượu.”

Thiệu Quân xoay mặt đi.

“Con không đồng ý, con đã nói con không muốn cưới Đào San San.”

Thiệu Quốc Cương ngồi trên sô pha, sắc mặt âm trầm.

“Thiệu Quân, con đừng gây rắc rối cho cha nữa. Lần trước là ai đã gật đầu với ta, nói muốn kết hôn?”

Thiệu Quân trầm mặc trong chốc lát, khí thế bỗng nhiên xẹp xuống, lầm bầm.

“Lần trước là lần trước, con hiện giờ đổi ý.”

Chuyện này quả thật là hắn đuối lý.

Thiệu Quốc Cương lớn tiếng nói.

“Con hiện tại đổi ý, muộn rồi! Gia đình Đào thúc thúc đã sửa soạn tốt cho con gái xuất giá, con có đổi ý thì cũng phải cưới người ta về trước, có hài lòng hay không, sau này nói sau.”

Hai ngày trước trong lúc cãi nhau, Thiệu cục trưởng cũng đã hỏi qua ý kiến con mình, xú tiểu tử này vì sao lại bỗng nhiên đổi ý, trước đây đã gật đầu, hiện tại lại kiên quyết không chịu?

Thiệu Quân không lên tiếng.

Vì sao hắn lại đáp ứng cha, rồi vì sao lại đổi ý, có thể nói thật với cha hắn sao?

Khẩu khí của Thiệu Quốc Cương vô cùng kiên quyết.

“Hôn sự này con không muốn làm cũng phải làm, từ khi còn nhỏ, đã định sẵn chuyện này rồi, con đừng tưởng con không đến hôn lễ, không đi đăng ký, cha liền không trị được con.”

“Con không đi đăng ký, ta sẽ tìm người đi lo liệu giấy tờ, con chạy không được đâu.”

Thiệu Quân nhất thời nổi giận, khóe mắt bởi vì tức giận mà hơi hơi nhấc lên.

“Ngài cho người lo liệu? Con còn chưa nghe nói qua chuyện cục dân chính cấp giấy chứng nhận kết hôn, chú rể lại có thể không có mặt!”

Mấy người anh em chơi với nhau thường xuyên nói đùa, Thiệu tam gia có một đôi mắt phượng hẹp dài, còn hơi nhếch lên, tựa như được vẽ trên trang sách, bộ dáng lúc giận lại dường như đang cười, khóe mắt đuôi mày khi phẫn nộ vẫn hàm chứa ý thơ. Lời này kỳ thật là đang khen bộ dáng Thiệu Quân tốt, quả thực rất xinh đẹp, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn mịn màng, cặp mắt thanh tú, lông mi đen nhánh, đôi môi đầy đặn, khóe miệng thường xuyên lộ ra chút cảm giác bất cần, đi đến đâu cũng hấp dẫn người khác, chọc cho các cô gái yêu thích.

Thiệu Quân nhất quyết không tha gào thét với cha hắn, giận dữ ngút trời.

“Thiệu Quốc Cương ông thật có bản lĩnh, làm quan mà chèn ép người dân, có thể bắt cục dân chính mở cửa sau cho mình, khá lắm! Tôi còn chưa nghe nói đầu năm nay có người bố chồng nào mang theo con dâu đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, ngài thật đúng là độc nhất đấy! Vậy kia ngài cứ thay tôi đi đi, ngày cưới ngài cũng đến hôn lễ mà uống rượu giao bôi, cưới con dâu về nhà a, còn cần gì đến tôi nữa sao?”

“Cái đồ hỗn láo nhà mày!”

Một cái tát của Thiệu Quốc Cương cũng sắp vung lên, bàn tay cơ hồ đã chạm tới hàng lông mày trên gương mặt bướng bỉnh của Thiệu Quân, lại không đánh tiếp, dùng hết sức kìm nén, buông tay xuống.

Thiệu tam công tử thời điểm gây sự la lối om sòm, nói chuyện có thể khiến người ta nghẹn chết.

Cục trưởng phu nhân Vu Lệ Hoa mở cửa, cẩn thận ló đầu vào.

“Quân Quân, cha con cũng là vì muốn tốt cho con, đừng chọc ông ấy tức giận nữa. Đào thúc thúc của con…..”

Khuôn mặt Thiệu Quân liền lập tức lạnh đi, nghiêng mắt nhìn chằm chằm vào bà.

“Nơi này có chỗ để cho bà nói chuyện sao?”

Vu Lệ Hoa: “……..”

Thiệu Quân: “Quân Quân là để cho bà gọi sao? Đó là tên mẹ tôi gọi, bà là ai chứ?”

Thiệu Quốc Cương cũng phát hỏa: “Thiệu Quân!”

Trên mặt Vu Lệ Hoa một trận đỏ một trận trắng, quay đầu lui ra ngoài. Bà có mất hứng cũng không thể nói là mất hứng, chịu ủy khuất cũng không thể ở trước mặt hai người kia mà kêu la, cha con bọn họ có huyết mạch tương liên, cho dù cãi nhau, đánh nhau như thế nào thì cũng là ruột thịt, không thể phủ nhận được, còn bà thì tính là gì chứ?

Bà chỉ lớn hơn đứa con riêng này tám tuổi, lúc trước khi được gả vào đã biết Thiệu gia công tử từ đầu đến chân đều không ưa gì mình. Nhưng bà dù có bị chèn ép đến không ngóc đầu dậy được thì vẫn nhất quyết muốn vào cửa, nhiều năm như vậy đi theo Thiệu Quốc Cương, thật vất vả mới chịu đựng được đến cùng, dựa vào tuổi trẻ để thay thế người vợ cả đã chết, đường đường chính chính đi lên, trở thành gương mặt quen thuộc trên truyền hình, được nở mày nở mặt với các chị em.

Lúc này Thiệu Quân chọc giận cha hắn, kết quả chính là bị vài người đè ở trên giường, dùng khăn bông lau mặt sạch sẽ, lột quần ra, lại mặc vào một bộ tây trang màu đen, cưỡng ép nhét vào xe….

Mấy chiếc xe đã đợi sẵn ở cổng tây của Trường An, một đường chạy về hướng đông.

Chiếc xe mà Thiệu Quân ngồi kia, giữa đường liền xảy ra chuyện. Thiệu tam công tử trực tiếp từ trong giày da lấy ra một con dao sắc bén, nâng tay đặt trên cổ.

Hai người tùy tùng trong xe vội vã giơ tay ngăn cản.

“Tam gia cậu định làm gì vậy? Mau buông!”

Thiệu Quân không hề khách khí ra lệnh.

“Rẽ ở ngã tư phía trước cho tôi, sau đó quay về.”

Người ngồi phía trước rút di động ra muốn báo cáo, lại bị Thiệu Quân một cước đạp văng điện thoại.

“Thành thật một chút cho tôi.”

Làm cha mà bất nhân, cũng đừng trách nhi tử bất nghĩa, ai cũng đừng hòng ép buộc hắn, bức bách hắn, đây chính là nguyên tắc sống của Thiệu Quân.

Nói theo lời của mấy người anh em, tính tình của Thiệu tam gia chính là bẩm sinh đã giống cây gai, hắn lúc nào cũng muốn gây lộn cùng người khác.

Nếu hắn có thể ngoan ngoãn nhu thuận nghe theo mệnh lệnh của cha hắn, chấp nhận chuyện kết hôn này, thì lúc trước hắn đã không trốn đi sống qua ngày trong ngục giam.

Xe đi tới phía đông Trường An liền ngoặt xuống, vừa mới đi vào con phố nhỏ, đã bởi vì lượn lách quá kịch liệt, bị cảnh sát giao thông chặn lại, cho rằng lái xe uống rượu say.

Cảnh sát giao thông căn bản chính là do Thiệu Quân tự gọi tới, báo rằng đoạn đường này có một chiếc xe say vượt quá tốc độ, các anh mau tới bắt a.

Tên lái xe còn muốn giở trò ngang ngược, hất đầu, chỉ vào Thiệu tam công tử, nói với viên cảnh sát nhỏ.

“Anh dám chặn xe của tôi? Anh có biết cha cậu ấy là ai không?”

Thiệu Quân một câu liền đẩy trở về.

“Không cần quan tâm cha tôi là ai, dứt khoát phạt đi nha!”

Thiệu Quân nhân cơ hội này, nhảy xuống xe chuồn thẳng.

Hắn cũng không thèm quay đầu lại, đi lên một chiếc xe khác, nhanh chóng rời khỏi chỗ này, chạy về phía đường cao tốc ở ngoại ô Bắc Kinh….

Sở Tuần mở mui chiếc xe thể thao ra, phóng với tốc độ hơn một trăm km, ba người trên xe mái tóc đón gió bị thổi thành ba ngọn rong phất phơ…..

Sở Tuần ai oán nói.

“Thao, bây giờ tôi đang khiến bản thân triệt để đắc tội với Thiệu thúc thúc đó a, Quân nhi, tôi đây đều là vì anh em thân thiết đó!”

Thiệu Quân nói.

“Tôi sẽ không nói với cha tôi là cậu đâu.”

Thẩm Bác Văn lại nói.

“Cha cậu là công an, cậu nghĩ cha cậu là tên ngốc à? Ngoại trừ hai người chúng tôi thì có thể là ai được nữa a? Cậu chạy trốn, lúc trở về chắc tôi với Sở Tuần đã bị công an bắt giam rồi!”

Thiệu Quân vẫn mang bộ dạng bình tĩnh, cợt nhả.

“Như thế nào, sợ rồi? Gia có cần phải sắp xếp cho hai người các cậu xuất ngoại trốn hai tháng không?”

Hai người kia đồng loạt phỉ nhổ hắn, cậu đúng là tên hại dân, mau khẩn trương biến trở về ngục giam rồi bị tiêu diệt dưới bộ máy chuyên chính đi.

Thiệu Quân lúc này mới rảnh rỗi, gọi điện về ngục giam.

“Điền đội, tôi Thiệu Quân đây, chạng vạng ngày hôm nay tôi sẽ trở về, ngày mai tôi trực ban, cậu về nghỉ ngơi đi, bên đó không có chuyện gì xảy ra chứ?”

Điền đội trưởng đáp, ai u thiếu gia ngài cuối cùng cũng đã trở lại, nhanh như vậy mà ngài đã nghỉ kết hôn xong rồi?

Trong ngục giam mọi người đều biết thân phận của cha Thiệu Quân, bình thường đều kính cẩn gọi Thiệu tam gia, về sau lại tự tỉnh lược chữ “tam”, dứt khoát liền kêu là “thiếu gia”. Thiệu Quân cũng không để ý người khác xưng hô với hắn như thế nào, gọi thẳng tên họ hắn cũng nghe, kêu hắn thiếu gia hắn cũng vui vẻ a, hắn không hề quan tâm, cùng với mọi người bát nháo trộn thành một đoàn.

Điền đội nói, thiếu gia ngài mới rời đi vài ngày, ngài không biết đâu, La lão nhị nổi điên, bị giam lại rồi.

Thiệu Quân từ ghế dựa phía sau giật bắn lên, lớn tiếng hỏi.

“Cậu nói ai? La Cường?”

Gió thổi vù vù qua xe mui trần, bên tai Thiệu Quân đều là tiếng gió, nghe không rõ ràng, liền kêu lên.

“Cậu nói La lão nhị làm sao? Trong lúc tôi rời đi có gì không ổn sao? Y nháo cái gì?!”

Điền đội đau đầu nói, tôi làm sao biết y nháo cái gì? Cậu không nhìn thấy a, ngay sau hôm cậu đi, buổi trưa ăn cơm, lúc La lão nhị ở phòng ăn, đứng ở chỗ đó ước chừng khoảng một phút đồng hồ, mặt mày âm trầm, vẫn không nhúc nhích, cũng không nói gì, sau đó đột nhiên vung tay nhấc toàn bộ bàn ăn lên, quăng mạnh, ném ra ngoài, cửa sổ thủy tinh trong căn tin kia đều bị hắn đập vỡ!

“Tôi thao…..”

Thiệu Quân cứng lưỡi há hốc mồm, thì thào.

Hắn khẩn trương hỏi.

“Không đả thương người nào chứ?”

Điền đội nói, may mắn là không ai bị làm sao, nếu nhỡ may đả thương người thì tính chất sẽ khác, phía trên khẳng định sẽ đến chất vấn.

Lúc ấy sau khi La Cường đập vỡ thủy tinh xong, ném bàn đi.

Một vòng cảnh sát vây quanh, tay cầm côn điện, không dám tiến lên, nghĩ không ra người này muốn làm gì.

Đáy mắt La Cường đỏ như máu, gương mặt âm lãnh nhìn đống thủy tinh vỡ, cùng với mấy đĩa thức ăn rải chi chít vụn thủy tinh trong phòng bếp, nói.

“Ông mày hôm nay không muốn ăn cơm. Ông đây mà không thoải mái, mẹ nó ai cũng đừng mong được thư thái, ai cũng đừng mong được ăn cơm.”

Sau đó người này lập tức đi về phòng tạm giam.

La Cường trước khi đi còn bỏ lại một câu.

“Chúng mày nhanh giam tao lại đi. Chúng mày không giam tao, buổi tối lão tử nhất định sẽ đập nát hết xương sọ của chúng mày.”

Số 3709, tội phạm La Cường, tội phạm trọng hình cuối cùng của đại đội thứ nhất khu tạm giam số ba của ngục giam Thanh Hà.

——oOo——

Tác giả có lời muốn nói: Kéo dài lâu như vậy mới đào hố mới, xin lỗi đã khiến mọi người đợi lâu, cũng muốn cảm tạ những độc giả trung thành vẫn thúc giục, không có mọi người quất roi kêu gào, có lẽ cũng sẽ không có cố sự của La lão nhị.

Câu chuyện này là viết cho Cường ca cùng Thái Lang, một đôi ngụy cp huynh đệ mà tôi đặc biệt yêu thích (ngụy!!), nói về tình cảm anh em, nói về tình yêu, nhân sinh của mỗi người bọn họ. Xét thấy nhân vật chính cường hãn cùng nghị lực, câu chuyện này sẽ không hài hước hoan thoát như [Cảnh quan], mà tình yêu tương đối ẩn nhẫn, áp lực, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ yêu nhau không đủ sâu. Quá trình có hơi hung tàn là chắc chắc, 1 vs 1, HE, đại kết cục viên mãn gì đó cũng là chắc chắn.

Không phải là câu chuyện về cảnh phỉ truyền thống hay là ngục giam, chính là câu chuyện tình yêu bình thường, mong mọi người yêu thích, hoan nghênh thúc giục, nhớ kỹ đánh dấu các chương để lưu trữ. Cảm ơn!

Hết chương 1.