Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 11: Ông chủ cũ của Sanlitun



Thiệu Quân trực xong một ca hai mươi bốn tiếng, hai ngày sau đều được nghỉ.

Sáng sớm hắn đi ngang phòng bếp, ngậm một cái bánh quẩy đi ra, đến gara của nhân viên lấy xe, khi bước qua sân thể dục lớn, ánh mắt xẹt qua từng đội phạm nhân đang tập thể dục buổi sáng.

Theo bản năng, tầm mắt hắn dừng lại trên người ‘hai chín bốn’ trong đội ngũ, đúng lúc đối phương cũng đang nhìn hắn.

Khóe miệng La Cường nhẹ nhếch lên, tựa như đang hỏi, ăn ngon không? Tối qua thức đêm ăn thoải mái chứ?

Thiệu Quân híp mắt, kỳ thật là đang nghĩ, cơ thể kia, khí thế kia, quả thật giống “Hai chín bốn” nha.


Thiệu Quân dành thời gian gọi điện thoại cho Thiệu Quốc Cương, không một lời khách sáo, đi thẳng vào vấn đề.

Thiệu Quốc Cương đang bận họp, thanh âm nặng nề. “Quân Quân, con hỏi cái này làm gì?”

Thiệu Quân nói. “Phạm nhân trong đại đội bọn con, con không nên hỏi sao?”

Thiệu Quốc Cương. “Bao lâu rồi con không gọi điện thoại cho ba? Đến một tháng chưa? …. Con gọi điện thoại có việc gì khác không?”

Thiệu Quân. “……..”

Tính tình Thiệu Quân cũng không thuận. “Chu Kiến Minh kia, căn bản không phải cưỡng hiếp trẻ con đúng không? Hồ sơ của y bị nhập sai, hay là do cục chỗ mấy người làm giả? Trước đây người này rốt cuộc làm gì? Sao các người lại tráo người vào? Sự thật là thế nào!”

Lời này Thiệu Quân hỏi ra quả thực không quá khách khí, nếu mỗi lần hắn đều bình tĩnh ôn hòa, hỏi thật tử tế, cũng sẽ không tạo ra tình thế như vậy.

Thiệu Quốc Cương nghiêm túc nói. “Người này là loại người nào, con không cần hỏi, các con cứ quản lý cho tốt, giám sát những người y tiếp xúc. Còn có, mỗi lần y bị tố giác và tự kiểm điểm, đều phải nghiêm khắc thẩm tra. Mấy việc này ta đều đã dặn dò giam khu trưởng của các con rồi.”

Thiệu Quân vừa nghe liền bực bội, thế này là có ý Thiệu tam gia hắn không quan trọng, nên trực tiếp nhảy qua hắn, khiến hắn chẳng hay biết gì hết.

“Ba giao cho giam khu trưởng, nhưng ba không giao cho con! Con là quản giáo của ban bảy bọn họ, người này mỗi ngày đều ở dưới trướng của con, kết quả chính con cũng không biết y rốt cuộc đang làm gì!”

“Là con ngày đầu tiên ở trước mặt tất cả mọi người trong ban bọn họ, nói y phạm vào chuyện gì gì kia, toàn bộ người trong ba khu giam đều biết! …. Kết quả là con đã nói sai cho người ta rồi? Làm oan uổng người ta? Về sau nếu mọi người biết chân tướng, không phải con sẽ bị chê cười sao!”

Thiệu Quốc Cương. “Quân Quân, hôm nay về nhà đi.”

Thiệu Quân. “…….. Con rất bận.”

Thiệu Quân nhớ lại buổi sáng ngày hôm đó hắn đưa bánh bao cho ‘hai chín bốn’, còn ăn không nói có tiến hành giáo dục khuyên răn, anh biết vì sao nhóm phạm nhân lại tập thể xa lánh kỳ thị anh rồi đó, chính anh cũng rõ ràng, sớm biết như thế sao lúc trước còn làm a, anh hối hận rồi chứ, mau tỉnh ngộ đi, về sau đừng làm mấy chuyện tồi tệ kia nữa, không giống đàn ông, blah blah blah….

Hai mắt ‘hai chín bốn’ khẽ đảo, bình tĩnh nói, bánh bao, cho thêm hai cái.

Thiệu Quân cảm thấy lúc ấy bản thân trong mắt đối phương nhất định rất ngu ngốc, đầu toàn là nhân bánh bao.

Sở dĩ hắn tỏ ra cáu kỉnh với ba hắn, nguyên nhân quan trọng nhất, là vì biết chuyện này có liên quan đến công an. Chứng minh thư của Chu Kiến Minh ở trong tay hắn, đây là ngục giam làm theo phép, chứng minh thư của phạm nhân đều do quản giáo giữ. Trên chứng minh thư kia quả thật viết “Chu Kiến Minh”. Lấy kiến thức chuyên môn tốt nghiệp chính quy tương đối đáng tin của Thiệu Quân, hắn dùng hai con mắt trong nghề nhìn thật kỹ thì nhận ra, đây là một tấm chứng minh thư “thật”.

Thân phận là giả, chứng minh thư lại là thật, có giấy tờ chữ ký của cục công an, thân phận của ‘hai chín bốn’ này rõ ràng đã bị công an “tráo bài”.

Còn bị chụp cho tội cưỡng gian, nhóm công an này lúc trước phải hận người này biết bao nhiêu a, quá trình truy bắt nhất định là không quá thuận lợi đi….

Ngày đó Thiệu Quốc Cương đi đến trụ sở của thủ trưởng quân khu ở ngoại thành phía bắc, cho cảnh vệ ngoài cửa đi thông báo, vào đến bên trong, mới thấy Thiệu Quân.

Trong hoa viên phía sau tòa nhà, Cố lão gia tử ngồi xổm ở đó, hết sức chuyên chú chăm sóc mấy chục bồn hoa hoa cỏ cỏ kia của lão, tự mình tưới nước, bón phân.

Thiệu Quân ở trong hoa viên giày vò cái giá cây tử đằng, lắc lắc một cành hoa. Trước đây hắn rất thích bò lên cái giá kia, leo lên trên mà sượng mặt sau đó khóc lóc cho đến lúc có người túm hắn xuống, là đứa nhỏ từ bé đã có năng lực gây náo loạn lại thích khóc, có tiếng khắp đại viện. Mấy nhóm trợ lý hậu cần và cảnh vệ thường hay tán chuyện, tiểu Quân Quân nhà chính ủy, hôm nay lại leo lên lan can trên ban công, ngồi xổm ở đó gào khóc, cổ họng cũng sắp gào rách rồi, khóc cả một ngày mà vẫn không thở gấp, tính tình bướng bỉnh cố chấp, hắn không thấy phiền a!

Thiệu Quân có thể đứng hàng thứ nhất trong cái vòng luẩn quẩn của mấy công tử kinh thành, không phải bởi vì baba hắn là cục trưởng, mà là vì ông ngoại của hắn. Cố lão gia tử đã sớm rút lui, trong tay không có thực quyền gì, nhưng vẫn là lão nhân đức cao vọng trọng trong đại viện được người ta tôn kính.

Thiệu Quốc Cương đi qua, gật gật đầu với lão gia tử. “Ba.”

Cố lão gia tử nhìn liếc qua, chắp tay sau lưng bỏ đi, không để ý tới ông.

Thiệu Quốc Cương cũng không nói gì. Ông không muốn đến xem sắc mặt của người ta, lão gia tử không thể trêu vào, thế nhưng nếu không đến đây thì không thể tìm thấy con của ông.

Thiệu Quốc Cương tìm con trai ra ngoài ăn bữa cơm, Thiệu Quân nói, đã ăn, no rồi, người làm nhà ông ngoại nấu rất ngon, không ra ngoài ăn.

Thiệu Quốc Cương kìm nén tức giận, nói. “Mày còn gây lộn với ba? Quân Quân, con cảm thấy ta oan uổng phạm nhân dưới trướng con? Sao y lại oan uổng được? Hừ…..”

Thiệu Quân hạ mí mắt, cố chấp nói. “Con không quen nhìn tác phong của công an mấy người, mấy người còn tự nhận bản thân rất thông minh, kỳ thật có nhiều án tử xử lý cực kỳ ngu xuẩn, ra tay còn đặc biệt hiểm độc.”

“Người này là xã hội đen, đúng không? Mấy án tử lớn mà bộ công an mới triệt phá trước đây, có y?”

“Người này căn bản không phải tên là Chu Kiến Minh, người này là ai a?”

Thiệu Quân hỏi dồn dập như pháo nổ.

Thiệu Quốc Cương cực lực bình tĩnh ôn hòa nói. “Quân Quân, về sau con đừng tùy tiện tiếp xúc với phạm nhân này, không nên thân cận quá, công việc này của con, đặc biệt phải chú ý an toàn! ….. Bọn ta có cách làm việc của bọn ta, có phương diện suy xét riêng của bọn ta, làm như vậy là để tránh phạm tội lần nữa.”

Thiệu Quân liền đốp lại một câu. “Chúng con cũng có cách làm việc của chúng con! Người này hiện tại ở trong cục của mấy người, hay là trong đội của con?”

Thiệu Quốc Cương nổi giận. “Tao đã làm bao nhiêu năm? Mày làm được bao nhiêu năm? Mày hiểu chuyện chút được không?”

Trong lòng Thiệu Quốc Cương vẫn luôn quan tâm đến đứa con trai bảo bối này, bận lòng, nhưng lại quản không nổi, chỉ có thể lo lắng suông. Hai cha con đã bất hòa nhiều năm như vậy, há mồm liền không nói được lời hay.

Lại nói, lúc ấy La lão nhị bị bắt như thế nào, thẩm tra như thế nào, điều này sao có thể tùy tiện nói ra?

Thiệu Quốc Cương có đạo lý của công an. Lúc trước có thể bắt được La Cường, bộ công an đốc thúc, truy nã đào phạm cấp A khắp cả nước, rốt cuộc để thẩm vấn ra, phải sử dụng bao nhiêu cảnh lực? Hao tổn bao nhiêu tinh thần?

Hai anh em La gia tuyệt đối không thể nhốt vào cùng một ngục giam, không cho bọn họ gặp mặt, thậm chí không thể dùng danh tính thật, chính là phòng ngừa bọn họ lại xâu chuỗi với nhau, lại ở trong nhà lao tạo ra tổ chức phi pháp. Mặt khác, cũng là vì suy nghĩ đến an toàn của người thân phạm nhân, đối với kẻ như La Cường, người bên ngoài không biết y là ai, nhiều lắm chỉ bắt y ôm bồn cầu, trái lại là an toàn nhất đối với y. Cho nên Thiệu Quốc Cương suy xét càng sâu, càng toàn diện.

Nhưng Thiệu Quân cũng có đạo lý của hắn. Làm một giam trưởng lâu ngày, lối ý thức tư duy cũng theo một bộ trong ngục giam, Thiệu cục trưởng không thể lý giải được.

Ở trong ngục giam, mặc kệ ngươi là giết người, phóng hỏa, xã hội đen, hay là trộm cắp móc túi, tất cả đều được coi như nhau, là phạm nhân nhận đãi ngộ bình thường. Mặt khác, tội phạm tham ô lừa đảo kinh tế, bởi vì bằng cấp cao, có văn hóa, ở trong nhà lao được đối đãi như phần tử trí thức, thường thường được mọi người tôn kính hơn. Chỉ có phạm vào tội cưỡng gian tội dâm loạn, tự lập bang phái riêng, đối địch với đông đảo quần chúng nhân dân, đó đều là bại hoại, cặn bã, là đối tượng đáng bị quần chúng chính nghĩa sử dụng bạo lực.

Thiệu Quân thấy, ngay từ đầu hắn đã phân định sai thành phần giai cấp cho Chu Kiến Minh rồi, đặt người này vào năm phần tử xấu theo quần chúng nhân dân, quả thật là đối tượng “oan uổng”, không phúc hậu. Làm quản giáo, làm “cha hiền” của mấy thằng nhóc con ban mình, như vậy sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến uy tín của hắn trong đại đội một, nói năng không chính xác, về sau sẽ không thể bưng bít trước mặt phạm nhân.

Cuối cùng Thiệu Quân cũng không ăn cơm với cha hắn, vừa đi ra khỏi đại viện, lập tức đã bị một cú điện thoại của thằng bạn xách đi.

Thẩm Bác Văn ở trong điện thoại, thanh âm mơ hồ không rõ, vừa nghe liền cao giọng. “Quân nhi, nhớ cậu chết đi được, mau đến đây a –“

Thiệu Quân nói. “Nhàn rỗi không có việc gì thì đi tìm nhân tình của cậu đi, muốn tìm tôi làm gì?”

Thẩm Bác Văn. “Nhân tình không thú vị như cậu, Quân Quân…..”

Thiệu Quân cười mắng. “Cái thằng này……”

Thiệu Quân lái xe, ngồi trên xe gào thét với Thẩm công tử đang nằm ngang ở ghế sau như cái bao tải.

Thiệu Quân nghiêng đầu lớn tiếng hỏi. “Đi chỗ nào chơi?”

Thẩm Bác Văn cười ha hả. “Mang cậu đến chỗ tốt.”

Thiệu Quân nói. “Tôi chỗ nào cũng không đi, còn về nhà ngủ nữa, mệt.”

Thẩm Bác Văn rống. “Cậu còn không biết xấu hổ mà kêu mệt, bồi phạm nhân chơi được, lại không chơi cùng các anh em được sao!”

Thiệu Quân cười nói. “Nếu không thú vị tôi sẽ bóp chết cậu!”

Thẩm Bác Văn. “Tuyệt đối là chỗ tốt…. Sanlitun!”

Đêm đó Thẩm công tử đưa Thiệu Quân đến một hội sở ca vũ xa hoa trong Sanlitun. Chỗ như thế này không phải ai cũng có thể vào, canh gác nghiêm ngặt, thẻ VIP cũng vô dụng, muốn qua cửa phải dựa vào khuôn mặt, là nơi tiêu khiển xã giao của mấy nhóm quan nhị đại phú nhị đại tinh nhị đại (*) hỗn độn, sàn nhảy xa hoa lãng phí, đẹp mắt, hoa lệ, bên trong chia thành từng lô ghế nhỏ bí ẩn mà phong tình…..

(*) Quan nhị đại, phú nhị đại, tinh nhị đại: tương tự như đã giải thích ở phần văn án, nói nôm na thì là chỉ những người có bố mẹ làm quan (quan nhị đại), nhà giàu (phú nhị đại) hoặc là có bố mẹ làm mình tinh trong giới giải trí (tinh nhị đại).

Bình thường Thiệu Quân không thích đến mấy chỗ này, những nơi hắn đã từng tới, đều là cùng hai con chim hư hỏng Sở Tuần Thẩm Bác Văn đi chơi, uống hai chén, thỉnh thoảng ôm vài em, xả cặp trứng.

Hai người ngồi ở một vị trí tốt chính giữa khán phòng, ghế sô pha lớn nằm bên chỗ quẹo, một đám nam sinh nho nhã lại lễ phép vây quanh rót rượu.

Thẩm Bác Văn dán vào lỗ tai Thiệu Quân nói. “Quân nhi, hôm nay không đùa giỡn “bên trong”?”

Thiệu Quân hừ nói. “Mệt, tự cậu đi đi!”

“Cẩn thận nhiễm bệnh! Nhớ mang bao với uống thuốc!” Thiệu Quân bổ sung nói.

Thẩm Bác Văn cười đến xấu xa, dán vào lỗ tai Thiệu Quân nói vài câu….

Thiệu Quân lùi xa người này hai thước, vẻ mặt đề phòng. “Cậu cũng có khẩu vị này? Đừng nói là đến thật đấy chứ?”

Thẩm Bác Văn vô tội nhún vai. “Làm gì a, là anh em không phải sao? Cậu có cần như vậy không?”

Thiệu Quân. “Cậu nói thật hay giả vậy?”

Thẩm Bác Văn. “Chơi đùa chút thôi mà, hiện giờ mọi người đều chơi như vậy, Thiệu Quân cậu ngốc sao, cậu coi là thật a?”

Sắc mặt Thiệu Quân có chút không được tự nhiên, chọn mi hỏi. “Cậu thật sự có?”

Thẩm Bác Văn mừng rỡ hi ha trưng ra khuôn mặt tươi cười. “Bộ dạng không đẹp như cậu.”

Thiệu Quân nổi giận. “Cậu biến đi!”

Thẩm Bác Văn. “Lời anh đây tuyệt đối là thật lòng thật dạ, không giả dối. Quân nhi, đôi mắt này của cậu là mắt điện, mắt phượng, bọn họ đều là một đám mắt gà!”

Thiệu Quân bật cười. “Cái đệt….”

Thiệu Quân và Thẩm đại thiếu náo loạn trong chốc lát, chậm rãi dịu đi, ngoài cười nhưng trong không cười. “Cậu là đang chơi a…. chơi xong a!”

“Vốn chính là chơi a!” Thẩm đại thiếu gia nâng cái chai ném lên bàn, thanh âm mang theo nồng đậm men say….

Thiệu Quân yên lặng uống bia, ngắm thân ảnh mông lung của Thẩm Bác Văn bị ngọn đèn nhuộm đẫm sương khói, vai kề vai với một người nam nhân cao lớn anh tuấn trong chốc lát, đi đến phía sau. Nhìn mặt nghiêng, người đàn ông kia hình như là một người diễn viên hạng ba nào đó, từng thấy qua trên TV.

Hai người quen nhau từ nhỏ, cho nên Thiệu Quân rất hiểu thằng nhãi này. Một công tử như Thẩm Bác Văn, ban ngày có cuộc sống như người bình thường, có sự nghiệp, có công ty, cũng có vị hôn thê, buổi tối đến những loại địa phương này, quả thật chỉ là vui đùa, không làm thật, còn tuyệt đối không chơi quá sâu, tỉnh rượu xách quần, coi như không có việc gì, chưa từng phát sinh qua.

Thiệu Quân chỉnh chỉnh cổ áo sơ mi, ngồi xuống ghế sô pha, vừa rồi Thẩm Bác Văn tùy tiện xả hai câu “Cậu tưởng là thật a”, nói đến hắn giật mình, cực kỳ không tự nhiên, thiếu chút nữa đã tưởng đối phương nhìn ra cái gì, cố ý thử hắn.

Thiệu Quân hiểu chi tiết về gã từ nhỏ, nhưng Thẩm Bác Văn chưa chắc đã hiểu rõ về hắn.

Cho nên Thẩm Bác Văn dám chơi con vịt (*), dám dính vào, nhưng Thiệu Quân không dám, trong lòng có kiêng kị, sợ dẫn lửa thiêu thân, sợ đem chính mình đùa vào.

(*) 1 từ chỉ nam kỹ ~ aka money boy.

Sở Tuần, Thẩm Bác Văn là kiểu người không thích giả bộ, có gì thì nói đó, nhưng tính tính Thiệu Quân lại không giống vậy, nặng tâm tư, có một số việc luôn che giấu, không muốn nói ra.

Hơn nữa hắn khiết phích, hắn ngại bẩn. Người nào cũng mang lên giường, không ghê tởm a?

Bàn bên cạnh bắt đầu ầm ĩ, một kẻ túm lấy lọ rượu Tử Dương đi lên sàn nhảy, vẩy tung xuống dưới.

Thiệu Quân nhìn nhìn, có quen, đó là công tử nhà thị ủy, họ Lưu, coi trọng một thằng nhóc vừa khiêu vũ, nghĩ muốn. Bên cạnh thằng nhóc kia lại có bạn, không bằng lòng tiếp khách, ra sức từ chối. Lưu công tử kia ở trong giới trước sau đều là một tên bá vương tính tình ngu xuẩn, vẫn khăng khăng muốn, vẩy rượu lung tung, gào thét gọi quản lý và ông chủ đến, một con vịt dám không cho ông đây mặt mũi, ông đây đạp nát quán của chúng mày.

Quản lý trực ban cúi đầu khom lưng nhận lỗi với Lưu công tử, tặng rượu miễn phí, một đường chịu đựng bị Lưu công tử lấy rượu hắt đầy đầu đầy thân, cũng không dám nói một chữ.

Thiệu Quân lạnh lùng nhìn thoáng qua, xoay mặt, ngại phiền, cũng muốn bỏ đi. Hắn và Lưu công tử trước đây cũng từng đối địch, chưa từng cho nhau một sắc mặt tốt.

Vương quản lý cầm khăn lau mặt, vẻ mặt tức giận trở về, lập tức nói vài câu với cấp dưới.

Trong khung cảnh lắc lư mờ ảo, Thiệu Quân nghe được hắn và phục vụ sinh thấp giọng nói chuyện ở phía sau.

“Cũng chỉ có ông chủ mới nhịn được, mỗi tháng đến đập một hồi, cái thứ gì không biết.”

“Dù sao ông chủ cũng từ bên ngoài đến Bắc Kinh chưa được mấy năm, không thể theo kịp người ta được, áp chế không nổi đám người này.”

“Nếu là trước đây, sao có chuyện như vậy? Trước đây mà dám tới a, đến một tên thao chết một tên!”

“Hừ, đều là mấy thằng chắt La tổng thao thừa lại, trước đây bọn nó dám sao? Hồi La tổng còn ở đây, có đứa nào dám đập?”

Thiệu Quân giật mình, xoay đầu lại, thuận miệng hỏi. “Mấy người nói ai?”

Phục vụ sinh vội vàng nói. “Không có ai cả.”

Thiệu Quân. “Ông chủ trước của nơi này là ai?”

Phục vụ sinh. “………”

Thiệu Quân hỏi. “Tên là gì?…. Có cái gì không thể nói chứ, không chừng tôi có quen đó.”

Kỳ thật hắn nghe thấy tên nhị thế tổ họ Lưu kia trước đây ở trong này từng chịu thiệt, để người ta thao qua, nhất thời cảm thấy hứng thú, ai có thể thao tên Lưu công tử kia? Quá trâu bò.

Phục vụ sinh thấp giọng nói. “Ông chủ trước của chúng tôi, họ La…. La Cường.”

Thiệu Quân không có phản ứng gì với cái tên này, không ấn tượng. “Hiện giờ đã đổi người?”

Phục vụ sinh. “….. Ông chủ gặp chuyện không may, vào tù.”

Thiệu Quân hừ một tiếng, nghĩ việc này chỉ là sớm hay muộn, mở loại quán này không thể có sinh ý sạch sẽ, thế nhưng những nơi thế này lại vĩnh viễn tồn tại dưới chân hoàng thành, để nhóm phú hào hồng quý (*) này thể hiện thân phận giai cấp đẳng cấp cuộc sống. Thiệu Quân mặc kệ quán này thế nào, bản thân khi rảnh rỗi đến uống chút hoa tửu, không có gì đáng kể.

(*)Hồng quý: chỉ những người giàu sang, địa vị cao, được trọng vọng.

Hắn lại hỏi. “Giam ở đâu? Nhốt ở nhà giam nào?”

Toàn thành Bắc Kinh có tổng cộng tám ngục giam, Thiệu Quân đều thông thạo, bởi vì rất quen thuộc, cho nên lắm miệng hỏi một câu, cũng không để trong lòng.

Phục vụ sinh mờ mịt lắc đầu, lại hốt hoảng lo sợ giải thích với Thiệu Quân, xin Thiệu công tử trăm ngàn lần đừng nói ra chuyện hai người bọn họ nói.

Hết chương 11.