Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 216: Quá mang thù



Đấu tranh với Giang Lâm Lâm kỳ thật cũng không có phần thắng.

Bắc Kinh là địa bàn của Giang Lâm Lâm, Tiêu Ái Nguyệt cùng Quý Văn Việt tới đây, không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào lưới. Kỳ thật chỉ cần liếc sơ qua đã biết được dự định của Từ Phóng Tình, để Quý Văn Việt mang theo An Cửu Cửu là muốn an bài một tấm bùa hộ mệnh, nhưng Quý Văn Việt không đồng ý, cô không có tình cảm với An Cửu Cửu nên tự nhiên cũng không muốn nợ ân tình. Sau khi đuổi An Cửu Cửu đi, địa vị của họ trong nháy mắt rơi vào thế yếu.

Tiêu Ái Nguyệt không có vốn liếng gì để phàn nàn, Quý Văn Việt có thể đi cùng đã là trợ giúp lớn nhất rồi, xét về điểm này, cô xem như đã thiếu Quý Văn Việt một ân tình.

Quyên góp là chuyện lớn, Giang Lâm Lâm không phải không biết điều này, cô luôn cho người theo dõi mọi nhất cử nhất động của Từ Phóng Tình nên sau khi Tiêu Ái Nguyệt và Quý Văn Việt vừa tới Bắc Kinh một giây, thuộc hạ của Giang Lâm Lâm đã lập tức ra tay.

Quý Văn Việt vừa cúi người vào xe, còn chưa kịp đóng cửa liền nghe thấy có người sau lưng, cô nhìn lại thì trông thấy một chiếc Mercedes đang mở rộng cửa, gương mặt quen thuộc của Tần Thất Tuyệt xuất hiện trước mặt cô.

Tiêu Ái Nguyệt đã ngồi vào trong xe, cô giương mắt nhìn ra ngoài, thấy Tần Thất Tuyệt, biểu cảm lập tức thay đổi, "Đổng sự Tần tìm chúng tôi có việc gì sao?"

"Tôi tìm Tổng giám đốc Quý." Đôi chân thon dài mê người của Tần Thất Tuyệt từng bước đi tới rồi đứng ở trước mặt Quý Văn Việt, "Tôi có việc tìm em."

Không, không thể lấy chữ 'gian thương' để hình dung cách làm người của Tần Thất Tuyệt. Tiêu Ái Nguyệt không tin chị ta đến để giúp mình, Quý Văn Việt ngược lại bất động thanh sắc hàn huyên vài câu với người kia. Tiêu Ái Nguyệt ngồi ở trong xe không nghe được các cô đối thoại, cô chỉ cảm thấy Tần Thất Tuyệt rất âm hiểm, không chừng là đến đây để châm ngòi ly gián.

Một hồi lâu, hai người bên ngoài mới trò chuyện xong, Quý Văn Việt mở cửa xe ngồi bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt, Tần Thất Tuyệt ở ngoài xe giống như cười mà không phải cười, "Tổng giám đốc Quý tự giải quyết cho tốt nhé."

Bên này, Tiêu Ái Nguyệt như đang ở trong nước sôi lửa bỏng không cách nào thoát ly, bên kia Thượng Hải, Từ Phóng Tình cũng nhận không ít khiêu chiến.



"Tiêu thị" là món quà của cô tặng cho Tiêu Ái Nguyệt, đó chính là sở hữu của Tiêu Ái Nguyệt nên cô không có ý định tham dự vào, cũng không muốn tiếp nhận, nhưng em ấy lại rất lo sợ sẽ phá hư tâm huyết của cô.

Tiêu Ái Nguyệt là người có trách nhiệm, Từ Phóng Tình hiểu rõ điều này, đồng thời cũng rất tin dùng. Nghe được tin Quý Văn Việt và Tiêu Ái Nguyệt đã đến Bắc Kinh, còn biết được họ sẽ gặp Giang Lâm Lâm vào buổi chiều, Từ Phóng Tình cố ý gọi điện báo cho thương nhân đang hợp tác tại Bắc Kinh rằng tổng giám đốc Tiêu sẽ đích thân đến đàm phán, còn hẹn họ khoảng bốn giờ liên lạc với Tiêu Ái Nguyệt.

Những chuyện nên an bài, Từ Phóng Tình đều đã an bài thoả đáng, không phải là cô không tin vào thủ đoạn giao tiếp của Quý Văn Việt, chỉ là cô không tín nhiệm Giang Lâm Lâm.

Chuyện ở Bắc Kinh đã sắp xếp xong xuôi, thiêu thân bên Thượng Hải cũng đã sớm bắt đầu. Sau khi Từ Phóng Tình từ Mỹ trở về, cô liền cảm giác được có người theo dõi mình, vệ sĩ của cô vẫn chưa từng xuất hiện là vì cô đã giao cho cô ta vài nhiệm vụ khác.

Lúc Tiểu Trương đến mang theo một lá thư, bên trong có rất nhiều ảnh chụp, Từ Phóng Tình cầm ảnh trong tay nghiên cứu một hồi, bỗng nhiên cười, "Trần Vãn Thăng?"

Trần Vãn Thăng không thể ngồi im khi bị cô chỉnh thành như vậy, cô ta bị cảnh sát khống chế cũng không có nghĩa là sẽ không có năng lực khống chế người khác. Trần Vãn Thăng đã an bài người theo dõi Từ Phóng Tình từ rất lâu, nhưng lại chậm chạp không ra tay. Tiểu Trương không rõ tại sao, cô đã sớm chuẩn bị đấu tay đôi với họ, Từ Phóng Tình hiểu rõ mới lên tiếng, "Cô có thể tra được tin tức là vì cô ta cố ý để lộ ra, cô ta đang buộc tôi phải ra gặp mặt."

Nhưng có đi hay không lại là vấn đề khác, Từ Phóng Tình đã không sợ hãi trong suốt một khoảng thời gian rất dài, nhưng hiện tại cô không khỏi có chút khẩn trương, không phải sợ hãi mà là căng thẳng. Cô thở dài một cái thật sâu, có chút hận bản thân nhút nhát, cô đứng sát cửa sổ hồi lâu, cuối cùng sâu kín nói câu, "Tôi sẽ gặp cô ta."

Nếu nói Giang Lâm Lâm là kẻ điên thì Trần Vãn Thăng chính là bà trùm ở bệnh viện tâm thần, đáng hận ở chỗ là không thể khinh thường năng lực của cô ta. Từ Phóng Tình đơn thương độc mã tới nhà của Trần gia, sau khi Trần Vãn Thăng vào tù, người hầu ở nhà họ Trần cũng không hề giảm bớt, cỏ trong sân được chăm rất chỉnh chu giống như chưa bao giờ bị chuyện vặt ở ngoài ảnh hưởng đến.

Gần ba tháng trôi qua, bụng của Trần Vãn Thăng không nhô cao thêm được chút nào, thoạt nhìn không giống người đang mang thai, cô ta còn uống rượu, uống trà đậm. Từ Phóng Tình thản nhiên ngồi đối diện người kia, mặt lộ vẻ lãnh đạm, "Cô muốn gặp tôi sao?"

Người phụ nữ với vẻ ngoài dịu dàng khẽ híp mắt lại, khí chất tà ác tản ra khắp cơ thể, cô bưng một cái ly đế cao, chất lỏng màu vàng hơi loãng, vừa đi vừa lắc lư cơ thể làm lộ ra đường cong hững hờ, "Tôi ở trong tù vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc là ai muốn dồn tôi vào chỗ chết, về sau tra được thì ra chính là cô, cô đoán tôi lúc ấy nghĩ thế nào?"

"Cô nghĩ bản thân đã sống lâu như vậy mà vẫn chẳng có ai đau lòng hay quan tâm, có phải cảm thấy rất buồn?" Tuy đã vào hạ nhưng miệng lưỡi của Từ Phóng Tình vẫn ác độc như thuở nào, "Tôi không quan tâm cô nghĩ như thế nào, tôi không cần thiết phải quan tâm một ả điên đang lên cơn, tôi chỉ muốn biết cô làm gì để đối phó với tôi thôi?"

"Tôi chỉ chờ đợi thôi." Trần Vãn Thăng bị Từ Phóng Tình nói đến khó chịu, nhưng càng cảm thấy buồn cười, "Chuyện hát hò náo động lần trước của Tiêu Ái Nguyệt không phải là cô dạy hay sao? Loại người như cô luôn khiến toàn thế giới coi thường, cơ mà cô cũng có bản lĩnh đấy, chuyện gì cũng có thể vu oan cho tôi, trả đũa để trèo lên cành cao sao? Toan tính của cô đánh cũng vang thật, cô không sợ ngã xuống sẽ thịt nát xương tan sao?"

Từ Phóng Tình không phải đến đây để bàn chuyện nhà với Trần Vãn Thăng, cô biết lúc bản thân đang đứng mũi chịu sào đã bị người ta theo dõi, hoặc chính Trần Vãn Thăng đã ghi âm lại, song Từ Phóng Tình không ngốc đến mức bị người ta thu thập được chứng cứ, cô chỉ có thể nói gần nói xa, "Nếu bản thân cô không dơ bẩn thì làm sao người khác có thể vu oan cho cô?"

Lúc Từ Phóng Tình đụng mặt Trần Vãn Thăng lần đầu là ở nước ngoài, vào thời điểm cô vừa lên cấp ba. Hai người đã sớm gặp nhau nhưng Quý Văn Việt lại không biết điều đó. Cái lần Từ Phóng Tình kẹt vòng quay vốn, Quý Văn Việt đã giới thiệu Trần Vãn Thăng cho cô quen, ngày đó cô đã giả vờ không quen biết người kia, bây giờ nhớ lại khiến Trần Vãn Thăng cảm thấy buồn cười, "Mặc dù cô là do một tay lão Khang dạy dỗ, nhưng cô không rộng rãi như chị ta."

Nhắc đến Khang Thụy Lệ, ánh mắt bình tĩnh của Từ Phóng Tình rốt cục cũng có gợn sóng, "Nếu cho tôi một cơ hội nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy, tôi là vì dân trừ hại, không hề cảm thấy hối hận."

Nói đến nơi đây, Trần Vãn Thăng chậm rãi quay đầu nhìn người nọ, sắc mặt cuối cùng đã có chút tức giận, "Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô (*), vì muốn chơi lại tôi mà cô đã hy sinh bao nhiêu người? Tồn tại của tôi ảnh hưởng đến cô đến vậy sao? Từ Phóng Tình, cô ở Thượng Hải đã nhiều năm, nếu tôi muốn chỉnh cô thì không biết cô đã chết biết bao nhiêu lần rồi. Tôi nhân từ với cô nhưng cô lại hết lần này đến lần khác đuổi tận giết tuyệt. Tuy hiện tại tôi như hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nhưng Trần Vãn Thăng tôi muốn đè lại cô dễ như trở bàn tay."

(*) Nhất tướng công thành vạn cốt khô: Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.

Nghe người kia nói như vậy, Từ Phóng Tình liền biết không có ai giám thị cuộc trò chuyện này, nếu không thì Trần Vãn Thăng sẽ không lộ ra đuôi cáo nhanh đến thế. Cô ta 'tiên lễ hậu binh' muốn Từ Phóng Tình hiểu lầm và bồi thường nhưng cô đương nhiên sẽ không làm như vậy. Hôm nay cô đến đây là để xem rốt cuộc Trần Vãn Thăng muốn làm gì, bây giờ nghe cô ta kể xong, Từ Phóng Tình đã lập tức hiểu rõ là cô ta muốn người đệm lưng, mặc kệ là người sống hay kẻ chết. Dù có mọc cánh cũng khó thoát được ánh mắt của Từ Phóng Tình, cô nở một nụ cười xán lạn, không chút nào chịu nhượng bộ khi đối đầu với cặp mắt lạnh lùng của Trần Vãn Thăng, "Tôi đã có lòng tốt khuyên cô về hưu, cô quên rồi sao, dì Trần?"

Một câu cuối cùng đè chết cọng rơm cuối cùng của con lạc đà, Trần Vãn Thăng bỗng nhiên nhảy dựng lên, thân thể nghiêng về phía trước bóp lấy cổ của Từ Phóng Tình, triệt để phơi bày ra bộ mặt thật sự của mình, trong tròng mắt nồng đậm hận ý, khinh thường nói, "Cô đúng là đồ thù dai, Tiểu Từ, tiếc là lão Khang không thuần phục cô thành công, nếu không có lẽ cô sẽ càng trở nên thú vị, cô nên cảm ơn chị ta."

Dường như khí tức đã làm tổn thương đến bụng của Trần Vãn Thăng, phụ nữ lớn tuổi mang thai vốn không dễ, cô chậm rãi buông cơ thể của Từ Phóng Tình ra rồi ngồi xuống sờ lấy bụng mình, trên mặt không có tình thương của mẹ hiền mà lộ ra vẻ phiền chán khó hiểu.

Từ Phóng Tình thấy rõ điểm này và cũng không có ý định tiếp tục tranh luận, cô ngưng trọng đẩy ghế ra, đứng lên nói, "Việc nào ra việc nấy, đừng liên lụy đến Tiêu Ái Nguyệt, đó là ranh giới cuối cùng của tôi, còn những chuyện khác, tôi sẽ phụng bồi."

Trần Vãn Thăng không có điểm yếu, "Một con oắt từ trong hốc núi bay ra biến thành Phượng Hoàng đâu cần tôi nhớ thương, tự nhiên sẽ có người thay tôi trừng trị cô ta thôi. Cô có thể giúp cô ta từ lông vũ biến thành Phượng Hoàng thì cũng sẽ có người cởi xuống được bộ lông gà kia để khôi phục nguyên hình thôi, cô quá ngây thơ rồi."

Vừa mới dứt lời, Từ Phóng Tình chưa kịp trả lời thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ dồn dập. Trần Vãn Thăng quay đầu nhìn lại, hóa ra là quản gia của cô nên không khỏi quát lớn, "Chuyện gì?"

"Bà Khang ở dưới lầu yêu cầu gặp chị."

"Ha ha" Trần Vãn Thăng nhếch miệng mỉa mai, "Đúng là si tình, cô chân trước vừa đến, chị ta chân sau đã lập tức chạy tới, xem ra muốn chỉnh cô cũng cần phải đối phó với người kia."

Tâm tình của Từ Phóng Tình hoàn toàn khác biệt, cô ưu nhã bước chân rời khỏi nhà họ Trần, tại cửa ra vào quả thật trông thấy xe của Khang Thụy Lệ. Từ Phóng Tình ngồi vào trong xe của mình, thắt chặt dây an toàn, sau đó khởi động xe đi khỏi đó. Xe của cô vừa đi được mười mấy phút, nhìn trong kính chiếu hậu mấy lần liền phát hiện Khang Thụy Lệ vẫn còn theo sau.

Biệt thự của Trần Vãn Thăng vốn ở vùng ngoại thành nên đường rất ít xe, Từ Phóng Tình tìm một bóng cây để dừng đợi xe của Khang Thụy Lệ chậm rãi lái tới, trong xe chỉ có một mình bà ta.

Khang Thụy Lệ đẩy cửa xe ra liền nhìn thấy Từ Phóng Tình đã xuống xe và đang đứng đợi ở ven đường, bà lập tức đi qua chửi bới một trận, "Con muốn chết sao, toàn thành phố đều đang ngó chừng Trần Vãn Thăng, con chạy đến mũi đao liếm máu là đang muốn tìm cái chết sao?"

"Tại sao lại phái người giám thị tôi?" Từ Phóng Tình tỉnh táo ngoài dự liệu, đốt ngón tay cô trắng bệch như đã dùng rất nhiều sức để trấn định bản thân, "Chúng ta đã ký hợp đồng, giữa tôi và bà không còn tồn tại quan hệ nuôi dưỡng gì nữa. Bà chủ Khang, nếu không phải tại bà, tôi đã không phải như hôm nay."

Đã lâu không nghe Từ Phóng Tình trách cứ mình như vậy, vẻ mặt của Khang Thụy Lệ có chút phức tạp, bà nghiêng mặt qua một bên rồi ngẩng đầu, cao ngạo nói, "Con quá mang thù rồi."

Từ Phóng Tình lộ vẻ quái dị, cô trầm mặc hồi lâu rồi quay mặt về xe của mình, hiển nhiên không muốn nhìn Khang Thụy Lệ. Hai vai cô đang run rẩy, hai tay vòng lại ôm lấy thân mình, đầu tựa vào mui xe. Khang Thụy Lệ đã nhìn ra đối phương khác lạ, muốn đi lên xem xét liền bị cô nhanh chóng né tránh.

Nhưng có một sự thật đã lộ ra trần trụi trước mặt hai người

Cô đang khóc, Từ Phóng Tình đang khóc, không biết tại sao lại khóc, có lẽ do phải chịu áp lực quá lâu, có lẽ đã bị Trần Vãn Thăng kích thích, cũng có thể là do cô thật sự mệt mỏi. Bao lâu rồi không thấy Từ Phóng Tình khóc, chắc cỡ vài chục năm. Trái tim Khang Thụy Lệ chìm xuống, mờ mịt hỏi, "Tại sao con khóc?"

Không ai trả lời, dưới cây đại thụ xanh biếc, Từ Phóng Tình đang tùy hứng phát tiết, cô cự tuyệt giao tiếp với Khang Thụy Lệ, cự tuyệt Khang Thụy Lệ vươn bàn tay ra đỡ lấy mình, tuy không nói nhưng cô đang âm thầm cự tuyệt.

Khang Thụy Lệ không biết phải làm sao, bà cảm thấy Từ Phóng Tình không phải là kiểu người mềm yếu, mặc dù hai người đối chọi gay gắt, bà cũng chưa từng thấy cô khóc, nhưng hôm nay tại sao lại khóc? Chẳng lẽ là bởi vì Trần Vãn Thăng?, "Là cô ta..."

"Alo." Người khác không cho bà nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy, điện thoại của Từ Phóng Tình vang lên, Khang Thụy Lệ nhìn cô hạ cảm xúc, không chút nghĩ ngợi kẹp điện thoại bên tai, giọng mũi nghẹn ngào vài câu, "Tiêu Ái Nguyệt, ùm, là tôi thông báo, em giải quyết chuyện bên đó xong hết chưa?"

Không biết bên kia nói gì, Từ Phóng Tình cũng không tắt điện thoại, qua mấy phút mới nghe Từ Phóng Tình trả lời, cô tức giận khàn khàn mắng chửi, "Em nghe lầm rồi, ai khóc? Tôi là kiểu người sẽ khóc sao? Tiêu Ái Nguyệt, chỉ có người vô dụng mới khóc, em làm xong việc rồi thì cút về đây cho tôi, đồ ăn cho mèo hết sạch rồi, làm sao tôi biết mua cái nào, tôi cũng không phải kiểu 'con sen' của mèo như em đâu."

Sau khi cô nói xong liền cúp điện thoại rồi mở cửa xe chui vào, nửa ánh mắt cũng chẳng muốn bố thí cho Khang Thụy Lệ.