Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 177: Bạn trai tôi vừa mới mua một chiếc Pagani.



“Tôi không có ý này..."

Lý Uyển Uyển lại len lén nhìn bóng lưng của tôi, ánh mắt càng thêm bối rối, nhỏ giọng nói: "Ý của tôi là... mấy tiệm ăn nhỏ kiểu này thức ăn không vệ sinh cho lắm, với thân phận hiện tại của Niệm Niệm nhà chúng ta sao có thể ăn cơm ở những nơi như thế này được chứ, nên chúng ta đổi sang một nhà hàng tốt hơn đi."

"Cậu nói vậy cũng có chút đạo lý, nhưng không phải vừa rồi chính cậu đề nghị đến những quán ăn quen thuộc gần trường học để ăn sao?"

Trình Niệm Niệm nhíu mày nhìn cô ấy lại nói, "Tôi vì muốn chiều cậu nên mới đồng ý, bây giờ đã đến đây rồi cậu lại đột nhiên đổi ý vậy?"

“Tôi..." Lý Uyển Uyển há miệng thở dốc, có chút không nói nên lời.

Sau đó thì thấy Trình Niệm Niệm khoát tay, có chút không quá kiên nhẫn nói: "Thôi quên đi, cứ ăn ở đây đi, tôi lười đi lắm.”

Nói xong, cô ta liền nhấc chân bước vào trong cửa hàng, Lý Uyển Uyển cũng không còn cách nào mà chỉ có thể đi theo phía sau.

Trùng hợp chính là, cái bàn trống duy nhất trong cửa



hàng cách chỗ tôi và Lưu Vân Kiến đang ngồi không xa, ở giữa chỉ cách một lối đi nhỏ.

Trình Niệm Niệm làm ra vẻ không nhìn thấy tôi, ngẩng đầu đi lướt qua bên cạnh tôi, ngồi xuống cái bàn kia, Lý Uyển Uyển và người đàn ông kia cũng đi theo, ngồi đối diện với cô ấy.

“Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.” Lưu Vân Kiến thần sắc quái dị nhìn tôi thấp giọng nói: "Vừa mới nhắc người đó

Allnovel

Mua gói Cao cấp để loại bỏ quảng cáo )

vậy mà người đó lại lập tức xuất hiện trước mặt chúng ta, cái này con mẹ nó cũng quá trùng hợp đi."

Tôi cười cười, nói: "Không sao cả, chúng ta cứ ăn đồ của mình thôi."

Lưu Vân Kiến gật đầu, bưng ly bia lên cụng với tôi.

Lúc này lại nghe thấy bạn bên cạnh truyền đến giọng nói vênh váo và nặng mùi sai khiến của Trình Niệm Niệm: "Tôn Ngọc Long, sao cậu cũng ngồi xuống vậy, còn không



mau đi gọi món đi?"

Người thanh niên tên Tôn Ngọc Long kia vội vàng gật đầu liền đứng dậy: "Được rồi, tôi lập tức đi, các cậu có kiêng món gì không?"

“Không có, cậu xem tùy tiện gọi vài món là được." Trình Niệm Niệm xua tay.

Tôn Ngọc Long rời đi để gọi món ăn, trên bàn chỉ còn lại Trình Niệm Niệm và Lý Uyển Uyển.

Lý Uyển Uyển có chút đứng ngồi không yên, sau khi suy nghĩ một chút, thấp giọng nói với cô ấy: "Niệm Niệm, tôi đột nhiên có chút không thoải mái, hay mọi người cứ ăn đi, tôi về trước nha.

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Trình Niệm Niệm lập tức đen ngòm như bao công.

“Uyển Uyển, cậu có ý gì vậy?" Trình Niệm Niệm nhíu mày nhìn chằm chằm vào Lý Uyển Uyển, không vui nói: "Mấy ngày gần đây tôi đã hẹn cậu bao nhiêu lần rồi, mười lần thì chín lần cậu đều nói không có thời gian. Lần này vất vả lắm mới gặp được nhau, vậy mà cậu lại đột nhiên đòi về là sao?"

"Không... Tôi chỉ là...” Lý Uyển Uyển há miệng thở dốc, nhỏ giọng nói: "Tôi thật sự có chút không thoải mái.”

“Thôi đi, nếu cậu không xem tôi là bạn bè thì cứ việc nói thắng.” Trình Niệm Niệm hừ lạnh một tiếng lại tiếp tục nói: "Uống công hôm nay tôi còn cố ý gọi Tôn Ngọc Long

ra đây, muốn giới thiệu cậu ta cho cậu để làm bạn trai, xem ra lòng tốt của tôi đã bị biến thành lòng lang dạ thú rồi."

“Bạn trai?”

Lý Uyển Uyển sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày nói: "Niệm Niệm, chuyện này sao cậu không thương lượng trước với tôi? Tôi hiện tại tạm thời chưa muốn tìm bạn trai

“Không tìm bạn trai, chỉ dựa vào chút tiền lương ít ỏi của cậu thì làm sao sống được?" Trình Niệm Niệm khinh thường và mỉm cười, lời nói ẩn chứa sự khinh thường sâu sắc: "Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng nhìn cái tên Tôn Ngọc Long đó có vẻ hơi xấu xí, nhưng tài sản trong nhà kỳ thật cũng không tệ lắm. Đương nhiên, so với Ngải thiếu gia nhà tôi thì kém vài cấp bậc, nhưng cậu ta cũng là người đã được tôi lựa chọn kỹ càng trong đám tiểu đệ của Ngải Hồng rồi, dư sức xứng đôi... khụ khụ... ý của tôi là rất cậu rất xứng với cậu ta.

Tôi và Lưu Vân Kiến ngồi cách đó không xa sau khi nghe được câu chuyện này, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.

Trước kia chỉ biết Lý Uyển Uyển và Trình Niệm Niệm là bạn bè rất thân thiết với nhau.

Lý Uyển Uyển là con chó liếm chân của Trình Niệm Niệm, cố gắng dựa vào việc la liếm những người bạn trai



phú nhị đại của Niệm Niệm để tìm cơ hội trà trộn vào giới phú hào.

Trình Niệm Niệm cũng cảm thấy vui vẻ khi bên cạnh mình có một người hết sức nịnh nọt mình, có thể làm cho cô ấy lúc nào cũng cảm thấy mình rất ưu việt, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ là chị em thân thiết với nhau.

Ai mà ngờ rằng, ngay cả bộ mặt chị chị em em bên ngoài cũng sắp duy trì không được rồi.

Mấy câu nói vừa rồi của Trình Niệm Niệm, thiếu chút nữa đã nói ra hết những suy nghĩ trong lòng. Mặc dù kịp thời chặn miệng lại, nhưng Lý Uyển Uyển chỉ cần không ngốc, đều có thể nghe ra được là ý gì.

Đơn giản chỉ là trong lòng Niệm Niệm cảm thấy Lý Uyển Uyển không cùng một đẳng cấp với mình, cao lắm thì chỉ xứng với mấy tên tiểu đệ của bạn trai mình mà thôi. Chính mình đã hao tâm tổn sức để giới thiệu bạn trai cho cô ta, không mang ơn thì thôi, còn muốn cự tuyệt, đây chẳng khác nào là một hành động không biết xấu hổ.

Đương nhiên, đây vốn là mục đích mà Lý Uyển Uyển cam chịu làm một con chó liếm chân bên cạnh Trình Niệm Niệm, nhẫn nhịn mà duy trì mối quan hệ tốt với cô ta.

Chỉ có điều lúc này đây Lý Uyển Uyển rõ ràng đã thay đổi suy nghĩ ban đầu, trong khoảng thời gian này thậm chí còn cố ý hoặc vô tình xa lánh Trình Niệm Niệm.

Cho nên giờ phút này khi nghe được Trình Niệm Niệm



đã còn che giấu những suy nghĩ sâu xa trong lòng, sắc mặt của Lý Uyển Uyến bắt đầu trở nên hết sức khó coi.

Đáng tiếc Trình Niệm Niệm lại làm như không phát giác ra điều này, vẫn giữ thái độ cao cao tại thượng mà nói: "Tuy rằng tôi không biết cậu đang đi làm ở đâu, nhưng đoán mò cũng biết, cái công việc rách nát của cậu, sống chết thì một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Phụ nữ mà, làm tốt không bằng gả tốt, nhà của tên Tôn



Ngọc Long này làm kinh doanh nhà hàng, tính tình cũng được, cậu ta lại là một trong những tiểu đệ của Ngải thiếu gia nhà tôi, cho nên lần này cậu phải nắm chắc cơ hội đó."

Lý Uyển Uyển cúi thấp đầu, nghe Trình Niệm Niệm tiếp tục nói, tâm trạng lúc này đang vô cùng phức tạp.

Nếu như là trước kia, giờ phút này cô ấy nhất định sẽ vô cùng vui vẻ và hưng phấn, sau đó sẽ thổi phồng và nịnh n

n

nọt Trình Niệm Niệm một chút, thỏa mãn lòng hư vinh và cảm giác ưu việt của cô ta.

Nhưng hiện tại, cô ấy chỉ cảm thấy đang bị người khác khinh thường, nhìn Trình Niệm Niệm đang cố tình che giấu thái độ cao cao tại thượng của cô ta, mà bắt đầu cảm thấy chán ghét.

Đúng lúc này, Tôn Ngọc Long sau khi gọi món ăn đã trở về bàn, liền khinh thường nói: "Cái nhà hàng rách nát này, muốn cái gì cũng không có gì, chị Niệm Niệm, sao lại chọn chổ này để ăn cơm vậy?"

“Nơi này chính là hồi ức thời trung học của tôi và Uyển Uyển." Trình Niệm Niệm liếc hắn một cái, liền nói: "Sao vậy? Bảo cậu đến đây để làm sứ giả bảo vệ hai mỹ nữ như chúng tôi, cậu không thích sao?"

“Haha, không có không có, đây là vinh hạnh của tôi." Tôn Ngọc Long vội vàng xua tay, lập tức hỏi: "À đúng rồi, khi nào Ngải thiếu gia mới tới đây?"

“Cậu ta hả, cậu cũng biết cậu ta là fan cuồng của Pagani mà." Trên khuôn mặt của Trình Niệm Niệm lộ ra nụ cười rụt rè, ra vẻ bình thản nói: "Không phải là do cậu ta mới vừa mua một chiếc Pagani sao, mỗi ngày đều xem chiếc xe giống như bảo bối vậy, hận không thể ngủ luôn ở trong xe, bây giờ chắc đang lái chiếc Pagani đó đi hóng gió rồi."

Tôn Ngọc Long nghe thấy vậy nhất thời trừng to mắt,

"

"Chính là ba chiếc Pagani phiên bản giới hạn trên thế giới à? Con mẹ nó, khoảng thời gian trước đó tôi đã nghe nói chiếc xe thần thánh này xuất hiện ở Lôi Trạch, không ngờ chính Ngải thiếu gia đã mua được nó! Quả là lợi hại nha!

Tôi ngồi cách đó không xa, nghe được những lời này không khỏi nhíu mày, thần sắc bắt đầu có chút không vui.

ta?

Pagani? Hẳn là đang nhắc đến chiếc xe của tôi rồi. Ngải Hồng nói với Trình Niệm Niệm đó là xe của anh

Không đúng, đối với tính cách khờ khạo của Ngải Hồng, chắc chắn không thèm nói dối như vậy.

Cho nên đây là do Trình Niệm Niệm cố tình phô trương sao?

Quả nhiên, sau khi nghe Tôn Ngọc Long tâng bốc, sâu trong đáy mắt của Trình Niệm Niệm loại toát lên cảm giác thỏa mãn hư vinh cực lớn, nhưng lại không thể không duy trì nụ cười rụt rè, thản nhiên nói tiếp: "Cũng được, dù sao tôi cũng không cảm thấy chiếc xe đó khác gì so với những chiếc Pagani khác, thật sự không hiểu nổi vì sao cậu ta lại cuồng nhiệt đến mức như vậy."

“Haha, do chị Niệm Niệm không phải người chuyên chơi xe, đương nhiên không rõ địa vị của chiếc Pagani thần thánh đó trong lòng chúng tôi." Tôn Ngọc Long cười haha



lại tiếp tục hỏi: "Vậy Ngải thiếu gia hôm nay còn tới hả?"

"Hôm nay cậu ấy có việc nên không đến được. Nhưng mà không sao, hôm nay nhân vật chính vốn không phải cậu ta, mà là hai người các cậu." Trình Niệm Niệm cười híp mắt nhìn hai người đang ngồi đối diện mình: "Tôn Ngọc Long, người bên cạnh cậu tên là Lý Uyển Uyển, là bạn thân nhất của tôi, hai người làm quen một chút đi.

Tôn Ngọc Long nghe vậy lông mày nhướng lên, lập tức hiểu được ý của Trình Niệm Niệm.

Cô gái này đang chủ động dâng lên tận miệng sao? Không lấy cũng không phải.

Tôn Ngọc Long mỉm cười với Lý Uyển Uyển, vươn tay lễ phép nói: "Xin chào, Lý tiểu thư."

“Xin chào." Lý Uyển Uyến mím môi, cố nén sự chán ghét trong lòng, nhẹ nhàng bắt lấy tay cậu ta rồi liền lập tức định buông ra.

Ai ngờ đối phương không chỉ không buông tay, mà còn muốn thuận thế ôm lấy bả vai cô ấy.

Lý Uyển Uyển nhất thời biến sắc, giãy dụa lui ra phía sau, mặt lạnh liền nói: "Tôn tiên sinh, xin cậu tự trọng một chút!”

Không khí lập tức nghiêm trọng hẳn.

Tôn Ngọc Long sửng sốt, dừng một chút rồi vuốt mũi cười nói: "Haha, thật ngại quá, Lý tiểu thư. Tình cách của tôi bình thường vốn rất nhiệt tình, nên đã làm cô sợ rồi,



thật sự ngại quá!"

“Đúng vậy, Tôn Ngọc Long, cái tật xấu tùy tiện này của cậu nên sửa ngay đi, người ta dù sao cũng là con gái mà.'

Trình Niệm Niệm lập tức giảng hòa, sau đó dùng giọng điệu có chút răn dạy mà nói với Lý Uyển Uyển: "Uyển Uyển cô cũng vậy, nhạy cảm như vậy làm gì, phản ứng thái quá như vậy dễ làm người khác chê cười lắm."



Vẻ mặt của Lý Uyển Uyển hết sức kinh ngạc liền ngẩng đầu lên, hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm vào Trình Niệm Niệm với ánh mắt không thể tưởng tượng nỗi.

Ngay lúc này, tôi và Lưu Vân Kiến rốt cục cũng đã nhịn không được, trực tiếp cười ra tiếng.

"Haha, haha!" Lưu Vân Kiến cười đến thở không ra hơi,



"Lão Trần... cậu nói xem, sao lại có loại người mặt dày đến mức lợi hại như vậy... haha haha, những việc xấu hổ như vậy mà cũng nói như rất hợp tình hợp lý..."