Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 12: Vu oan



Đêm đó, Thiệu Quân đặc biệt trượng nghĩa chờ Thẩm Bác Văn chơi xong, ném con khỉ say khướt kia xuống ghế sau, tự mình đưa về nhà. Đến khi trở về nơi mình ở đã là rạng sáng, vừa nằm xuống liền ngủ thẳng đến giữa trưa.

Vừa mở mắt khởi động máy liền liên tiếp nhận được điện thoại, đều là của đồng sự.

“Gì vậy? Làm sao?” Thiệu Quân đột nhiên bật dậy khỏi ổ chăn ấm áp dễ chịu, bị gió lạnh thổi cho run lên.

Điền đội trưởng trong đại đội một bọn họ gọi đến, nói với hắn đã xảy ra sự cố, suýt nữa thì bùng nổ, bảo hắn sáng ngày mai đến sớm chút nhận giao ban.

Thiệu Quân nào còn chờ được đến sáng hôm sau, ngay buổi chiều liền chạy như bay về đó, bởi vì Lý đồng sự gọi điện nói với hắn, là Chu Kiến Minh ở ban bảy các cậu nổi khùng.

Chuyện này khiến Thiệu Quân buộc phải gấp gáp trở về. Cũng khó trách hắn sốt ruột, hắn bốc hỏa, ở trong mắt các quản giáo khác, tên kia vẫn còn là tội phạm cưỡng gian, hiện tại cả đại đội một chỉ có mình Thiệu tam gia hiểu rõ trong lòng, người này hoàn toàn không hề đơn giản, người nọ là hai chín bốn, hắn cũng đã biết từ hai ngày trước, thế nhưng bởi vì đang trong ngày nghỉ, mới tạm gác chuyện này lại, mà vừa mới định gác lại, liền đúng lúc xảy ra chuyện.

Kỳ thật khi đó chính Thiệu Quân cũng không hiểu nổi, vì sao vừa nghe Chu Kiến Minh xảy ra chuyện, hắn lại giống như bị người ta đốt mông, ngao ngao lủi lên tuyến đầu…..

Điền đội trưởng thấy Thiệu Quân, muốn nói lại thôi.

“Thiếu gia, ngài vẫn nên về trước đi, đừng đi vào.”

“Tại sao tôi lại không thể vào?” Thiệu Quân bồn chồn.

“Cái tên kia trong ban cậu hình như đặc biệt có thành kiến với cậu, còn phun mấy câu rất hung hãn, nội dung thì…. sợ là hơi bất lợi đối với cậu.”

Thiệu Quân trừng to mắt, tam gia gia ta trêu chọc gì y nha?

Điền đội trưởng nhỏ giọng giải thích. “Chúng tôi cũng đang điều tra, tối hôm qua xảy ra chuyện, y nói….. y nói là cậu phái người gọi y đi, là cậu đặt bẫy muốn hãm hại y.”

Thiệu Quân chẳng hiểu gì trừng to mắt, tối hôm qua? Tối hôm qua ông đây còn đang ở Sanlitun uống rượu chứ đâu!

Ngoài cửa phòng tạm giam, hai cảnh sát vũ trang ghìm súng đứng gác, vẻ mặt đề phòng mà nghiêm túc, cho thấy ngày hôm qua từng xảy ra biến cố.

Thiệu Quân chậm rãi ngồi xổm xuống, xuyên qua mấy thanh sắt ở lồng sắt, nhìn người này, lông mày nhịn không được nhăn lại.

Mới hai ngày không gặp, thiếu chút nữa đã không nhận ra. Người ở trong lồng sắt trên áo tù dính đầy vết bẩn, dấu vết đánh nhau, vết giày da, loang lổ từng điểm máu….

Dưới xương mắt bị đánh chảy máu là một đôi mắt sung huyết đỏ sậm, qua đầu gối bắn ra hai ánh nhìn lãnh khốc lạnh lẽo….

Thiệu Quân nhíu mày hỏi. “Anh, rốt cuộc sao lại thành ra thế này, nói tôi nghe xem nào?”

La Cường không nói lời nào.

Thiệu Quân nôn nóng hỏi. “Sao anh lại đến phòng thiết bị của cảnh sát đập phá đồ đạc? Là bọn họ vu oan sao? Có gì ủy khuất thì nói với tôi?”

La Cường thấp giọng mắng một câu, thanh âm tựa như tiếng thú gào âm ỉ phát ra từ rừng cây.

Thiệu Quân. “Anh nói gì?”

La Cường. “Tao nói thao mẹ mày chứ. Cút.”

Mặt Thiệu Quân bỗng dưng sung huyết. “……..”

Thiệu Quân chẳng hiểu sao bị mắng, gân xanh trên trán run run, giọng nói cũng giận dữ. “Hai ngày nay tôi không đi làm, căn bản là không có ở đây, anh có hiểu lầm gì với tôi, mau nói cho rõ ràng, tôi đã làm gì anh?!”

La Cường hơi hơi nghiêng mặt đi, lạnh lùng nhìn Thiệu Quân. “Mày cũng cùng một loại với bọn nó….. Thiệu cảnh quan, tốt nhất là hôm nay đánh chết tao đi, hôm nay mà không đánh chết, ông mày sẽ khiến mày phải hối hận vì lúc trước cha mày đã sinh ra mày.”

Mấy chữ cuối cùng của La Cường cơ hồ là nghiến ra từ hàm răng nhiễm máu. Lồng sắt quả thực rất chật hẹp, còn không ngồi thẳng lưng được. La Cường ôm lấy thân thể cuộn tròn trong lồng, chân y đặt trên tấm sắt, hai tay giao nhau cố định cùng một chỗ với đầu gối. Bắt giam vào lồng sắt là hình phạt thể xác nghiêm khắc nhất đối với phạm nhân ở nơi này, đơn giản mà hiệu quả. Ở trong cái lồng sắt này vài ngày, ăn uống bài tiết cũng đều không thẳng được lưng, phạm nhân cho dù có hung hãn ngạo mạn đến đâu, bị tra tấn giam vài ngày cũng đều phải chịu thua.

Buổi tối hôm đó, là có chuyện như vậy.

Buổi tối sau khi rửa mặt xong, chuẩn bị thổi tắt đèn, một gã phó quản đột nhiên đi đến, ở cửa thấp giọng kêu. “3709, ra ngoài.”

La Cường chậm rãi đứng dậy khỏi giường, hỏi. “Làm gì?”

Người nọ nói. “Gọi mày có việc, đừng hỏi nhiều.”

La Cường hừ một tiếng. “Nói, làm gì.”

Người nọ trả lời. “Thiệu tam gia tìm mày có chuyện.”

La Cường dừng một chút, cuối cùng vẫn đi ra ngoài. Lúc ấy vẫn chưa ai đi ngủ, Hồ Nham đang ngồi trên giường luôn tay sửa soạn chăn chiếu của mình lén lút ló cái đầu nhỏ ra khỏi mành, nghiêng mắt ngắm tấm lưng rộng của La Cường. Con nhím trở mình ở giường dưới, nói. “Tao sẽ cướp táo của mày.”

Loại “phó quản giáo” trong ngục giam này, kỳ thật đều là do phạm nhân đảm nhiệm, chính là mấy kẻ ở trong ngục nhiều năm, biểu hiện không tồi, còn tầm một năm rưỡi sẽ ra tù, không có động cơ gì để tiếp tục gây chuyện thị phi, liền giúp mấy đội trưởng quản giáo chạy chân, làm việc.

La Cường thấy người này lạ mắt, chưa gặp qua, lại còn đè thấp vành mũ, không thấy rõ diện mạo cho lắm.

La Cường bị đeo còng tay, dẫn ra ngoài cửa, lúc gần đi lại theo bản năng quét mắt nhìn, thấy tên phó quản giáo này nhanh chóng liếc một cái vào nhà lao, cùng người nào đó nằm trên giường lớn, trao đổi một ánh mắt….

Y đi theo một đường ra khỏi tòa ký túc xá, bị đưa đi thật xa, lại rẽ vào mấy con đường nhỏ tối om, đi vào một khu ký túc xá khác.

La Cường dừng chân ở bên ngoài cửa tòa nhà, cảnh giác hỏi. “Vừa rồi mày nói, rốt cuộc là ai tìm tao?”

“Không phải đã nói với mày rồi sao, Thiệu cảnh quan tìm mày bàn chuyện.”

Nếu người đối phương nói không phải Thiệu cảnh quan, đêm đó La Cường căn bản sẽ không tiến vào tòa nhà kia.

Kỳ thật y đã do dự vài giây, nhưng vẫn không tự chủ được rảo bước tiến vào cửa. Chẳng biết tại sao, có thể là vì ba chữ “Thiệu cảnh quan” kia, hoặc là vì hai cái bánh bao mập mạp trắng nõn đang lắc lư trong đầu, đã lấn át mất khôn khéo và cẩn thận vốn có….

Sau chuyện này, Thiệu Quân cũng nghe người ta nói. Tòa nhà kia là nơi rất quan trọng, lưu trữ văn kiện cơ mật, hồ sơ và các thiết bị, phạm nhân tuyệt đối không được đi vào. Đêm đó chẳng hiểu làm sao, La Cường lại lách được qua trạm gác, đi vào. Chuyện sau đó, chính là người quản lý khu nhà phát hiện có trộm vào trong phòng thiết bị, còn là phạm nhân, hoảng sợ kéo chuông cảnh báo, mấy quản giáo vọt vào trong, đánh nhau, còn điều cảnh sát vũ trang bên ngoài đến….

Thiệu Quân thấy, nếu đêm đó hắn trực ban, ở tại hiện trường, tuyệt đối sẽ không đến mức đánh nhau, hắn có thể khuyên nhủ được.

Có thể là lúc ấy tối lửa tắt đèn, hai bên đều có hiểu lầm, mấy lời không hợp, liền dẫn đến ẩu đả, hiện trường cực kỳ hỗn loạn. Kết quả chính là hai quản giáo bị nâng trên cáng ra ngoài, một tên bị còng tay siết cổ, một tên đầu gối bị đạp trật, còn có một võ cảnh đầu rơi máu chảy.

Bọn họ vì chế phục La Cường, dùng đến cả côn điện cảnh sát trăm vạn vôn, cái thứ này cho dù là sư tử lão hổ cũng không chịu nổi, nháy mắt kích choáng.

Một cảnh sát vũ trang dùng báng súng tự động hung hăng nện xuống, một tia máu phun ra….

Đêm đó, La Cường cũng phải để người ta dùng cáng nâng ra ngoài….

Thiệu Quân hiếm khi nghiêm túc như vậy, so với nói chuyện với lão cha hắn còn kiên nhẫn hơn nhiều, liên tục giải thích. “Tôi đã nói rõ ràng với anh, hôm qua tôi không đi làm, tôi không ở đây, tôi cũng vừa mới biết những chuyện đó, tôi không gài bẫy anh.”

La Cường không lên tiếng.

Thiệu Quân nói. “Nếu tôi muốn hại anh, chẳng lẽ tôi còn để anh biết rõ tôi hại anh sao. Nếu như tôi làm chuyện này, tôi quản anh chết thành cái dạng nào làm gì? Tôi căn bản sẽ không đến nói mấy lời này với anh!”

La Cường phun máu và nước bọt lên đầy mặt Thiệu Quân. “Ông mày vừa vào được một ngày, mày con mẹ nó cũng đã hãm hại tao rồi.”

Thiệu Quân hạ mi mắt, cũng đuối lý. “…… Anh nói chuyện hồ sơ sao, có thể là có chút nhầm lẫn, tôi còn đang điều tra.”

La Cường mắng. “Mày còn tra cái rắm!”

La Cường nghĩ thầm, tao nhìn giống mấy thằng làm với tiểu hài nhi lắm sao?

Ông mày không có hứng thú với tiểu hài tử. Ông mày con mẹ nó muốn làm mày!

Lời này đã vọt lên đến tận cổ họng, còn chưa nói ra ngoài. La Cường hung tợn nhìn chằm chằm Thiệu Quân, thật muốn cắn người. Ngày đó y đi vào phòng thiết bị, vốn định ra ngoài nhưng đã chậm, không còn kịp rồi, cảnh báo vang. Y liền nhất thời hiểu được, căn phòng kia chính là “Tiết đường Bạch Hổ”, có người muốn hãm hại y!

Y thiếu chút bị võ cảnh đánh chết. Nếu y cứ tiếp tục như vậy, thì cái tên Chu Kiến Minh coi như sẽ chết trong ngục giam này, cái bẫy này làm đến thần không biết quỷ không hay, về sau trên giang hồ sẽ không có người nào tên La Cường, cũng không có ai biết y biến mất như thế nào.

La Cường là người như thế, sẽ không chịu cúi đầu nhận sai, bản thân y có gì sai sao? Không thể nào, bản thân tuyệt đối không sai!

Ở trong lòng La Cường, Thiệu Quân chính là đầu sỏ. Nếu không phải lúc ấy y nghe được cái tên “Thiệu cảnh quan” này, y sẽ không trúng kế, bao nhiêu năm lăn lộn trên đường cũng chưa bao giờ bị hãm hại một cách ngu ngốc như vậy. Kinh ngạc, phẫn nộ, táo bạo, ủy khuất….. từng cỗ xúc động muốn bóp chết cái tên đầu sỏ trước mắt này nảy lên trong đầu.

Về phần vì sao y nghe thấy ba chữ “Thiệu cảnh quan” thì chỉ số thông minh liền thấp đi, trí óc cũng không lưu thông, khi đó chính La Cường cũng không ý thức được, tại sao y lại hóa ngốc….

La Cường cuộn tròn ngồi trong lồng sắt nhỏ, gáy và cổ nổi lên một tầng mồ hôi, mồ hôi thấm ướt làn da chảy vào vết thương đang ứa máu ở sau gáy, hầu kết run run.

Thiệu Quân nhìn ra được, y rất đau, rất khó chịu, khó chịu còn không chịu nhận thua, không kêu đau…. Tên này đúng là đáng đời.

Thiệu Quân nghiêng đầu nói. “Nếu chuyện này có liên qua đến tôi, tôi sẽ xử lý, nếu anh oan uổng, tôi sẽ tìm cách cho anh.”

Có người mạo danh hắn tính kế người ta, trong lòng Thiệu Quân cũng bốc hỏa.

La Cường khinh thường nói. “Mày xử lý? Hừ….”

Trong mắt Thiệu Quân phụt ra một tia tự phụ. “Không tin tưởng tôi? Anh thấy ở đây có chuyện gì mà tôi không xử lý được không? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi không thể che chở cho mấy người ban bảy các anh chắc?”

“Chỉ bằng mày?” La Cường lạnh lùng nói, “Ông mày lăn lộn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cần người khác che chở…. Ông mày làm việc luôn dựa vào chính mình, người khác, một tên cũng không đáng tin cậy.”

Thiệu Quân tiếp lời. “Được lắm, tôi cũng lười nói với anh. Hiện giờ cả người anh con mẹ nó đều là vết thương đó, anh cũng đừng cố thể hiện, sống chết chống đỡ, chỉ có bản thân anh khó chịu, giờ tôi thả anh ra ngoài, tìm bác sĩ xem vết thương cho anh, anh có thể thành thật chút hay không?”

La Cường không nhúc nhích nhìn chằm chằm hắn.

Thiệu Quân trừng mắt. “Có thể thành thật hay không? Tôi thả anh ra, nếu anh lại đánh người, chính là không cho tôi mặt mũi, khiến tôi khó xử.”

“Ngoại trừ tôi, về sau sẽ không có ai cho anh ăn bánh bao, tự anh nhìn mà xem xét đi!”

Thiệu Quân uy hiếp….

Ngày đó La Cường cuối cùng vẫn khuất phục trước bánh bao.

Thiệu Quân cùng mấy đội trưởng, quản giáo trong đại đội một nói nửa ngày, mới thả La Cường ra. Thiệu tam gia bởi vì thân phận đặc thù, nói chuyện vẫn tương đối có trọng lượng, người khác không tiện làm bẽ mặt hắn, thế nhưng dù sao hắn cũng không phải người đứng đầu, không thể quá độc đoán.

Lúc hắn gặp lại La Cường, là trong phòng bệnh của bệnh viện thuộc ngục giam Thanh Hà, trên người La Cường đắp một cái khăn trải giường trắng, bộ phận cơ thể lộ ra dưới chăn, đều loang lổ lốm đốm vết thương, vết mới chèn lên vết cũ….

Bác sĩ nói, xương sườn người này gãy hai khúc, xương sườn gãy vậy mà còn ngồi trong lồng sắt hai ngày, còn có thể chịu đựng đến giờ, quả đúng là một tên điên.

Thiệu Quân đứng ở cửa một lát, thuận tay cầm qua một cái bô.

La Cường dùng ánh mắt uy hiếp bức Thiệu Quân ra khỏi phòng, ông mày con mẹ nó không cần mày cầm hộ bô, không cho nhìn lén tao đi tiểu, thật đáng ghét!

Bác sĩ mang cái bô đi ra, nói, người này tiểu có ra chút máu, rất đau, có lẽ là do bị chọc cảnh côn, điện giật làm thận bị thương.

Đêm đó Thiệu Quân trở lại nhà giam, một đêm không yên, lượn lờ quanh các phòng ngủ trong đại đội một….

Đám người bình thường đã quen buổi sáng mỗi ngày nhìn thấy Thiệu tam gia lắc lắc eo nhỏ, mang theo cảnh côn, đội mũ lệch, vui tươi hớn hở, bộ dáng cà lơ phất phơ. Các phạm nhân trước giờ chưa từng thấy qua Thiệu Quân tức giận như vậy, mặt nghiêm lại, hỏa khí nặng nề, tuần tra từng phòng từng phòng, xét hỏi, ai biết, ai thấy, rốt cuộc con mẹ nó ai làm?!….

Thời điểm mấu chốt mà hỏi gì cũng không ra, phát giấy bút để tố giác nặc danh cũng vô dụng, không có ai thấy cái tên “phó quản giáo” đè thấp vành mũ kia là ai, người nọ vào buổi tối xảy ra chuyện nhanh chóng chuồn mất, nào có thể để người khác bắt hiện hình?

Thiệu Quân bị chọc tức, ánh mắt không khéo đảo qua từng người trong ban bảy, nhìn chằm chằm vào lão Thịnh đội trưởng thật lâu.

——–oOo——- Tác giả có lời muốn nói:

Mạch giam khu trưởng: “Nhị ca cậu đúng là tên yếu ớt, sao động chút mà cậu đã thành đần độn rồi!”

Nhị ca chậm rãi xách giầy vải đen lên: “Đều là do Thiệu tiểu tam nhi tiểu bại hoại kia, cho ông đây ăn bánh bao, làm đầu ông đây biến thành bánh bao, cả ngày đều muốn ăn Tam bánh bao!”

Mạch giam khu trưởng [làm động tác hòa giải]: “Lần này là Tam bánh bao không đúng, không chăm sóc tốt nhị ca.”

Nhị ca nghiêng mắt trừng: “Ông đây không cần hắn chăm sóc! Không cho nhìn lén tôi đi tiểu!!!”

Hết chương 12.