Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 68: Lặp lại khoảnh khắc lúc chết



Tôi vẫn chưa đứng dậy, nằm dưới đất ngơ ngác nhìn nước trong nhánh sông kia, chỉ thấy trong bóng nước sông phản chiếu một cây liễu lớn đến mức ba người đều ôm không xuể, vô số cành liễu mềm mại rũ xuống từ trên thân cây, tựa như một thác nước xanh mơn mởn, cộng thêm đường gân đỏ tươi trên lá liễu kia chiếu vào ánh trăng dưới mặt nước, trông có vẻ vô cùng quái dị.

Nhưng đây chưa phải là điều kinh khủng nhất, tôi nhìn thấy một chiếc quan tài lớn đứng lẻ loi trơ trọi trên ngọn cây liễu kia.

Còn tôi thì nằm ven mép nước sông, đối diện với hình ảnh phản chiếu của cái quan tài kia, tôi lập tức bị doạ run lẩy bẩy, vội thu chân lại lùi về phía sau mấy bước.

“Xì! Xì!”

Tôi nằm dưới đất dụi mắt thật mạnh, muốn nhìn rõ thứ trong nhánh sông kia là thật hay chỉ là một cái bóng.

Âm Long kia nhanh chóng quấn lên cổ tôi, ném một thứ lạnh như băng vào mặt tôi.

Tôi duỗi tay mò mẫm, đó lại là chiếc kính mắt bị khóm cây cào xước của tôi, tôi vội đeo lên mắt.

Thoáng chốc, trước mắt rõ ràng hơn nhiều, tôi cẩn thận đánh giá cây liễu kia, nếu xét theo tuổi ít nhất cái cây này cũng phải ngàn năm tuổi, chỉ có một điều kỳ quái, cái quan tài trên ngọn cây kia là gì vậy?

May là những cành liễu chỉ kéo tôi đến đây rồi thả lỏng ra, dường như chúng cho rằng tôi không có năng lực chạy trốn.

Bấy giờ tôi mới từ từ đứng dậy và đánh giá nơi này, hoá ra đây chính là một khoảng đất trống rộng chừng trăm bước, chung quanh có vô số cành liễu nhô ra từ trong nhánh sông, vây chặt nơi này.

“Meo!”

Tôi đang cẩn thận quan sát, mèo trắng trong túi vải đỏ chợt kêu to một tiếng.

Tạo ra một sự thê lương vô tận ở mảnh đất trống hết sức yên tĩnh này.

Tôi vẫn chưa định thần lại, đã nghe thấy tiếng cành liễu đột nhiên bắt đầu lả tả lay động hệt như bị kích thích, thoáng chốc trước mắt tôi xuất hiện một bức tường màu xanh lục, vô số chiếc lá liễu với những đường gân màu đỏ như máu trên các cành liễu quay lại nhìn tôi chằm chằm như những con mắt.

Bạn đã bảo giờ trải qua cảm giác bị vô số chiếc lá nhìn chằm chằm chưa? Dù sao, cảm giác kia cũng không tốt cho lắm.

Tôi bị chúng nhìn chòng chọc đến mức tay chân tê dại, nghĩ xem có nên ném tấm vải đỏ ra xa trước để đảm bảo an toàn cho mình, sau đó hẳn tính đến bước kế tiếp.

Lúc tôi đang suy nghĩ, Âm Long quấn trên cổ tôi há to mồm ‘rít’ một tiếng gầm lên với những cành liễu kia, nó cong người lại dựng vảy rắn lên.

“Xoẹt! Xoẹt!”

Dường như, những cành liễu kia rất kiêng dè Âm Long, vung trái vung phải hai lần, sau đó từ từ chậm rãi rụt về, tất cả đều tụ về gốc liễu dưới nhánh sông.

Tôi thở mạnh một hơi, như thể đã nhặt về được một cái mạng, sờ thấy Âm Long vẫn còn trên cổ, điều này khiến tôi yên tâm không ít.

Lúc này tôi mới cúi người xoa nhẹ cái chân tê rần, cẩn thận đưa mắt quan sát cái quan tài cực lớn kia.

Bởi vì dầm mưa dãi nắng, tôi đã không thể nhìn ra nó được làm từ chất liệu gì nữa, nhưng dường như cây liễu được chế riêng cho cái quan tài kia vậy, quan tài có thể đặt vừa trên ngọn cây.

Ánh trăng rọi xuống nhánh sông, cành liễu kia khẽ đánh xuống nước tạo thành gợn sóng khúc xạ lên trên chiếc quan tài kia, từng mảnh nhỏ của ánh trăng phản chiếu hệt như những viên kim cương khảm, nó đẹp hệt như chiếc quan tài pha lê trong truyện cổ tích.

Ánh trăng?

Tôi chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cái quan tài kia, da đầu vốn tê dại vì va chạm càng thêm lạnh cóng.



Tôi thấy cái quan tài vốn nằm chắc chắn trong tán cây bị đang bị thứ gì đó nâng lên dần dần, mà những ánh trăng bị khúc xạ kia giống như bị hấp dẫn, chậm rãi thấm vào trong cái quan tài kia.

“Tàng Âm?” Đầu óc tôi nổ vang.

Âm thanh, tôi nắm lấy Âm Long chạy ra khỏi bụi rậm.

Đây là dùng cây liễu để tàng âm, dùng nước thu ánh trăng, lại dùng xác phụ nữ để tích oán, mặc kệ trận pháp này có mục đích gì, dù sao cũng là thứ mà kẻ gà mờ như tôi đây không thể giải được, gặp phải thứ này, cách tốt nhất chỉ có một chữ: Chạy!

Nhưng tôi còn chưa chạy được hai bước, dưới chân đã bị thứ gì đó quấn lấy, ta cũng chẳng nhìn, đánh một Chưởng Tâm Lôi về phía trước, đập gãy những cành liễu kia rồi co cẳng chạy ra ngoài.

“Sỉ sỉ mễ sách, hoa lạp sách… A! A! A! A…”

Tôi còn chưa chạy được hai bước, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng một phụ nữ khẽ ngâm nga một làn điệu, lại tiếp tục thét lớn một tiếng.

Tiếp theo, tôi không tự chủ được, quay đầu lại nhìn một cái, vừa nhìn một cái, tôi đã đứng lại thẳng tắp.

Chỉ thấy chiếc nắp quan tài to lớn trên tán cây kia đã bị cành liễu kéo ra một cách chậm rãi, bên trong là một cái xác nữ sống động đang ngậm cười nằm đấy, ánh trăng chiếu vào gương mặt mỉm cười của cô ta, đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở.

“Sỉ sỉ mễ sách, hoa lạp sách…” Tôi nhìn thấy xác nữ kia lại khẽ hé mở đôi môi đỏ, miệng khẽ ngâm nga làn điệu, rồi lại lập tức để lộ ra vẻ mặt hoảng sợ đau khổ, nắm chặt hai tay, cái miệng mím chặt phát ra tiếng “Ưm! Ưm! Ưm!”

Tiếp theo, hai cánh tay buông thõng bên người chợt ôm ngực, mặt đau khổ méo mó lộ vẻ khó tin, sau đó rít lên một tiếng: “A…”

Tiếng thét cuối cùng kia phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh này, phối hợp với biểu cảm khó tin của xác nữ, quả thực khiến người ta kinh hãi!

Vừa rồi lúc chưa quay đầu lại, tôi đã nghe thấy một loại tiếng động này, nhưng khi nhìn cái xác nữ này hoàn thành cả quá trình từ phối âm đến diễn xuất một mình, tôi chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Tiếp theo, xác nữ kia tát mạnh hai cái, hai tay chậm rãi rủ xuống, đầu cũng rủ xuống, giống như một người sống bị tắt thở.

Nhưng lát sau, cô ta lại từ từ ngẩng đầu để lộ biểu cảm đang cười kia, sau đó lại khẽ ngâm nga làn điệu, tiếp theo lại mím môi kêu ưm ưm, che miệng thét lên một tiếng, sau đó tắt thở.

Cảnh tượng ấy như được chiếu lại một cách tuần hoàn, lặp lại từng lần một, đồng thời cứ lặp lại chẳng thay đổi.

Ánh trăng kia lạnh lùng chiếu vào người tôi, hai chân tôi mềm như một sợi mì.

Năm đó, nhìn người bị lột da đỏ tươi tôi cũng không hề có cảm giác này, nhưng đối với cái xác nữ xinh đẹp sống động này, tôi lại không khống chế nổi mà nhũn chân.

Cục diện này quá quỷ dị, ánh trăng khúc xạ từ dưới nhánh sông kia hệt như ánh đèn trên sân khấu, tô điểm cho da thịt của xác nữ kia càng lộng lẫy hơn, cái xác xinh đẹp như công chúa trong một vở kịch, đập vào mắt khiến tôi thấy toàn thân rét run.

“Khè! Khè!…” Sau nhiều lần lặp đi lặp lại, Âm Long chạy ra khỏi cổ tay tôi, dồn sức bơi về phía cây liễu.

Tôi còn chưa kịp đưa tay bắt nó lại, chợt thấy vảy màu sau cổ Âm Long cong lại bắn thẳng về tán cây liễu, tiếp theo nó cố sức há to miệng với cây liễu, hệt như một đứa trẻ đợi được cho ăn.

Tôi ngẩng đầu nhìn Âm Long, lại phát hiện ánh trăng kia đã treo giữa trời, đúng vào giờ Tý, lúc này âm khí nặng nhất, tôi phải mau chóng rời khỏi mới được.

“Huýt! Huýt!” Tôi vội dùng đầu lưỡi huýt mạnh một tiếng muốn gọi Âm Long trở về, nó như bùa hộ mệnh của tôi ở đây vậy.

Nhưng tôi huýt cả hai lần, Âm Long chẳng những không phản ứng, mèo trắng trong túi vải đỏ lại còn liên tục phát ra những tiếng kêu ré, càng dùng sức đưa móng vuốt nắm lấy vải đỏ, dáng vẻ như muốn liều mạng lao ra ngoài.



Bấy giờ, tôi cũng chẳng có tâm trạng để đối phó với con mèo kỳ lạ này, cũng chẳng hề nghĩ ngợi, chỉ đập mạnh cái túi vải đỏ xuống đất mấy lần, sợ rằng tiếng kêu to của con mèo này sẽ dẫn dụ những cành liễu kia tấn công.

“Meo! Meo!” Mèo kia bị tôi đập cho kêu thảm vài tiếng, nảy lên hai cái trong túi vải đỏ rồi không cử động nữa.

Tôi cẩn thận nhìn quanh bốn phía, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì những cành liễu kia không tiếp tục tấn công, nếu không, chẳng có Âm Long ở đây, tôi hai quyền với bốn tay đều rất khó khăn, huống chi mấy cành liễu này lại có dài có ngắn, có thể cứng có thể mềm.

Lúc tôi đang thả lỏng, đột nhiên một tia sáng chói mắt từ dưới nhánh sông phản chiếu lên trên mắt kính của tôi.

Tôi vội nhìn kỹ vào đó, thấy dường như những cành liễu kia đang hút một thứ gì đó, nó chậm chạp chảy từ cành liễu về những tán cây.

Trong đó, có một dòng nước nhỏ mang một màu đỏ nhàn nhạt, đó là âm thuỷ tự tay tôi biến ra.

Dòng âm thuỷ nho nhỏ kia chảy ngược về phía tán cây, lại tiếp tục chậm chạp chảy vào trong quan tài, tan vào trong cơ thể của cái xác nữ kia.

Xác nữ kia vẫn lặp lại khúc ba bước của mình, cứ phát đi phát lại.

Tôi thấy dường như những cành liễu kia vẫn còn đang cố gắng hấp thụ thêm gì đấy, nhưng cuối cùng ngoại trừ hút được dòng âm thuỷ và một ít âm khí ra, cuối cùng chẳng hút thêm được gì nữa.

Cả Âm Long cũng há to miệng hút mạnh, phát hiện không hút được gì, nó thất vọng dùng thân rắn thăm dò dưới tán cây, nó khè hai tiếng, như thể đang trách những cành liễu kia không đủ sức.

Những cành liễu kia cũng giống như những kẻ không được ăn cơm, không ngừng vỗ mặt nước, vỗ đến mức ánh trăng tán đi khắp nơi, cũng khiến ánh trăng khúc xạ vào quan tài nhiều hơn.

“A…” Sau khi xác nữ thét thêm một tiếng nữa, lại tiếp tục nở một nụ cười nhẹ nhàng, hai mắt nhìn thẳng về phía xa, như nghĩ đến cảnh đẹp trong làn điệu.

Bất kỳ cảnh nào ở đây cũng đều lộ ra vẻ quỷ dị, cái cây này cũng có linh trí hệt như cây cổ do đồng nữ học Miêu cổ Tiêu Mỹ Lan kia trồng, có điều sao cái xác nữ này lại được chôn trên cây liễu lớn này nhỉ?

Tôi lại nghe thấy cái xác nữ kia rít lên một tiếng, hoà lẫn với tiếng cành liễu vỗ mạnh vào mặt nước, có vẻ thật hỗn loạn.

Tôi chợt nhớ ra một khả năng, đây không phải là có người tích oán tàng âm muốn hồi sinh cho cái xác nữ này chứ?

Vậy cái xác nữ này đang tái diễn lại giây phút trước khi chết? Nghĩ tới đây, tôi vô cùng đồng cảm với cái xác nữ đó.

Tôi đã từng nghe nói về cách này, hơn nữa trước đó tôi cũng từng gặp một lần.

Đôi vợ chồng trẻ ở học viện Hoài Hóa cũng nghe người ta bảo chỉ cần hợp đủ linh thể sẽ có thể khiến người ta cải tử hoàn sinh, nhưng dường như Trần Phong kia vẫn còn chút lý trí, còn cái xác nữ này lại chẳng còn chút lý trí nào cả, chỉ đang không ngừng tái diễn lại khoảnh khắc trước khi chết.

Loại đau khổ này với linh thể mà nói chẳng có cách nào chấp nhận được, khoảnh khắc trước khi chết là thứ kinh khủng nhất đối với linh thể, nếu như phải tái diễn lại từng giây từng phút, chẳng khác nào mỗi giây mỗi phút đều phải chết đi?

Như vậy, sự dày vò mà linh thể này phải chịu còn nặng hơn vạn phần so với những linh thể bình thường, vậy thứ tạo ra sẽ là…

Tôi hoảng sợ, nghĩ nếu như linh thể của cái xác nữ này thoát khỏi thân thể, có lẽ sức nặng của oán khí còn nặng hơn tất cả các linh thể trong thiên hạ cộng lại?

“Vù!” Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến tôi không thể tập trung nghĩ nữa.

Tôi phủi tay, lắc đầu nghĩ rằng điều này không có khả năng, lại chợt thấy có gì đó không đúng, tiếng gió!

Trong khoảng đất trống này yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng gió, vậy khúc tuần hoàn ba bước của cái xác kia đâu?

Trong lòng tôi chợt cảm thấy điều gì đó, vội ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện cái xác nữ trong quan tài đối diện đột nhiên biến mất, chỉ còn sót lại một cái quan tài trống rỗng.