Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 127: Chân tướng bại lộ (1)



Đối với Phi Ưng Bang, Tô Tín có một chút không nỡ, dù sao đây là thế lực đầu tiên hắn hao tâm tổn trí gầy dựng nên.

Cho dù không nỡ nhưng dưới áp lực cường đại của Thanh Thành kiếm phái thì hắn nhất định phải trốn, trốn càng xa càng tốt.

Tô Tín trầm giọng nói: “Hiện tại Phi Ưng Bang đã dần dần đi vào chính quy, chỉ cần phương hướng phát triển không đổi, nó vẫn như cũ là một trong những bang phái cường đại nhất Thường Ninh phủ.”

“Sau khi ta đi, Lý Phôi lên làm bang chủ, nhưng trên thực tế sự vụ bang phái sẽ do lão Hoàng ngươi phụ trách.”

“Kỳ thật lão Hoàng ngươi phù hợp với vị trí bang chủ nhưng quy củ giang hồ là như thế, cường giả vi tôn.”

Hoàng Bỉnh Thành gật gật đầu, đương nhiên hắn biết đạo lý kia.

Lão đại của những bang phái Thường Ninh phủ đều là cường giả cảnh giới Hậu Thiên Đại viên mãn, hắn còn không có đột phá Hậu Thiên sơ kỳ nên cực kỳ yếu ớt, không duyên cớ làm cho kẻ khác cười nhạo.

Hắn am hiểu nhất chính là đứng sau lưng cường giả xử lý công việc.

Huống hồ dùng quan hệ giữa hắn và Lý Phôi, cho dù Lý Phôi làm bang chủ cũng không hạn chế quyền hành của hắn, ngược lại sẽ giao tất cả sự vụ trong bang cho hắn, mặc dù hắn không phải bang chủ nhưng có quyền bang chủ.

Ngay sau đó Tô Tín lại nói với Lý Thanh: “Lý Thanh, tuy ngươi tuổi này tập võ nhưng ngươi có thiên phú, cũng có nghị lực, sau khi ta đi ngươi sẽ là đường chủ chiến đường, có ngươi và lão Hoàng, Lý Phôi có thể chống đỡ Phi Ưng Bang.”

“Bang chủ ngươi yên tâm, chỉ cần Lý Thanh ta còn sống sẽ không phải bội ngươi và Phi Ưng Bang!”

Lý Thanh thề nói.

Các bang chúng khác kính sợ Tô Tín lớn hơn cảm kích, duy chỉ có hắn là cảm kích lớn hơn kính sợ.

Lúc trước huynh đệ Trần Tam của hắn bị người Thanh Trúc Bang đánh chết, chính vị lão đại này mạo hiểm lớn đi Thanh Trúc Bang ám sát đại đầu mục Đái Trùng.

Phần ân tình này Lý Thanh vẫn ghi nhớ trong lòng.

Tô Tín gật gật đầu, nếu như Lý Thanh là tiểu nhân cũng không đáng hắn bồi dưỡng.

Cuối cùng Tô Tín xuất ra một lọ Dưỡng Khí Đan giao cho Lý Phôi, đây là lần trước hắn tu luyện còn lại, còn không tới mười viên.

“Ngươi bây giờ đã sắp đột phá Hậu Thiên Đại viên mãn, có bình đan dược này có thể giúp ngươi đột phá trong mười ngày.”

“Dùng uy lực Tịch Tà kiếm pháp của ngươi, ngươi có thực lực Hậu Thiên Đại viên mãn đủ sức chấn nhiếp bang phái khác, có thể chèo chống Phi Ưng Bang tiếp tục sừng sững.”

Lý Phôi gật gật đầu tiếp nhận đan dược, trầm giọng nói: “Ta còn, Phi Ưng Bang còn!”

Hắn sẽ không kích động giống Lý Thanh, câu nói kia chính là trừ khi hắn chết, bằng không Phi Ưng Bang sẽ tồn tại.

Sau khi an bài xong tương lai của Phi Ưng Bang, Tô Tín lập tức quay người rời đi.

Đám người Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành muốn ra ngoài đưa tiễn nhưng lại bị Tô Tín đuổi trở về.

Nhìn thấy Hoàng Bỉnh Thành lão luyện hốc mắt đỏ rực, Tô Tín cười to nói: “Được rồi, đừng làm ra thần thái tiểu nữ nhi nữa, ta cũng không phải đi không trở lại.”

“Trong Thường Ninh phủ có rất nhiều người muốn giết ta nhưng ta lúc đó chẳng phải vẫn sống hay sao, hơn nữa ta còn có thể một tay chế tạo Phi Ưng Bang thành bang phái lớn nhất Thường Ninh phủ ah!”

“Thanh Thành kiếm phái thì sao? Nó cũng không làm gì được ta.”

Dứt lời, Tô Tín trực tiếp chuẩn bị tốt khoái mã, hắn lập tức lao ra bên ngoài Thường Ninh phủ.

Nhìn bóng lưng Tô Tín biến mất, Hoàng Bỉnh Thành nói: “Lão đại còn trở về không?”

Lý Phôi trầm giọng nói: “Chỉ có thể có lẽ mà thôi, lão đại nhất định sẽ không có việc gì.”

Tuy Tô Tín lúc này trêu chọc địch nhân quá mạnh mẽ, thậm chí mạnh tới mức bọn họ chỉ có thể nhìn lên nhưng đám người Lý Phôi vẫn tin tưởng Tô Tín có thể gắng gượng qua một kiếp này.

Đây không phải tin tưởng mù quáng, mà là từ khi bắt đầu Tô Tín đã không làm bọn họ thất vọng qua.

Lúc này đám người Thanh Thành kiếm phái Hầu Minh còn chưa biết Tô Tín đã bỏ trốn mất dạng.

Bọn họ đang thoải mái trong khách điếm.

Tô Tín chọn khách sạn xa hoa nhất trong Khoái Hoạt Lâm, cũng giao trước bạc trong mười ngày, lão bản khách sạn hầu hạ bọn họ giống như tổ tông.

Cho nên mấy người sau khi đi vào khách sạn liền không đi ra ngoài, dù sao bọn họ xem ra, châu phủ lụn bại như Thường Ninh phủ cũng không có gì đáng xem, thành thành thật thật chờ sư thúc tới là được.

Cứ như vậy mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau, bọn họ đoán sư thúc sắp tới nên lúc này mới đi ngoài cửa thành nghênh đón.

Qua mười phút sau có một đạo nhân ăn mặc đạo bào ba màu, lưng vác đạo kiếm đi tới trơớc mặt ba người.

Tuy bộ pháp đạo nhân kia cực kỳ chậm chạp nhưng mỗi bước đều vượt qua mấy trượng, quả thực còn nhanh hơn khoái mã nhiều lắm, nhìn từ xa có cảm giác như đang súc địa thành thốn.

Đạo nhân tuổi hơn bốn mươi, tướng mạo đường hoàng tuấn tú, có ba chòm râu quanh mép, bộ dạng tiên phong đạo cốt.

Đạo nhân này chính là sư thúc đám người Hầu Minh, ‘ Tứ Linh Kiếm ’ Ngô Đạo Viễn.

Nhìn thấy Ngô Đạo Viễn đến đây, bọn họ đứng thẳng và thần thái cực kỳ cung kính.

Đừng nhìn Ngô Đạo Viễn bộ dạng tiên phong đạo cốt phiêu dật như vậy, hắn là người tính tình rất nóng nảy, nếu đệ tử có nửa điểm sai âầm thì hắn nghiêm khắc răn dạy một lần.

Huống hồ thực lực Ngô Đạo Viễn cũng rất mạnh, mười năm trước hắn đã là võ giả Thần Cung Cảnh, hiện tại đã Thần Cung viên mãn, lựa chọn nguyên thần của mình.

Chỉ cần hắn dung hợp nguyên thần quan tưởng dung hơp với nguyên thần của mình, cảm ngộ lực lượng thiên địa thì hắn có thể tấn chức Nguyên Thần Cảnh, trở thành võ đạo tông sư.

Đến lúc đó bọn họ không còn gọi Ngô Đạo Viễn là sư thúc, mà là nên gọi Ngô trưởng lão.