Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 68-2: Âm mưu đính hôn(2)



"Không được."

Thịnh Cảnh nghe xong, đầu óc còn chưa vận chuyển, nhưng cũng không cách nào ngăn khoé miệng cong lên.

"Cậu nói đồng ý?"

"Ừm." Lộ Nhậm gật đầu, "Đương nhiên, không phải là tôi muốn cưỡng ép cậu đính hôn, tôi sẽ làm không ra loại chuyện này với bạn của mình."

"......" Môi Thịnh Cảnh mới cong được một nửa, lại hạ xuống.

Lúc này Lộ Nhậm mới nhận ra chút không đúng, không hiểu hỏi: "Cậu sao vậy? Tôi đã nói không phải đính hôn thật rồi, cậu sợ đến mức ấy cơ à?"

Thịnh Cảnh có khổ mà không thể nói, hắn không thể nói khi mình ở thôn Long Môn đã ý thức được trước đây bản thân đã ngu ngốc cỡ nào. Rõ ràng đã sớm đặt Lộ Nhậm ở vị trí quan trọng nhất trong lòng mình, lại bởi vì sự hèn nhát mà lừa mình dối người.

Hắn lau mặt một phen, nói: "Không có gì, cậu tiếp tục đi."

Kế hoạch Lộ Nhậm là tìm lý do kéo dài thời gian đính hôn trước.

Lộ gia và Thịnh gia liên hôn không đơn giản như vậy, còn gấp gáp sắp xếp vào ba ngày sau như vậy, tất nhiên là bởi vì Thịnh Phong.

Chuyện Thịnh Phong xâm nhập vào thôn Long Môn, chắc chắn Lộ Uy đã biết. Còn xử lý chuyện này rất khá, Thịnh Phong yên lặng chết ở nơi chôn xác.

Nhưng Lộ Uy là người có tính đa nghi, vì bảo đảm không có chuyện ngoài ý muốn, nên lôi Lộ Nhậm ra viện cớ nhắc tới chuyện đính hôn. Ông ta đang quan sát phản ứng của Thịnh gia, và phản ứng của Thịnh Cảnh.

Nếu Thịnh gia đã biết cái chết của Thịnh Phong có liên quan với Lộ gia, chắc chắn sẽ không đồng ý đính hôn. Dù sao thì Thịnh Phong là người thừa kế Thịnh gia, với tính cách của bố Thịnh, tuyệt đối không thể gạt sang một bên.

Thịnh gia đồng ý đính hôn rồi, tiếp theo chính là thái độ của Thịnh Cảnh và Lộ Nhậm.

Chuyện bây giờ Lộ Nhậm phải làm, chính là để Lộ Uy cho rằng chuyện đính hôn là ván đã đóng thuyền, không còn cảm thấy mình và Thịnh Cảnh đã phát hiện ra cái gì.

Lộ Nhậm giải thích xong, nói: "Cho nên, lễ đính hôn cần phải làm, nhưng cậu vẫn phải tiếp tục gây chuyện, phản kháng đến đúng chỗ là được."

Thịnh Cảnh mờ mịt: "Đúng chỗ?"

Lộ Nhậm giải thích: "Chính là thả tín hiệu không muốn đính hôn với người nhà, bạn bè cậu, nhưng không cần có hành động gì thực tế, miễn cho thật sự không đính hôn được."

Nói tới đây, Lộ Nhậm lại trào phúng nói: "Dù sao cậu cũng rất thuần thục mà, lúc trước đã diễn một lần rồi còn gì."

Thịnh Cảnh vừa nghe thì biết Lộ Nhậm đang nói cái gì, còn không phải là mấy chuyện ngu ngốc hắn làm sau khi nghe Lộ Nhậm thổ lộ sao.

Hắn chồm dậy, nhào tới: "Tôi sai rồi tôi sai rồi, cậu cứ cho là lúc đó tôi bị trúng tà có được không."

Lộ Nhậm cười lạnh một tiếng, không chút do dự nhấc đầu gối, đá Thịnh Cảnh sang một bên.

Cậu đứng lên, nói: "Trước kia là tôi bị trúng tà rồi, cậu cứ coi lời tỏ tình của tôi là đang đánh rắm đi."

Lộ Nhậm liếc nhìn trên dưới Thịnh Cảnh một cái, nói: "Sau khi bản thân nắm giữ võ lực, tôi mới hiểu rõ một vài chuyện, không có gì đáng tin bằng kiếm trong tay mình."

Thịnh Cảnh chịu đả kích lớn, che ngực: "Nhậm Nhậm, cậu không thể như vậy, tốt xấu gì tôi vẫn có chút hữu dụng mà."

Lộ Nhậm khom lưng, vỗ vỗ đầu Thịnh Cảnh: "Đợi ngày cậu có thể không tốn chút sức nào đánh bại tôi, lúc đó hẵng nói những cái khác."

Thịnh Cảnh rơi vào im lặng, chuyện lần này xảy ra ở thôn Long Môn. Hắn đã thấy được thực lực của Lộ Nhậm, nghiêm túc cân nhắc, nếu hắn và Lộ Nhậm đấu võ, phần thắng của hắn quả thực hơi nhỏ chút.

Lộ Nhậm trong lúc chiến đấu, thậm chí khiến Thịnh Cảnh cảm thấy có chút xa lạ. Những chiêu thức chiến đấu tuyệt hảo kia, xuống tay tàn nhẫn, cùng với phản ứng nhanh trong tình huống nguy cấp, không có trăm tu ngàn luyện trong thực chiến thì không luyện ra được

Thịnh Cảnh lại chưa từng nghĩ hỏi thêm gì cả, bản năng ngăn hắn đi hỏi. Hắn chỉ biết, đây là Lộ Nhậm, là Lộ Nhậm từ nhỏ làm bạn với hắn, cùng hắn lớn lên, vậy là đủ rồi.

Lộ Nhậm thấy Thịnh Cảnh ngây người, chỉ cho rằng lời của cậu đả kích hắn. Dù sao Thịnh Cảnh từ trước đến nay tự tin, bây giờ nhận ra có lẽ không đánh lại thằng bạn nối khố bệnh tật này, nhân sinh quan tất nhiên sẽ đã chịu đả kích rất lớn.

Cậu cũng không định an ủi thằng bạn đang bị thương, trực tiếp đứng dậy: "Nói xong rồi, tôi về đây."

Thịnh Cảnh nói: "Đã trễ thế này, không thì cậu ngủ lại đây đi?"

Lộ Nhậm liếc hắn một cái, nói: "Cậu bị hâm à, tôi chuồn ra ngoài đấy."

Thịnh Cảnh ngồi tại chỗ héo như quả cà tím, Lộ Nhậm đi đến cửa lại quay đầu lại.

Thịnh Cảnh vui vẻ, còn chưa kịp mở miệng thì nghe Lộ Nhậm hỏi: "Đúng rồi, Mục Thanh Đồng đâu?"

Thịnh Cảnh: "???"

"Cậu thế mà lại quan tâm Mục Thanh Đồng như vậy?"

Lộ Nhậm: "Bớt nói nhảm đi."

Thịnh Cảnh ngoan ngoãn trả lời, nói: "Cô ta vẫn ở chung cư."

***

Lộ Nhậm đứng trước cửa chung cư, không trực tiếp mở cửa, mà là ấn chuông cửa. Dù sao bây giờ bên trong là con gái đang sống một mình, trực tiếp đi vào không thích hợp lắm.

Trong phòng không có động tĩnh.

Lộ Nhậm nói một câu: "Mục Thanh Đồng, là tôi."

Sau một lúc lâu, cửa phòng mới được mở ra.

Cửa chỉ mở một cái khe nhỏ, Mục Thanh Đồng len lén dòm qua khe cửa, thấy thật sự là Lộ Nhậm mới yên tâm mở cửa ra.

Lộ Nhậm đi vào, ngồi xuống, thấy Mục Thanh Đồng bỏ con dao phay trong tay vào phòng bếp, có hơi tò mò: "Cô gặp chuyện gì à?"

Mục Thanh Đồng nói: "Ban ngày Thịnh Cảnh bị người ta trói đi, làm tôi sợ muốn chết."

Chuyện này cũng không kỳ lạ, cách giao lưu của Thịnh gia từ trước đến nay là như vậy, một lời không hợp thì vung tay đánh nhau. Loại chuyện Thịnh Cảnh bị bố hắn trực tiếp phái người tới trói về thường xuyên xuất hiện.

Lộ Nhậm hỏi: "Cô không sao chứ?"

"Không sao, tôi thấy tình huông không ổn nên trốn đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mục Thanh Đồng tự nhận làm gì thì hỏng nấy, nhưng chạy trốn thì đứng đầu.

Ban ngày một đám người xông tới, cô lập tức liền trốn trong nhà vệ sinh. Cũng may đám người xông tới kia căn bản không quan tâm cô, nhìn cũng không nhìn thêm một cái.

"Tôi và Thịnh Cảnh sắp đính hôn, ba ngày sau." Lộ Nhậm nhẹ nhàng nói, như là đang nói chuyện của người khác.

"Á? Chúc mừng nha?"

Lộ Nhậm: "......, cô chúc mừng cái gì? Tôi và Thịnh Cảnh sắp đính hôn, cô không có biểu hiện gì khác sao?"

Mục Thanh Đồng ngơ ngác hỏi: "Vậy, muốn bao nhiêu tiền mừng?"

Lộ Nhậm suýt nữa bị cô tức chết, cũng may lúc này, nhắc nhở cộng hưởng của Tiểu Quân vang lên.

【 Mời ký chủ hoàn thành nhiệm vụ: Ngăn cản Thịnh Cảnh đính hôn. 】

Mục Thanh Đồng lúc này mới phản ứng lại, nhìn về phía Lộ Nhậm.

Lộ Nhậm cười cười, gật đầu với cô.

Hai người đều không thể lộ ra chuyện mình phải làm, lại ngay lập tức trở thành đồng minh.

Mục Thanh Đồng hỏi: "Tiếp theo tôi nên làm cái gì? Thịnh Cảnh bây giờ xem tôi như kẻ thù vậy, tôi không cho anh ta đi, anh ta chắc chắn sẽ nuốt sống tôi, hơn nữa, tôi cũng không gặp được anh ta."

Lộ Nhậm nhíu mày, nghĩ nghĩ, nói: "Cô cứ tới hiệp hội cổ võ giả, treo nhiệm vụ tiền thưởng, trong ngày đính hôn trói Thịnh Cảnh đi."

Mục Thanh Đồng vỗ tay một cái: "A, thì ra là thế, mềm mỏng không được còn có thể cứng rắn mà!"

Cô dừng lại một lát, nói: "Ờ ừm, có một vấn đề, tôi không có tiền."

Lộ Nhậm đứng dậy, trực tiếp vào phòng Thịnh Cảnh. Thịnh Cảnh có thói quen, sẽ đặt tiền mặt ở tủ đầu giường, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Cậu cầm một sấp tiến đưa cho Mục Thanh Đồng, Mục Thanh Đồng ngơ ngác nhận lấy.

"Cầm tiền của Thịnh Cảnh tìm người trói Thịnh Cảnh, kích thích như vậy sao?"

Lộ Nhậm: "Chút tiền ấy cũng không đủ trói hắn, cô đi mua cái điện thoại để tiện liên lạc, tiền treo nhiệm vụ tiền thưởng đến lúc đó tôi sẽ chuyển cho cô."

***

Ngày hôm sau, Mục Thanh Đồng dựa theo lời Lộ Nhậm, sau khi mua điện thoại thì tiến thẳng đến hiệp hội cổ võ giả.

Trước giờ cô chưa từng tới hiệp hội cổ võ giả, ở trong trò chơi nơi này cũng chỉ xuất hiện một tấm bản đồ 3D, lúc sau sẽ tự động mở ra kịch bản.

Bây giờ bảo cô đi treo nhiệm vụ tiền thưởng, thật ra có chút mờ mịt.

"Tiểu Mục, lại gặp nhau rồi?"

Mục Thanh Đồng vừa quay đầu lại, thấy một nam sinh rất đẹp trai đang cười với cô.

"A, là anh, các anh còn ở thành phố Tất Phương à?"

Người đến là phó đội trưởng của tiểu đội Kỷ Kiêu, anh ta nói: "Ừm, dù sao cũng đã tới bên này rồi, chúng tôi thuận tiện nhận mấy nhiệm vụ tiền thưởng."

Ánh mắt Mục Thanh Đồng sáng lên, giống như thấy được cứu tinh, hỏi: "Bây giờ các anh có rảnh không?"

Phó đội trưởng bị thái độ đột nhiên nhiệt tình của cô doạ lùi lài phía, lẩm bẩm nói: "Rảnh thì có rảnh, chỉ là nhận nhiệm vụ thì tôi nói cũng không được tính."

Mục Thanh Đồng: "Không sao, nhiệm vụ này của tôi, Kỷ Kiêu chắc chắn sẽ vô cùng vô cùng vui vẻ nhận làm!"

Phó đội trưởng thấy cô thề son sắt, nên đưa người tới khách sạn bọn họ ở.

Mục Thanh Đồng nhìn thấy Kỷ Kiêu, câu đầu tiên nói ra đã long trời lở đất: "Lộ Nhậm sắp đính hôn với Thịnh Cảnh rồi."

"......"

Phó đội trưởng ở bên cạnh, tận mắt chứng kiến bộ dáng thất thố của Kỷ Kiêu, người được công nhận là núi Thái Sơn có sụp xuống trước mắt cũng không động.

"Cái gì!"

Kỷ Kiêu đột nhiên đứng dậy, còn không cẩn thận làm đổ chén trà trên bàn.

"Choang" một tiếng, chén trà rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh.

Mục Thanh Đồng rụt lại phía sau, tăng tốc độ, nói như súng liên thanh, chậm một chút thì cô sợ mình bị Kỷ Kiêu bóp chết mất.

"Là Lộ Nhậm bảo tôi tới treo nhiệm vụ tiền thưởng, nội dung nhiệm vụ chính là trong ngày đính hôn trói Thịnh Cảnh đem đi, không dấu vết ngăn cản lễ đính hôn."

Kỷ Kiêu nghe đến câu này, bão tố trong lòng mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Hắn khom lưng, nhặt mảnh vớ chén trà lên, ném vào thùng rác.

Khi ngồi xuống lại, Kỷ Kiêu đã hoàn toàn không nhìn ra sự kích động ban nãy nữa, hắn mở miệng, nói: "Nói kĩ lần nữa."

Phó đội trưởng đứng nhìn toàn bộ quá trình, cảm thấy mình hình như đã bắt được mật mã làm cảm xúc Kỷ Kiêu biến động.

Đó chính là hai chữ.

Lộ Nhậm.