Tối "Manh" Xuyên Qua

Chương 55: Ra sức đánh năm mươi đại bản



Tĩnh HuyềnPhong huyết khí bừng bừng xông vào Tây điện, tuyệt đối là gặp phật sát phật,thần chắn sát thần, Tây điện cao ba tầng, mà mỗi một tầng dọc theo hai bênhành lang có ít nhất hơn một trăm cửa, hắn đã không thể chú ý đến tôn nghiêmcao quý, vội vàng hoảng hốt mở từng gian phòng cẩn thận tìm kiếm, thậmchí ngay cả dưới sàn, trong tủ gỗ đều không buông tha.

Hai canh giờở trong yên lặng dày vò mà qua

Đợi khiTĩnh Huyền Phong thở hổn hển đi lên chỗ cao nhất, cũng là lúc sức cùng lựckiệt ngồi xuống bên ván cửa… Muốn nói mệt cũng không hẳn là thực mệt, chínhlà trong lòng không yên, đây là gian phòng cuối cùng của Tây điện, nếu tiểumanh nhi như trước không ở đây… Hắn nên đi nơi nào tìm?

Tĩnh HuyềnPhong lần đầu tiên sinh ra một loại ý niệm e ngại trong đầu, hắn trầm trầm khíđứng lên, đẩy cửa phòng lại phát hiện đã bị khóa … Nô tài Caramen tránh ởgóc tường không dám lộ diện, trong tay lạnh run cầm chặt chìa khóa ——

Cùng lúcđó, Độc Thấm Tâm đã biết chuyện Tĩnh Huyền Phong đánh thẳng về phía trước, đạináo hoàng cung tìm Trấn Nam Vương phi, nàng tự biết tai vạ đến nơi, thần tríkhông yên hướng nhà giam đi đến, lại bị Nhiễm Nhượng Hà ôm lấy bả vai, Độc ThấmTâm khóc không ra nước mắt ngẩng đầu, “Lẽ nào Đông Thấm Quốc hàng trăm năm,cuối cùng lại bị hủy trong tay ta? …”

NhiễmNhượng Hà khẽ hôn lên trán nàng một chút, định liệu trước nói, “Có bổn vươngở đây, còn cần nữ nhân ra mặt giải quyết sao?”

NhiễmNhượng Hà ngẩn người, sau lại ngượng ngùng cúi đầu, loại cảm giác được namnhân bảo hộ này, thật tốt.

NhiễmNhượng Hà dắt tay nàng đi ra khỏi nhà giam, ý vị thâm trường cười, “Hai ngườibọn họ thật lâu không gặp nhau, chúng ta đừng đi quấy rầy “

Độc ThấmTâm như trút được gánh nặng ứng thanh, “Nghe lời ngươi “

NhiễmNhượng Hà vừa lòng đem nàng ôm vào lòng chậm rãi đi trước, “Tìm không thấythì tốt, còn nếu thực bị Trấn Nam vương tìm được, ta ngược lại đối với tìnhcảnh của Trấn Nam Vương phi cảm thấy lo lắng nga…”

“Lời nàycó ý gì?”

NhiễmNhượng Hà dương dương tự đắc ngẩng đầu lên, “Vì tham sống mà giận, màngươi đối ta là từ hận sinh yêu, ha ha “

Độc ThấmTâm thấy thị vệ bốn phía mím môi nghẹn cười, xấu hổ bỏ cổ tay hắn ra bướcnhanh rời đi… Còn Nhiễm Nhượng Hà thì đuổi sát không rời, khóe miệng vẫntràn đầy tươi cười.

Đứng ởtrước cửa, Tĩnh Huyền Phong có lẽ là thật không còn khí lực, cư nhiên đẩy vàicái cũng không thể mở ra, hắn không kiên nhẫn đạp lên ván cửa, “Tiểu manhnhi ngươi có ở bên trong hay không mau nói a! —— “

“Ở đâu ởđâu…” Cổ Tiếu Tiếu bên tai có thể nghe được âm thanh gõ cửa thùng thùng, nghĩđến đang ở trong mộng cùng trò chuyện với Tĩnh Huyền Phong, nên có điểm luyếntiếc tỉnh lại, nàng ôm lấy góc chăn cọ cọ, “Đừng gác điện thoại, lại nóitiếp đi…”

Tĩnh HuyềnPhong tay nâng kiếm định bổ về phía then cửa kia, bỗng nhiên có một tiếngvang bính bính đát đát nhảy đến bên chân, hắn vừa cúi đầu liền thấy… Cư nhiênlà chìa khóa, Tĩnh Huyền Phong tức khắc ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âmthanh… Chỉ thấy góc tường lộ ra một chút vải áo run rẩy, hắn nhặt lên chìakhóa tra vào, “Ca” một tiếng mở ra ——

Khi hắn đẩycửa ra liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc trên giường… Đầu tiên làkiên định thở hắt ra, theo sau mâu trung một đoàn lửa giận hừng hực dấy lên,Tĩnh Huyền Phong gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, còn Cổ TiếuTiếu giờ phút này còn hồn nhiên không biết, cư nhiên chảy nước miếng ngủ saysưa…

Hắn hai babước đã tiến vào cửa, nhìn xuống nữ nhân thản nhiên một thân giả dạng nô bộcnằm ở trên giường cảm thấy cực kì xấu hổ, hắn trăm nghĩ cũng không thểhiểu nổi, này là tiểu manh nhi dùng chất liệu gì để chế thành? Ra vẻkhất cái, hãn! Cùng nàng không hề quan hệ.

Tĩnh HuyềnPhong kiềm chế không được lửa giận, một phen tiến lên nhấc đai lưng của nànglên khỏi giường, Cổ Tiếu Tiếu kêu “Oa” một tiếng! … Đầu chúi xuốngphía dưới, nhưng vẫn không mở mắt, lại nói, người bình thường nếu như vậyđều đã tỉnh mộng, còn nàng thì chỉ đơn giản là cảm thấy nhẹ nhàng hoặcthậm chí là không có cảm giác, còn mơ mơ màng màng, theo bản năng đạpđạp chân… lại đạp đạp… Còn ở giữa không trung…

“Hừ! Ngủđược như ngươi vậy thật đúng là khó khăn” Tĩnh Huyền Phong mâu trung xẹt qua mộttia bất đắc dĩ ý cười, hắn đối với nàng này thần kinh thô to lại cảm thấy khiếpsợ… Bất quá, Tĩnh Huyền Phong vẫn làm theo dự tính như trước phải hảohảo dạy dỗ, hắn đột nhiên lắc lắc đai lưng của nàng, đe dọa nói, “Giả ngusung lăng cũng vô dụng, mau nhìn xem ta là ai”

Cổ TiếuTiếu giống như bao tải lắc lư ở giữa không trung, nhu nhu mí mắt đánh cáingáp, tựa hồ không quá tin tưởng vào lỗ tai mình, sau lại sờ sờ bàn tay totrên đai lưng, nhất thời nhếch miệng cười to, vui sướng vặn vẹo, “Là Tĩnh HuyềnPhong, Tĩnh Huyền Phong! Thật là ngươi xuất hiện sao? ! Mau tới ôm một cái ——”(dễ thương >.

Nàng vươnhai tay ra ở trong không khí huơ loạn, lại phát hiện Tĩnh Huyền Phong một tiếngcũng chưa nói, vẫn như trước không nhúc nhích cầm lấy chính mình, Cổ TiếuTiếu trong lòng vang lên “Lộp bộp”… chuyện nàng một mình rời khỏi Vân thành…chột dạ ha ha ngây ngô cười, “Thân ái, ngươi có phải thấy ta ngàn dặm… vạn dặmxa xôi tới tìm ngươi, nên mới kích động nói không lên lời hay không? Đừng nhưvậy, bình tĩnh…”

Tĩnh HuyềnPhong thấy nàng còn có tâm tình nói giỡn, căn bản chưa nghĩ tới việc nàythực có nguy cơ mất mạng! Hắn phẫn nộ tức giận đến sôi lên, nhất thời ngồi ởbên giường, đem Cổ Tiếu Tiếu như con gà con sắp chết đặt lên trên đùi úpmặt xuống gối… Cổ Tiếu Tiếu hít vào một ngụm khí lạnh, tư thế này nàngđã trải qua quá vô số lần, nói, lão cha mỗi khi đánh nàng đều là dùng tư thếnày a, Cổ Tiếu Tiếu thấy đại sự không ổn, vội che mông khóc kêu trời kêuđất đến khàn cả giọng, “Ta là thê tử của ngươi, không được dùng gia bạo ,ô ô —— “

“Không đánhngươi một lần sao để cho ngươi nhớ lâu? Ngươi coi lời nói của bổn vương làgió thoảng bên tai sao? !” Tĩnh Huyền Phong giơ tay lên định hung hăng hạ xuống…Nhưng khi tiếp xúc với mông “Tội nhân” thì chỉ là vỗ nhẹ một chút, nhưng CổTiếu Tiếu đã ngẩng đầu lên, “A!” Một tiếng thê lương kêu thảm thiết, độngtĩnh này chưa kịp tan liền tận lực bồi tiếp một trận bão tố gào khóc, “Ôngtrời a! Mạng của ta hảo khổ oa, lão gia hành hung thê tử, có bao nhiêu khổhình đều dùng hết, da tróc thịt bong, vô cùng thê thảm! Ô ô, lão thiên giangươi dẫn ta đi thôi, oa ô ô, không sống không sống, ngươi đánh chết ta đi…”

“…” TĩnhHuyền Phong nhìn chăm chú nàng khoa trương dãy dụa đòi tìm cái chết, khôngkhỏi hơi hơi nhíu mi, lại không rõ cho nên nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay,hắn không dùng sức a, hay là chính mình đã dùng sức mà không biết?

Cổ TiếuTiếu cảm giác khóc lớn hình như rất hữu hiệu, mượn cơ hội ôm mông ngồidậy, tiếp tục nước mắt rơi như mưa chạy qua chỗ khác, sau khi đạt được mộtđoạn khoảng cách an toàn, nàng hơi hơi kiễng chân lên, năm ngón tay vươn raphía trước, run rẩy giãy dụa trong không khí, toàn bộ tạo hình tựa như ngườivô tội bị hãm hại máu me đầy thân, như cô hồn dã quỷ hàm oan đòi côngđạo, “Ta chết thực thảm a… Ai tới ngăn lại bạo quân không chuyện ác nàokhông làm này a, ta oan…”

“Câm miệng!”Tĩnh Huyền Phong không thể nhịn được nữa ra lệnh một tiếng, Cổ Tiếu Tiếu nhấtthời bả vai co rụt lại vội vàng ngậm miệng, hình như nàng diễn có điểm quá,nhập vai quá nhanh không kịp khống chế thôi…

Cổ TiếuTiếu phát hiện hắn lại không nói lời nào, thoắt cái đổi mặt, ra vẻ tộinghiệp quay đầu, trong ai oán mang theo vài phần vô tội, “Ta biết sai rồi,nhưng còn không phải là vì người ta rất nhớ ngươi hay sao…”

“…” TĩnhHuyền Phong thấy nàng vui vẻ đã nguôi giận hơn phân nửa, hắn bất đắc dĩ thởdài, đứng dậy lại gần Cổ Tiếu Tiếu, Cổ Tiếu Tiếu nghe được tiếng bướcchân”Tội ác” đang tiến tới, không tự chủ được ngồi sụp xuống đất bảo hộ “bộvị trọng điểm”, nuốt nuốt nước miếng cọ cọ phía sau, “Chỉ tiểu hài tử mới bịđánh đòn, ngươi đây là vũ nhục người khác…”

Tĩnh HuyềnPhong không khỏi ngẩn ra, hắn thầm nghĩ đến mông thịt có đánh cũng khôngđau, những cái khác cũng không kịp nghĩ nhiều, cau mày khom người ôm lấy CổTiếu Tiếu, chỉ thấy nàng hai mắt đẫm lệ thực ủy khuất, không xác định nói,“Thực sự đau như vậy?”

“Ừ! Đều bịđánh thành nở hoa, ô ô…” Cổ Tiếu Tiếu vì tránh lại bị hắn “Hành hung”, mộtbên nhu mông một bên nhe răng trợn mắt mồm to thở dốc, giống y như bệnh nhân bệnhtình nguy kịch.

Tĩnh HuyềnPhong bán tín bán nghi đem nàng đặt ở trên giường, tùy tay kéo đai lưng củanàng xuống cởi quần coi… Cổ Tiếu Tiếu thất kinh túm lưng quần nhảy khỏigiường, giận sôi nói, “Ngươi thật sự là lưu manh còn muốn tái phạm! Thoát quầnngười ta cũng không lên tiếng báo trước?”

Tĩnh HuyềnPhong không thèm để ý tới, túm lấy đùi Cổ Tiếu Tiếu kéo đến trước người,một tay đè lại thắt lưng của nàng một tay thuận lợi kéo quần xuống, Cổ TiếuTiếu cảm thấy mông lạnh lẽo không có gì che chắn, hai tay vội vàng ôm lại,Tĩnh Huyền Phong dễ dàng kéo ra” vật trở ngại ” … Phát hiện cái mông da thịtchỉ là nhợt nhạt đỏ lên, dường như là do nàng ở trên mặt đất cọ đến cọ đinên mới hơi phiến hồng, đợi sau khi xác định không có việc gì, Tĩnh HuyềnPhong mới buông lỏng tay thả nàng, hai tay hoàn ngực tựa tiếu phi tiếu, “Vì trốntránh bị phạt, ngươi thật đúng là có thể làm ầm ĩ”

Cổ TiếuTiếu kéo lấy lưng quần rộng thùng thình thành một túm, mặt uốn éo nóilảng sang chuyện khác, “Phu thê người ta gặp mặt đều là ôm nhau hoặc làtình tình tứ tứ, ngươi sao không học theo người ta?”

“Người tacùng bổn vương có quan hệ gì đâu? Ngươi một mình ra khỏi phủ còn dám nói?”Tĩnh Huyền Phong đúng lý hợp tình ngẩng đầu nói, “Thân là Trấn Nam Vươngphi, xem ngươi ăn mặc thành ra cái dạng gì? Sam y rách rưới, thật sự là mấthết mặt mũi bổn vương”

“…” CổTiếu Tiếu theo bản năng sờ sờ quần áo, vừa nghe thấy Tĩnh Huyền Phong lạibắt đầu thuyết giáo, nàng nhất thời ngã chỏng vó nằm ở trên giường giả vờ hônmê… Tĩnh Huyền Phong thấy nàng lại chơi trò đóng kịch, hừ nhẹ một tiếng bắtlấy cổ tay nàng kéo dậy, tiếp tục nghiêm trang khảo vấn, “Ngươi mù thành nhưvậy nhất định không có khả năng một mình đến được tận đây, đồng phạm ở nơinào?”

Cổ TiếuTiếu hiểu biết tính cách Tĩnh Huyền Phong, hắn bình thường chính là rấtthích tiết mục giết gà dọa khỉ kích thích người chơi, nàng đương nhiên khôngthể bán đứng hai huynh đệ Đại Ngưu, Tiểu Ngưu, nghĩ vậy, nàng xương cốt mềmnhũn ngã ở trên người Tĩnh Huyền Phong, “Ta nhưng là thiên tân vạn khổ, trèonon lội suối tới tìm ngươi, sợ ngươi gặp chuyện không may đến ngủ cũng khôngngon, ngươi không thể nói vài câu an ủi sao…”

Tĩnh HuyềnPhong nhướn mi, nhớ tới một màn vừa rồi ngủ lay thế nào cũng không tỉnh,không dám gật bừa nghi ngờ nói, “Ngủ không ngon? Nói lời này thực nghiêm trọng,bổn vương vừa kêu, ngươi giống như người bất tỉnh nhân sự”

“Đó là bởivì! … Ta rốt cục sắp nhìn thấy Vương gia mong nhớ ngày đêm a, trong lòng an tâmmới như vậy …” Cổ Tiếu Tiếu mặt dày mày dạn cứng miệng chống đỡ, nàng thuậnthế ôm lấy bả vai Tĩnh Huyền Phong, “Nói chuyện đứng đắn đi, giải dược lấyđược chưa?”

Tĩnh HuyềnPhong khóe miệng cứng đờ, gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng, “Bổn vương luôn dặnngươi không được phép đến Đông Thấm Quốc, nhưng ngươi vẫn đến đây, đừng ỷ vàochính mình vận khí tốt liền tùy ý tiêu xài, trời xanh sẽ không mãi chiếu cốngươi như vậy đâu” nhất là khi nàng ở cùng với hắn, một kẻ sớm đãbỏ xuống sống chết, lại nguy cơ tràn ngập tứ phía, một khắc không thểnhàn.

Cổ TiếuTiếu nghe ra hắn không muốn đáp lời chuyện giải dược, liền ôm lấy hai máhắn nghiêm túc hỏi, “Có phải Độc Thấm Tâm làm khó dễ ngươi hay không? Hay lànàng nói ra điều kiện quá phận? Ba thợ đánh giày gộp lại thành Gia Cát Lượng,thông minh của ta có thể sánh bằng ba thợ đánh giày, ngươi mau nói cho ta”

Tĩnh HuyềnPhong nhìn chăm chú biểu tình nghiêm túc trên mặt nàng một lát, thất thanh cười,“Sớm hay muộn ngươi cũng sẽ biết được, ta lười lặp lại”

Cổ TiếuTiếu nhiều chuyện như vậy lại không nghe được tin tức nhỏ lẻ nào, tronglòng kêu một tiếng khó chịu, “Ngươi không nói chính là không tín nhiệm năng lựclàm việc của ta, kỳ thật ta là nhân tài, làm Trạng Nguyên cũng đưpực… Đã nói…”

Tĩnh HuyềnPhong khinh thường nhếch khóe miệng, “Ngươi cho Trạng Nguyên chỉ dựa vàochút thông minh là có thể làm? Nói lời này cũng không sợ sái quai hàm” hắntrong lúc vô tình liếc qua, phát hiện Cổ Tiếu Tiếu sờ soạng tìm đai lưngphân tán, Tĩnh Huyền Phong ên lặng xem xem, thấy nàng khi đụng đến lại vụngtrộm túm túm về phía sau…

Mà Cổ TiếuTiếu rõ ràng đã đụng tới mảnh vải lại bị rớt ra, nàng lại lần mò về phíatrước, Tĩnh Huyền Phong lặng lẽ kéo theo đai lưng ở trước đầu ngón tay nàngkéo ra xa, thẳng đến khi đầu Cổ Tiếu Tiếu va vào ngực hắn một cái, hắn mớinhịn không được cười to ra tiếng, “Xem ngươi thực ngốc, này một mảnh vảicũng tìm không thấy”

“…” CổTiếu Tiếu ngẩng cổ đập mạnh vào ngực hắn, “Ngươi lại có ý khi dễ ngườimù sao?”

“Chính làý tứ này” Tĩnh Huyền Phong ha ha cười, ôm lấy thắt lưng của nàng đặt ở trênđùi, Cổ Tiếu Tiếu phẫn hận xoay đến xoay đi loạn giãy dụa, lại thấy có mộtbàn tay to tham nhập vào cổ áo mình, còn chưa kịp ngăn lại đã bị bắt lấy bộngực, Cổ Tiếu Tiếu khó có thể tin ngẩng đầu, có người nào như vậy hay khônga? Một chút cảm tình còn chưa có nổi lên, đã đột ngột tập kích rồi sao,“Ta cũng có chút tổn hại mặt mũi hoàng gia của ngài, nhưng ngài cũng đừngchiếm tiện nghi của ta được không?”

“Từng có màsửa chi, thiện rất lớn yên” Tĩnh Huyền Phong câu được câu không ứng thanh, nângnàng lên ngồi ở trên đùi mình, hai tay tham nhập vào vạt áo xoa nắn tấmlưng… Mấy câu tình cảm buồn nôn hắn quả thật nói không nên lời, nhưng nhungnhớ đã nuốt hết toàn bộ tâm tư của hắn, vẫn cho rằng loại thân thiết gọngàng vô cùng dứt khoát này, nàng hẳn là sẽ cảm nhận được hết.

… Mà CổTiếu Tiếu chỉ biết là hắn chẳng phân biệt được thời gian địa điểm sự việc chỉmuốn đùa giỡn lưu manh, vừa muốn mở miệng đã bị đôi môi cực nóng che lại lờinói, lưỡi nóng bá đạo ở trong khoang miệng nàng chạy loạn, nàng buông thacho giãy dụa, không tự chủ được đón ý hùa theo triền miên… Nhớ môi hôn của hắn,tuy rằng không đủ ôn nhu, nhưng vẫn làm cho tim mình đập thình thịch.

Giờ phútnày, nhìn thấy Tĩnh Huyền Phong có thể chạy có thể mắng có thể đùa giỡn lưumanh, nàng còn có cái gì cần phải lo lắng đâu?