Tôi Không Có Mượn Ngạnh Mà!

Chương 13: Thêm fan lại hay không?



Số người thêm fan trang Weibo mới của Giang Thành càng ngày càng nhiều, rất có tư thế đuổi Anh vượt Mỹ. Weibo trước của cậu lượng fan không nhiều lắm, đại khái chỉ hơn một trăm, còn có ba mươi mấy fan cương thi, miễn là độc giả Giang Thành đều sẽ hẳn hoi thêm lại từng người một, gần như đã dưỡng thành thói quen. Nhưng hiện tại hầu như mỗi lần refresh đều có một hai fan mới, trung bình một ngày tăng thêm mười người, Giang Thành lại quen nếp cứ theo quán tính mà fan hồi, mấy ngày đầu còn có thể chăm chỉ follow lại từng người, mãi đến khi Dư Tử Huyền nói với cậu không cần thêm fan tất cả nghiêm túc như vậy, chỉ cần chọn người nào mình có hứng thú là được rồi.

Nhắc đến Weibo, cho phép chúng ta quay lại tóm tắt một chút chuyện tình trước đó.

Lúc dòng Weibo kia của Lăng Huyền đăng lên, người khiếp sợ nhất nhất nhất hơn bất kì ai — đúng rồi, anh đoán không sai, chính là vị học muội kia của Giang Thành.

Một giờ trưa ngày hôm sau học muội thật vất vả từ trên giường bò dậy, vốn nghĩ có thể nhìn thấy tin nhắn tràn đầy kinh ngạc đính kèm vô số dấu chấm than từ Giang Thành mà phấn khởi một chút, mở khóa xong phát hiện một tin nhắn chưa đọc duy nhất gửi đến bởi 10086(1) – quyết chí yêu thương mỗi vị khách hàng: “Số dư tài khoản của quý khách chỉ còn 15 đồng.”

Chuyện này không khoa học a! Giang Thành chẳng lẽ còn chưa tỉnh? Di động bị trộm rồi? Bị dọa bất tỉnh rồi?

Học muội trái lo phải nghĩ cũng nghĩ không ra nguyên cớ, vô thức click vào Weibo, mới phát hiện trang chủ nhà mình gần như đã bị Weibo Lăng Huyền spam sập. Đợi học muội đọc rõ ràng nội dung, người bị dọa bất tỉnh đại khái là nhỏ…

Bắc Thành Cựu Quốc và Lăng Huyền đến với nhau rồi?! Đây không phải là nói Giang Thành và Dư Tử Huyền đến với nhau rồi?!

Yên lặng click chọn chuyển đăng, sau đó đánh thêm ba chữ: thần triển khai(2).

Khoảnh khắc mộng đẹp trở thành sự thật luôn có vẻ không hề chân thực, mỗi sáng sớm lúc Giang Thành tỉnh dậy nhận được mấy tin nhắn kiểu “Bảo bối buổi sáng tốt lành” buồn nôn rụng rời đều luôn hoài nghi Dư Từ Huyền có phải uống nhầm thuốc rồi hay không, lấy lại tinh thần mới nhớ ra — À, mình đang yêu đương, người yêu còn mẹ nó là Dư Tử Huyền.

Đây thực sự là một… cốt truyện đáng sợ.

Thế nhưng phiền não cũng nối gót tới, bản thân trong mắt Dư Tử Huyền là như thế nào nhỉ? Có thể nào chuyện cậu ấy thích mình đều chỉ là ảo giác không? Kỳ thực mình trong mắt cậu ấy không hề tốt như vậy, chờ cậu ấy phiền chán rồi có phải sẽ không muốn mình nữa hay không?… Giang Thành nghĩ yêu đương thật sự là loại chuyện làm hao phí dung lượng não.

Hôm nay khí trời không tốt lắm, mưa còn thêm ẩm ướt, Giang Thành lười ra khỏi cửa kỷ túc xá đến ngay cả cơm trưa cũng thà nhịn đói chứ không muốn ra ngoài mua. Buồn chán mà lướt Weibo, đột nhiên có một cái nhắc nhở fan mới, vừa click mở nhìn thấy tên Weibo Giang Thành liền hận không thể ném văng chuột — Lăng Huyền Huyền.

Mụ nó?! Còn Lăng Huyền Huyền?! Tại sao trước đây không nhận ra óc thưởng thức của Dư Tử Huyền quái dị thế này… Giang Thành vừa hắc tuyến vừa click mở trang chủ, trong phần giới thiệu bản thân viết chính là: Lịch sử ân ái cùng @ Giang Thành Thành cục cưng ~~~^q^

Xin hỏi ba dấu gợn sóng kia cùng với cái vẻ mặt ngoài cười trong không cười đó là chuyện gì xảy ra… Còn chưa kịp hung hăng đâm chọt một phen thì cửa túc xá đột nhiên bị gõ vang, Giang Thành nghĩ hôm nay đám bạn cùng phòng hình như đều đã đi hẹn hò với bạn gái, người tới chắc chắn là…

“Bảo bối tôi mang cơm trưa tình yêu đến cho cậu nè ~”

Giang Thành: “…”

Cầm lấy “cơm trưa tình yêu” Dư Tử Huyền đưa tới, Giang Thành trong ngực kỳ thực vẫn rất cảm động. Rốt cuộc cũng có một người có thể vào lúc mình đói bụng cho mình ăn, lúc mình buồn chán chọc mình cười, hễ gọi là đến còn tặng kèm quyền đọc trước chương mới tiểu thuyết của Lăng Huyền đại đại mỗi ngày, như vậy thoạt nhìn thế nào cũng là bản thân có lời hơn, liền yên tâm thoải mái bắt đầu ăn cơm.

Dư Tử Huyền hài lòng nhìn Giang Thành bắt đầu húp cháo, rảnh rỗi không việc gì làm nhìn quanh thì thấy được trang web cậu đang dừng lại — Ý? Giang Thành đang xem Weibo mình?… Nhưng mà hình như chưa có chọn quan tâm nha… Dư Tử Huyền bỗng nhiên hồi hộp lên, dè dè dặt dặt hỏi: “Cục cưng, cậu đang định fan hồi tôi à…”

Giang Thành vừa hớp cháo vừa đáp: “Weibo này rất mất mặt đó.”

Dư Tử Huyền: “…”

Giang Thành nhận ra sự im lặng không bình thường, để hộp nhựa trong tay xuống, không hiểu ra sao nhìn người kia: “Làm sao vậy?”

Mắt Dư Tử Huyền chớp chớp, trong cái nhìn mang theo bất an hiếm thấy: “Giang Thành… Có phải tôi so với tưởng tượng của cậu… rất khác biệt?”

Giang Thành ngẩn người, cau mày suy nghĩ rồi mới nói: “Ừ, có chút khác biệt. Lần đầu nhìn thấy cậu cho rằng cậu là thần tượng trong trường, đẹp trai lại có duyên, lúc cậu tỏ tình tôi lại cảm thấy cậu rất phúc hắc lừa gạt tôi không biết bao nhiêu chuyện, yêu nhau rồi thì…” Nói đến đây mặt Giang Thành hơi hơi đỏ lên: “Ừm, nghĩ cậu đặc biệt dính tôi… Nếu nói sai đừng sửa tôi cám ơn!”

Dư Tử Huyền đột nhiên bật cười: “Tôi rất thích dính lấy người yêu, có hơi dài dòng lảm nhảm, không nhìn xa trông rộng lắm, có phải rất kém xa tướng mạo không?”

Giang Thành gật đầu lại lắc đầu: “Cũng được mà…”

Dư Tử Huyền từ phía sau ôm lấy Giang Thành, cậu nhích nhích người để dựa vào thoải mái hơn chút, Dư Tử Huyền nói tiếp: “Tôi rất sợ mình thế này cậu sẽ không thích, sợ cậu chỉ thích bề ngoài của tôi, nghĩ như vậy liền cảm thấy rất bất an. Cho nên tạo Weibo này, muốn ghi lại chút gì đó, bây giờ nghĩ lại thật rất ấu trĩ, hay là xóa đi vậy.”

Giang Thành xoay người chống lên hai vai Dư Tử Huyền, nhìn thẳng vào mắt đối phương, “Ai, tôi nói rất mất mặt chứ chưa nói không cho cậu làm. Dư Tử Huyền, tôi thích cậu có duyên đẹp trai nổi tiếng, mới có vốn để tôi khoe khoang bạn trai chứ, tôi thích cậu phúc hắc mà thú vị, nhưng không cho phép cậu gạt tôi. Ưm, đây là lần đầu tôi yêu đương, tính cách cũng không được tốt, cậu dính tôi… Kỳ thực tôi rất vui vẻ… Ưm!”

Lưỡi Dư Tử Huyền linh hoạt len vào miệng Giang Thành, cậu để đối phương hôn đến cả người mềm nhũn, lại không đủ hơi sức đẩy ra, chỉ có thể thỉnh thoảng trong lúc thở dốc ư ưm hai tiếng. Mãi đến lúc Giang Thành bị hôn đến hoàn toàn không còn khí lực, Dư Tử Huyền mới vừa lòng thỏa ý buông cậu ra, vẻ mặt đắc ý muốn giấu cũng không được: “Cục cưng, cậu tỏ tình rất cảm động!”

Giang Thành liếc mắt khinh thường: “Ai tỏ tình chứ?!”

Dư Tử Huyền cười đến không đứng đắn cắn lên vành tai Giang Thành một cái, tỉ mỉ vẽ lại hình dạng loa tai, nhẹ nhàng dùng sức liền ấn Giang Thành ngã lên giường, sau đó nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Tôi cũng đã thêm fan cậu rồi… Cậu sao lại có thể không fan hồi nhỉ?”

– Phiên ngoại hoàn –

~

Chú thích:

1. 10086 là số điện thoại của hệ thống phục vụ khách hàng sử dụng điện thoại di động của TQ. ↑

2.

– Siêu triển khai: chỉ nội dung một bộ anime/manga/trò chơi nào đó đột nhiên nhanh chóng tiến triển. Chủ yếu cường điệu tình tiết tiến triển vượt quá dự liệu.Thường xảy ra khi thiếu thời gian / kinh phí sản xuất, cũng có thể vì tác giả không biết sắp xếp tình tiết tiếp theo thế nào.

– Thần triển khai: Thông thường chỉ nội dung nhảy vọt, trước sau không dính với nhau, tình tiết phát triển siêu cấp nhanh, vượt quá dự đoán của độc giả khán giả, mức độ so với siêu triển khai còn cao hơn một bậc, vừa có thể chỉ tuyến thời gian vừa có thể chỉ tình tiết. ↑