Tối Chân Tâm

Quyển 2 - Chương 49: Chảy nước miếng! Tiên nữ



Ngày hômsau, dùng bữa sáng xong Nhan Tử La đi thỉnh an Đức phi nương nương. Đức phicũng vừa dùng xong bữa, thấy mũi nàng hơi khụt khịt, liền dặn dò, “Trời lạnh rồi,phải cẩn thận một chút, đừng để bị ốm. Trong mấy người vợ của lão Tứ chỉ có NữuHỗ Lộc thị là còn khỏe mạnh một chút, ngươi đừng có giống như Niên Băng Ngọc, ốmsuốt ngày, nhìn chẳng vui vẻ gì cả”.

Nhan Tử Lavội vàng vâng dạ, xem ra Đức phi thật sự không thích Niên Băng Ngọc, nhưng chẳngcó lý nào? Niên Băng Ngọc cả năm cũng chỉ có vài cái tết vào cung thỉnh an, saocó thể khiến người ta không thích đến thế. Nhìn nhìn Đức phi, đột nhiên hiểura, thì ra mĩ nữ nhìn mĩ nữ… đương nhiên càng nhìn càng ghét.

Trên đườngvề, Tiểu Kim Tử đột nhiên bị Thái giám phó tổng quản gọi đi mất, nói là vào phủnội vụ lấy ít đồ. Tiểu Kim Tử dặn dò kĩ lưỡng và chỉ đường cho nàng, chỉ vì sợnàng đi lạc mất. Nhan Tử La lại chẳng lo lắng gì, giờ là nàng phụng chỉ vàocung, dù lạc cũng có thể đàng hoàng mà hỏi đường.

Kết quả,đúng là Nhan Tử La đi lạc thật, nhìn bức tường rất quen mắt và đám cây cỏ cũngquen mắt trước mặt, Nhan Tử La chỉ muốn đập đầu vào tường. Cả Tử Cấm Thành lớnthế này mà làm cái biển chỉ dẫn cũng không được sao? Nếu không có biển chỉ dẫnthì cũng đừng cung nào cung nấy xây giống hệt nhau như vậy chứ? Nàng đã đi lạctới lần thứ ba rồi!

Đi đại vậy!Chẳng có một ai. Muốn hỏi cũng chẳng biết phải làm thế nào. Tiểu viện phía trướchình như có người ra vào, tới đó hỏi xem vậy. Nhan Tử La đi nhanh, chạy đến gầntiểu viện, cẩn thận thò đầu vào, khẽ hỏi: “Xin hỏi, có ai không?”.

Khi tấmlưng đang xoay về phía nàng từ từ quay lại, mắt Nhan Tử La và miệng đều mở to tớicực độ. Trời ơi, đây là người hay là tiên nữ? Vốn tưởng Niên Băng Ngọc đã đẹpnhất rồi, nhưng so với vị này, rõ ràng là còn kém vài phần.

“Vào đi”,mĩ nhân đó khẽ máy môi. Thực ra đôi môi con người đó không phải là màu đỏ, màusắc hơi trầm, có lẽ tim không được khỏe. Đáng tiếc đáng tiếc, ông Trời đố kị vớihồng nhan mà! Nhan Tử La vừa đi vừa nghĩ. Đại mĩ nhân này có lẽ là một trong nhữngphi tử của Hoàng thượng?

“Nươngnương cát tường!” Dù gì cũng không biết là nương nương nào, cứ gọi nương nươngchắc chắn không sai.

“Đứng dậyđi, ngươi đến đây là…?” Đại mĩ nhân vừa nói vừa tỉa cành hoa.

“Bẩm nươngnương, nô tỳ không biết đường, thấy bên này có người, vì vậy… làm phiền nươngnương, xin nương nương trách tội”, Nhan Tử La giải thích. Nhìn vị nương nươngnày có khuôn mặt hiền từ, có lẽ sẽ không trách tội nàng đâu nhỉ?

“Không biếtđường?” Cái kéo trên tay mĩ nhân dừng lại, sau đó bà thở dài buồn buồn nói, “TửCấm Thành này đúng là lớn thật”.

Nhan Tử Lakhông dám đáp lời, khi mĩ nhân đang thương cảm thì tốt nhất là không nên làmphiền.

“Thế ngươiđịnh đi đâu?”, mĩ nhân lại hỏi.

“Nô tỳ phảiđến Đồng Thuận trai”, Nhan Tử La nhìn những cây hoa mà bà trồng, tươi tốt, đángtiếc đều là những loại không thể ra hoa.

“Đồng Thuậntrai?” Mĩ nhân đó khẽ sững lại một lát rồi bật cười, “Ngươi là Nhan Tử La cóđúng không?”, sau đó quay đầu nhìn nàng thật kĩ.

“Nươngnương sao lại biết tên của nô tỳ?” Từ bao giờ nàng đã trở thành người ai aicũng biết thế, sao không có kí giả ưa bới móc nào tới phỏng vấn nàng?

“Có vẻ đúngrồi.” Mĩ nhân đặt kéo xuống, đi lại gần nàng hơn, “Trong cung giờ những ngườikhông biết ngươi quả thật rất ít, bảo bối Khuynh Thành của ngươi thật đángyêu”. Mĩ nhân cười tươi rói, Nhan Tử La cảm thấy cằm mình muốn rớt xuống đất.

“Dạ? KhuynhThành hơi bướng bỉnh, nếu nó tới làm phiền nương nương, nương nương xin ngườihãy trách tội tôi”, Nhan Tử La kích động tới mức quên mất cả phải nói là “nô tỳ”.

“Con bé rấthiểu chuyện, thường đến vườn của ta ngắm hoa, chuyển chậu hoa.” Mĩ nhân nét mặttươi vui.

“Thế thì nónhất định là rất thích nương nương.” Xì, tiểu quỷ, không hổ là do nàng sinh,cũng biết yêu cái đẹp, thoáng nhìn đã chọn ngay được một đại mĩ nhân thế này.

“Tại sao?”,Mĩ nhân hỏi với giọng hứng thú.

“Bởi vì tiểuquỷ đó lười lắm, ngoài mục đích đặc biệt ra, chỉ có người nó thích ó mới nịnh nọtnhư thế.” Nhan Tử La hoàn toàn không chút do dự bán đứng con giá mình, ai bảo đứngtrước mặt nàng là một mĩ nữ chứ.

“Thì ra làvậy.” Mĩ nhân nhìn nhìn nàng, “Để ta cho người đưa ngươi về Đồng Thuận trai,Công chúa có lẽ đang đợi ngươi đấy, về đi”.

“Đa tạnương nương.” Nhan Tử La nhún nhún người, đi được hai bước, lại quay đầu,“Nương nương, sau này nô tỳ cũng có thể đến ngắm hoa, chuyển chậu hoa đượckhông ạ?”. Nàng rất thích mĩ nữ này, có cảm giác giống như một người mẹ. Đươngnhiên rồi, so với người mẹ có thiên tính bạo lực của nàng, thì mĩ nữ đây đúnglà dịu dàng như nước.

Mĩ nữ rõràng là khẽ khựng người lại, sau đó cười: “Ngươi có thể tìm tới đây không?”. ĐếnĐồng Thuận trai còn không biết đường, có lẽ tiểu viện này của bà, nàng ta cũngkhông thể tìm được.

“Nô tỳ sẽ cốgắng. Nương nương, nói như vậy là người đồng ý rồi ạ?”, Nhan Tử La vui mừng hỏi.“Đa tạ nương nương, nô tỳ xin cáo lui.” Nói rồi, nàng nhanh chân đi ra khỏi cửa,không thể cho mĩ nhân nương nương có cơ hội từ chối.

“Tử Trúc.”Mĩ nhân nương nương gọi một nha đầu, dặn dò cô ta đi cùng Nhan Tử La, đưa nàngvề Đồng Thuận trai. Thật là một đứa trẻ vô tư. Sau đó quay lại công việc tỉacành của mình.

Khi Dận Tựđến thỉnh an, thấy người mẹ xinh đẹp của mình đang mỉm cười đầy thỏa mãn, khôngkìm được lên tiếng hỏi. Lương phi liền hỏi: “Thế nào, trên đường đến đây conkhông gặp cô nương Bạch La à?”.

“Ý ngạchnương muốn chỉ Nhan Tử La?”, Dận Tự hỏi lại.

“Ta thấycái tên Bạch La đó rất phù hợp với tính cách và hình dáng của nàng ấy, sạch sẽtinh tươm.” Lương phi được Dận Tự đỡ, hai mẹ con liền đi vào phòng. Dận Tự nghebà nói thế thì không nói gì nữa.

“Đức phinương nương thật có phúc, có được một người con dâu như thế”, Lương phi cườinói tiếp.

“Nàng tacũng không gây ít họa”, Dận Tự đáp.

“Như thế mớikhác người chứ! Có điều sao ta thấy mắt con bé lại buồn như thế nhỉ?”, Lươngphi uống một hớp trà, nói. Dận Tự vẫn im lặng.

“Mấy hômtrước lão Thập đến đây có kể lại cho ta nghe, sao con bé lại cho rằng A ca cáccon đều là độc dược? Ai trong các con đã trêu chọc gì con bé thế?”, Lương phicười hỏi. Độc dược? Rất thiết thực. Cứ như là nói tới con trai bà vậy.

“Con khôngbiết.” Dận Tự lập tức phủ nhận. Có lẽ lão Thập đã kể lại không sót từ nào với mẹchàng rồi, chàng còn giải thích gì nữa.

“Con bé nàyxem ra rất hiểu biết.” Lương phi hồi lâu mới nói. Năm đó sao bà lại không biếtHoàng thượng cũng có độc tình như thế. Đáng tiếc bà đã uống mất rồi, vì vậy mớicó kết quả ngày hôm nay.

Dận Tự nhìnsắc mặt mẹ nhạt dần đi, chàng biết bà lại đau lòng rồi, vội vàng nói: “Mấy hômnay sức khỏe của ngạch nương của ngạch nương đã khá hơn chưa ạ?”.

“Khá hơnnhiều rồi, có người con hiếu thuận như con, ngạch nương không cần uống thuốccũng khỏe lại.” Lương phi nhìn Dận Tự đầy yêu thương, “Con cũng nên lấy thêmhai người vợ nữa, sinh cho ngạch nương thêm mấy đứa cháu để ẵm bồng. My cônương đó mặc dù xuất thân không được tốt, nhưng đối với con…, con đừng bănkhoăn nhiều làm gì”.

“Con khôngcó tình cảm đối với nàng ta”, Dận Tự ôn hòa giải thích, “Hà tất phải làm lỡ cuộcđời một người phụ nữ?”. Đã không yêu lấy người ta về chẳng phải làm người ta lỡdở hay sao?

“Tứ ca conhồi đầu chẳng phải cũng không quan tâm tới con bé đó sao?”, Lương phi nói.Không phải bà đi nghe ngóng hỏi thăm, mà là lão Thập những lúc rảnh rỗi thườngtới chỗ bà ngồi chơi.

“Con khôngmuốn.” Dận Tự hiếm khi phản bác lại lời của Lương phi. Lương phi nhìn chàng, thởdài, “Thôi, con làm sao thấy vui là được”.

Lại mộtngày nữa trôi qua, khi Nhan Tử La tới cung Vĩnh Hòa để thỉnh an Đức phi đúnglúc gặp Dận Chân ở đó. Nhan Tử La liền nhún nhún người với chàng, hình nhưchàng gầy đi? Hay nàng hoa mắt? Nhan Tử La đang ngoan ngoãn ngồi yên thì Đứcphi hỏi, “Tử La, hai hôm nay ở đây đã quen chưa?”. Nhan Tử La lập tức đứng dậynói, “Đa tạ nương nương đã lo lắng, con quen rồi ạ”, rồi mới lại ngồi xuống. Vìcó mặt Dận Chân, cuộc gặp mặt vốn đã không thân thiết lại càng trở nên khôngthân thiết, cuối cùng đến Đức phi cũng không thể chịu nổi người con gái trấntĩnh như nàng nữa, giơ chân đá cả hai bọn họ ra ngoài.

Dận Chân đitrước, Nhan Tử La theo sau, hai người cũng không nói gì, ra khỏi cửa cung VĩnhHòa, Dận Chân đi về phía Nam, Nhan Tử La đi về phía Bắc. “Ở trong cung phải cẩnthận một chút”, Dận Chân nhìn nàng nói. Nhan Tử La đang chuẩn bị cảm động rối bời,thì chàng lại nói tiếp, “Đừng gây thêm rắc rối cho ta”, sau đó đi thẳng khôngquay đầu lại. Nhan Tử La nhìn theo bóng chàng làm mặt quỷ rồi cũng vội vàng đingay. Đi được mười mấy bước, đột nhiên nàng quay đầu lại, nhưng lần này chỉnhìn thấy bóng lưng của người ấy. Thì ra cũng tồn tại thứ được gọi là tình cảmvợ chồng, trong lòng bất giác có chút buồn buồn.

Vì buồn buồnnên nàng không chú tâm trong việc đi đường, và kết quả của việc không chú tâmlà lại đi lạc. Nhan Tử La ngó tới ngó lui rồi quyết định rẽ sang bên phải, kếtquả là lại rẽ vào tiểu viện của Lương phi. Nhan Tử La lập tức quên ngay sự buồnbực trong lòng, chẳng phải cuối cùng nàng cũng tìm thấy nhà Lương phi rồi sao?

Rón ra rónrén đi vào, Nhan Tử La liền thấy Lương phi vẫn đang tỉa cây. Hôm trước nghe TửTrúc kể, chủ nhân của bọn họ đặc biệt rất thích hoa, và cũng thích làm vườn,nhưng chẳng lẽ ngày nào cũng cầm kéo để cắt? Cho dù là ai cũng sẽ không chịu nổi,về bản chất có khác gì lăng trì đâu.

“Chậu hoado nương nương tỉa rất hợp ý của nương nương, nhưng…” Nhìn sắc mặt đã rồi quyếtđịnh nói tiếp.

“Nhưng gì?”Lương phi quay đầu, dừng tay lại.

“Nhưng chưachắc đã hợp tâm ý của hoa.” Nhan Tử La nói xong lén liếc nhìn Lương phi, sắc mặtvẫn chưa tối sầm lại.

“Tâm ý củahoa?”, Lương phi nhắc lại lần nữa. Bà suy nghĩ hồi lâu rồi cười cười với nàng:“Xem ra ngươi mới đúng là người hiểu về hoa”.

“Nô tỳkhông hiểu, theo nô tỳ thấy, chỉ cần để nó được phát triển một cách tự nhiên làđẹp rồi. Nương nương mới là người thật sự biết trồng hoa, yêu hoa.” Nhan Tử Lađi tới gần ngắm nhìn những chậu hoa đó, không biết tại sao trước mặt Lương phi,nàng lại cảm thấy rất thoải mái.

“Hôm nayxem ra, ta cũng chẳng qua là tìm về đường cũ mà thôi. Thôi, từ ngày mai trở đi,để chúng tự do vui vẻ trưởng thành theo ý chúng.” Lương phi đặt kéo xuống, “Hômnay sao ngươi lại tới đây?”.

“Thực rahôm qua nô tỳ cũng muốn đến, nhưng không tìm thấy đường.” Nhan Tử la lè lè lưỡi,mất mặt quá. Lương phi cười khẽ, kéo tay nàng vào phòng. Trong phòng bày biệnđơn giản sạch sẽ, rất ít đồ bằng vàng bạc, mà ngược lại nhiều ngọc thạch hơn.Xem ra Nương nương đúng là một nhân vật như ngọc. Nhan Tử La thấy một chậu thủytiên nở hoa rất đẹp liền sán lại xem. Đến gần mới biết thì ra đó là hoa đượclàm bằng ngọc trắng, là được làm bằng ngọc xanh. Nàng len lén lè lưỡi, thậtđúng là xa xỉ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Còn nhìn thấy hoa nữa, có lẽ khôngdám tùy tiện qua ngắt, không chừng lại làm hỏng một thứ bảo bối mà bản thânkhông thể đền nổi, Nhan Tử La tự cảnh cáo bản thân mình. Ngồi trò chuyện mộtlúc, sợ Mẫn Chỉ lo nên nàng cáo từ ra về.

Dận Tự vàovườn, không thấy ngạch nương tỉa cành cắt hoa, cảm thấy rất lạ, cho rằng ngạchnương bị ốm, nên vội vàng vào trong xem thế nào, lại thấy Lương phi đang ngồichăm chú đọc sách. Thấy chàng đi vào, bà vội vàng lệnh cho người lấy gối tựa.

“Ngạchnương hôm nay đã tỉa hoa xong rồi ạ?”, Dận Tự hỏi.

“Chưa”,Lương phi lắc lắc đầu, “Trước kia vẫn tưởng mình mới là người hiểu hoa, hôm nayđột nhiên có người bảo ta rằng, ta cắt tỉa như thế hợp tâm ý mình nhưng chưa chắcđã hợp tâm ý hoa. Vì vậy bắt đầu từ hôm nay ta không cắt tỉa nữa, để chúng pháttriển tự nhiên”.

“Là ai đãnói với ngạch nương những lời như thế?” Dận Tự có chút khựng lại. Hằng ngàychăm chút cho đám hoa cỏ, ngạch nương mới có thể sống qua ngày, giờ lại bảo ngạchnương không được cắt tỉa nữa, ngạch nương sẽ sống những ngày còn lại thế nàođây.

“Là con bélười nhác đó. Con bé còn bảo ta rằng, ngồi ở kia nhìn đám hoa cỏ từ từ lớn lên,từ từ nở mới là việc vui nhất.” Lương phi cười, “Người có tâm sự như vậy tất làngười đắc sủng chẳng quan tâm, đi ở chẳng màng. Tuổi còn nhỏ mà đã nhìn đượcnhư thế không biết là phúc hay họa”.

“Là Nhan TửLa.” Dận Tự nghịch nghịch chén trà, miệng hơi mỉm cười.

“Hôm naysao con đến muộn thế? Thỉnh an Đức phi nương nương chưa?”, Lương phi không trảlời mà hỏi sang chuyện khác. Dận Tự nghĩ một lúc rồi đi.

Từ hôm sau ấymỗi lần đến thỉnh an Đức phi nương nương, Nhan Tử La đều cố gắng tránh mặt DậnChân. Không phải là giận, mà nàng cũng chẳng biết tại sao, không thể giải thíchrõ ràng được. Nhưng trong lòng ngày nào cũng thầm cầu khấn kì vọng sẽ gặpchàng, đáng tiếc, “Không duyên phận” là ba từ thích hợp nhất để miêu tả về mốiquan hệ của họ.