Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 69: Quan tài bằng cây



Trong lòng thầm kêu không ổn rồi, sợ là nữ thi kia không thể hấp thụ âm khí trong quan tài, cho nên mới chạy ra ngoài tìm đồ ăn!

Tôi vội vàng sắp xếp lại lá tờ bùa trong ba lô, bỏ vào hai bên túi quần, khi cất đi còn cẩn thận nhìn xung quanh, sợ cái nữ thi xinh đẹp đến đau lòng kia sẽ bất ngờ nhảy ra.

Nhưng tôi đợi một lúc, nữ thi kia vẫn không xuất hiện, đến cả Âm Long đang ăn âm khí trên tán cây cũng biến mất.

Trong không gian rộng lớn này, chỉ có mình tôi là sinh vật sống, và ánh trăng phản chiếu qua cành liễu càng làm lòng người càng thêm hoảng sợ.

“Xì! Xì!” Tôi cố gắng hết sức gọi Âm Long, nhưng tôi không thấy bất kỳ tiếng vang nào từ anh chàng đó!

Trong lòng tôi thầm mắng cái thứ này!

Nhưng không có Âm Long, tôi không dám di chuyển xung quanh, những cây liễu gai này không thể phân rõ ai là chủ, chỉ cần tôi di chuyển, chúng sẽ lập tức bò đến, ngay cả khi tôi có nhiều lá bùa đi nữa, thì dường như cũng không đáng sử dụng chúng để phá những cây liễu gai này.

“Xì! Xì!” Tôi nhỏ giọng hét lên hai lần nữa, nhưng vẫn im lặng.

Âm thanh rít lên khó tả của tôi vang vọng trong không gian rộng lớn này càng khiến nó trở nên kỳ lạ và khó giải thích hơn.

Bây giờ tôi thậm chí không dám hét lên nữa, chỉ biết ngây ngốc đứng đó, nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời đang dần lặn về phía tây, hy vọng rằng trời mau mau sáng, hoặc là sư phụ và sư thúc có thể tìm thấy nơi này.

Ánh mắt tôi lại chậm rãi nhìn quanh cây liễu, hi vọng có thể tìm được Âm Long, thứ này có vảy bóng loáng như vậy, rất dễ tìm.

Nhưng sau khi nhìn lại hai lần, tôi vẫn thất vọng, xung quanh yên tĩnh đến lặng người, khiến tôi sợ hãi đến mức thở nhẹ.

“Meo!”

Tôi bị dọa sợ tới mức vội vàng đem nhặt chiếc túi vải đỏ trên mặt đất lên, đưa tay sờ thử. Phát hiện con mèo kia đang yếu ớt quằn quại bên trong, thỉnh thoảng lại khẽ kêu một tiếng.

Dọc theo cơ thể con mèo, tôi dùng sức che lại miệng nó lại. Trong trường hợp này, tiếng kêu meo meo còn làm lòng người hoảng hốt hơn.

Nhưng khi bịt miệng mèo lại, cổ mèo bắt đầu rung mạnh, phát ra âm thanh rầm rầm như tiếng quạt gió.

Đây chính là điều làm tôi tuyệt vọng, người đứng ở đây, di chuyển một chút lại bị cành liễu giám thị, đứng yên thì sẽ bị sự im lặng này doạ sợ, thật sự là tiến thoái lưỡng nan.

Đột nhiên con mèo trắng nằm trong túi vải mạnh mẽ gồng mình, và tôi chạm phải một cái gì đó ươn ướt.

Tôi đưa tay lên nhìn, thấy cả bàn tay đều là máu, trong lòng thầm kêu không ổn, vừa rồi quýnh lên ném con mèo trên mặt đất vài lần, mặc dù tôi không cố ý ném nó, nhưng khi bị dọa quá mức, chắc hẳn xuống tay cũng không có chừng mực, con mèo trắng này sẽ chết, phải không?

Nghĩ rằng trước tiên nó bị âm long cắn, sau lại bị tôi quăng ngã, hẳn là nó sẽ không thể làm gì được nữa.

Thật ra lúc này, ta nghĩ nếu có thể nhìn thấy một sinh vật sống cũng tốt, còn hơn cô đơn một mình ở chung với chiếc quan tài trống không một cách khó hiểu kia!

Nghĩ tới đây, tôi đưa tay cởi nút thắt của cái túi đỏ, cẩn thận thả con mèo trắng xuống đất.

“Meo…” Con mèo vừa đáp xuống đất, đầu tiên là kêu một tiếng dài, vươn cái lưỡi hồng phấn liếm liếm máu trên người mình.

Trong lòng tôi âm thầm hổ thẹn, thật sự xuống tay quá nặng rồi, dù nói gia hỏa này hung dữ nhưng bản chất vẫn chỉ là một con mèo thôi.



Ngay khi cảm giác áy náy dâng lên trong lòng tôi, con mèo trắng đột nhiên cúi đầu, chạy nhanh về phía cây liêu rồi vang lên một tiếng ‘huỵch’.

Mắt tôi đờ ra, tôi nghe nói rằng mèo sẽ giả vờ chết, hoá ra là sự thật, con mèo đáng chết này thật sự đã lừa tôi.

Tôi lập tức muốn đuổi theo, nhưng mới vừa cất bước lại sợ những cành liễu quấn vào nên dừng bước, nhìn thấy con mèo trắng kia vung vẩy hai cái liền nhảy lên thân cây liễu, lượn đi lượn lại mấy vòng bên quan tài rồi đột ngột biến mất.

Trong đầu chợt lóe lên cái gì đó, ta vội vàng từ trong túi áo lấy ra ba tấm Thần Hoả phù, cẩn thận duỗi chân đi về phía dòng nước.

Nước cũng không sâu, không quá mu bàn chân, nhưng nước lại lạnh đến thấu xương, đến nỗi dù tôi đang đi giày còn cảm thấy nước trong hồ kia như có đầy chuỳ băng vậy, xuyên thẳng vào da thịt đến mức choáng váng.

Nhưng điều kỳ lạ là những cây liễu đó bây giờ có vẻ hơi yếu ớt, chỉ vặn vẹo bên các cây liễu khác, hoàn toàn không còn sức để lao lên và bao vây một cách hùng hổ như ban đầu.

Tôi lội nước đến tận gốc cây liễu mà vẫn không thấy mấy cành liễu phản ứng gì, tôi lấy làm lạ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngẩng đầu nhìn phương hướng, tôi muốn vòng qua phía sau cây liễu, lại phát hiện mấy cành liễu che chắn chặt chẽ, đành phải thử dùng tay nhẹ nhàng rút cành liễu ra.

Nhưng đầu ngón tay còn chưa đụng tới lá liễu liền phát hiện điểm không đúng, nguyên bản đường gân của lá liễu có màu đỏ tươi như máu giống nhau mạch lạc, nhưng hiện tại màu đỏ đã nhạt dần đi, gân xanh nhợt nhạt yếu ớt, giống như đã bị rút cạn máu đi vậy.

Ta tự hỏi, chẳng lẽ nữ thi kia ngày nào cũng cần có âm khí tẩm bổ, sau khi giải phóng oán hận liền hút khô âm khí của mấy cây liễu này?

Vậy thì cô ta khẳng định còn ở trong cây liễu, chỉ là tôi không thể nhìn thấy được mà thôi.

Vì phát hiện những cây liễu đã không còn sức mạnh, tôi đã thử nhổ một đống cành liễu, bí mật tung chú Đại Kim Cương, tay thì nhẹ nhàng dùng sức, nhưng toàn bộ cành liễu đó lại không chút sứt mẻ gì, rõ ràng là có thể chịu lực.

Lập tức cảm thấy có chút thú vị, tôi vội đeo ba lô cấp lên lưng, mỗi tay rút một cành liễu gai, đạp lên cành liễu, từ từ leo lên thân cây liễu qua lớp cành liễu dày.

Đối với tôi, loại chuyện như leo cây này không phải là chuyện đơn giản.

Càng lên cao, tôi càng phát hiện màu của những lá liễu ngày càng nhợt nhạt, khi lên đến ngọn cây, một số lá liễu thậm chí không còn một chút màu xanh nào, hoàn toàn biến thành một chiếc lá già úa vàng.

Cuối cùng, tôi hít một hơi thật sâu, bước lên ngọn cây, đứng ở vị trí cách khoảng một bàn chân giữa cây liễu và quan tài…

Tôi thấy kia mặt trong quan tài mặt bị mài giũa đến bóng loáng phẳng phiu, hơn nữa có vẻ như đã qua xử lý gì đó, không hề có bất kỳ dấu hiệu mục nát hay ẩm ướt nào.

Tôi không có gan thò tay ra chạm vào quan tài, chỉ cẩn thận đứng ở khoảng trống một bàn chân kia, cẩn thận dùng chân đá đá, lại phát hiện cỗ quan tài kia dường như vẫn còn ẩm ướt, bị tôi đá một cái cũng chỉ phát ra tiếng vang nặng nề, cũng không giòn như gỗ khô.

Điều này thật kì lạ, một chiếc quan tài bằng gỗ ẩm giả cho người chết, không nói đến nghi thức tang lễ, huống chi bên trong quan tài còn không có một chút ẩm ướt nào.

Nghĩ đến đây, tôi vội rút Thần Hoả phù xuống dưới, cẩn thận ngồi xổm xuống nhìn phía dưới quan tài, phát hiện quan tài và cây liễu dường như không có nửa khe hở nào.

Trong lòng tôi thầm gào lên không xong rồi!

Điều này là do có người cố ý đào rỗng nửa thân trên của cây liễu rồi chôn thi thể vào bên trong.

Nhưng nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế thì tại sao cây liễu sẽ bao bọc toàn bộ thi thể làm phân bón, mà lại cung cấp âm khí cần thiết cho thi thể?

Tôi đang suy nghĩ xem có nên mặc kệ Âm Long hay không, thừa dịp cây liễu gai bị rút ra âm khí mà tự mình đi trước.

Nhưng tôi đột nhiên ngã về phía sau, và tôi gần như theo bản năng mà vặn eo hướng phía trước, kết quả là cả người tôi lao về phía chiếc quan tài trống.



Lúc này tôi hoảng hồn, vội muốn vặn eo quay người ra sau nhưng đã không còn kịp nữa, lưng tôi bị cái gì kéo thật mạnh, đầu đập mạnh vào ván quan tài.

Cảm giác đau còn chưa kịp tới đã cảm giác quan tài chấn động, tôi vội quay người lại mới phát hiện nắp quan tài đã đậy một nửa.

Tôi không muốn bị chôn sống trong chiếc quan tài bằng liễu sống kỳ quái này nên nhanh chóng chống tay lên, nghĩ thầm cây liễu này dù sao cũng không quá cao, chỉ cần mình dùng sức nhảy xuống, những cành liễu đang vội vàng che thân quan tài lại, phỏng chừng không có thời gian quản tôi.

Nhưng khi tay tôi chạm tới đáy quan tài, dùng lực mạnh một chút mới phát hiện đáy quan tài cũng không phải toàn bộ vách tường cây liễu như tôi đã nghĩ, mà nó bị tay tôi đập vỡ.

Trong lòng tôi thầm niệm A Di Đà Phật, phá hỏng quan tài của người ta, chờ thi nữ xinh đẹp kia trở về còn không tìm tôi liều mạng sao.

Lúc này càng rối loạn hơn, trong lòng tôi áy náy không tả được, quan trọng là tôi phải chạy trốn nhanh lên, nếu không nói không chừng đêm mai tôi sẽ là người diễn lại ba bước trước khi chết ở đây.

Thấy nắp quan tài đã đóng hơn một nửa, tôi tung chân nhảy xuống phía dưới.

Nhưng vừa mới tư thế nhào tới, tôi đã bị cái gì đó kéo lấy từ phía sau, thân mình theo quán tính ngã ngược về phía sau, sau đó trơ mắt nhìn cái nắp quan tài kia chậm rãi khép lại trước mắt tôi.

Bên trong quan tài tối như mực, tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghĩ có phải vừa rồi mình đập vỡ ván quan tài, bị tấm ván vỡ kia mắc vào người hay không.

Lập tức chậm rãi duỗi tay đi sờ phía sau, nhưng tôi mới duỗi tay ra phía sau liền sờ trúng một cánh tay lạnh băng mà lại không cứng ngắc.

Lúc này, tôi cảm thấy như có thứ gì đó nổ tung ra khỏi lồng ngực, đầu lưỡi ở trong miệng không ngừng run rẩy, muốn hét lên nhưng lại phát hiện cổ họng như bị chặn hoàn toàn, hét không ra tiếng.

Trong cái quan tài tối om này, tôi cứ như vậy mà nắm một bàn tay lạnh băng, động cũng không dám động, sợ lỡ như tôi rụt tay lại, cái tay kia cũng sẽ đi theo.

Qua sau một lúc lâu, bàn tay đó cũng không động đậy, tôi âm thầm hối hận vì không đem ba tấm Thần Hoả phù theo vào, ít nhất có chút ánh sáng còn tốt hơn hình ảnh đáng sợ mà tôi bổ não ra trong bóng tối này.

Lại đợi thêm một hồi, sau khi xác định chắc chắn cái tay kia sẽ không cử động, lúc này tôi mới cẩn thận từ bên trái trong túi móc ra một tấm Thần Hoả phù, trong lòng chậm rãi đếm một, hai, ba!

Vừa đếm tới ba, tôi hất tay ném lá Thần Hoả phù về phía trước, liền thấy một gương mặt xanh mét mang theo nụ cười quỷ dị xuất hiện ở trước mặt.

“A!” Tôi thét chói tai và lui về phía sau một bước, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt kia.

Nếu không phải vừa rồi tôi nhìn kỹ, dù thế nào thì tôi cũng không liên tưởng gương mặt quỷ dị này cùng gương mặt cười khẽ ngâm nga vừa nãy là cùng một người.

Nụ cười kia thật sự là quá quỷ dị, hơn nữa chỉ cách tôi khoảng một nắm tay, tôi dường như có thể ngửi được một hương thơm nhàn nhạt trên người cô ấy.

Hương thơm kia rất khác với mùi nước hoa thông thường, mùi hương thật sự rất dễ ngửi, tôi thầm hận chính mình, đến lúc này rồi còn quan tâm cái mùi hương gì nữa chứ.

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên phát hiện mùi hương kia nồng đậm hơn, ngẩng đầu nhìn lại thì phát hiện nữ thi xinh đẹp mang nụ cười quỷ dị kia đã gần tôi thêm một chút.

Tôi cao đến ngang ngực của cô ấy, vừa ngẩng đầu lên liền đụng phải một khối mềm mại trước ngực cô, vội vàng nặng nề lui về phía sau hai bước.

“Khè! Khè!” Nữ thi xinh đẹp phát ra tiếng cười quái dị khi tôi đụng trúng.

Tiếng cười kia vang vọng trong quan tài, làm da đầu tôi tê dại từng đợt, nghĩ thầm mỹ nữ không biết đã chết bao lâu này sẽ không thật sự thèm đàn ông chứ?

Nhưng tôi là một cô gái tuổi vị thành niên, phải làm như thế nào cho đúng đây?