Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 132: Mục Thiên Thiên khóc to



"Huhuhu" Mục Thiên Thiên không ngừng khóc lóc.

Ngô Thần hiểu rõ tính cách của Mục Thiên Thiên, bỗng chốc không ngờ đến chuyện gì có thể khiến Mục Thiên Thiên khóc to đến vậy, anh cảm nhận được Mục Thiên Thiên không rơi ào nguy hiểm cô sẽ không khóc như vậy. Bây giờ cô khóc như vậy chỉ đơn thuần là bộc lộ cảm xúc mà thôi.

Ngô Thần cau mày im lặng.

Anh đang nghĩ, bỗng dưng xảy ra chuyện gì lại khiến Mục Thiên Thiên thành ra như vậy?

Mạnh Quân Hào ngồi ở đối diện thấy vẻ mặt Ngô Thần không bình thường, ông ta bèn không dám lộn xộn, bây giờ ông ta đang ở trong trạng thái sợ hãi, thậm chí không dám chọc Ngô Thần tức giận, ông ta đã từng gặp rất nhiều người tai to mặt lớn, lúc tức giận sẽ như thế nào ông ta biết rất rõ, nhất định không thể chọc vào."

Tuy Ngô Thần không hề tức giận, chỉ là cau mày mà thôi.

Nhưng kể từ lúc Mạnh Quân Hào gặp Ngô Thần, ông ta đã cảm nhận được sự bình tĩnh ung dung của Ngô Thần, anh rất hiếm khi nói nhanh, luôn mỉm cười theo thói quen, dường như anh đang nắm giữ tất cả trong tay... Ngô Thần vẫn luôn như vậy, cho nên bây giờ anh cau mày lập tức có cảm giác trái ngược rất rõ.

Mạnh Quân Hào không thể không kiêng dè.

Thật ra Ngô Thần đang suy nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì mà thôi, không phải anh biết trước được mà là anh ở trong ngày bảy tháng bảy luân hồi quá lâu.

Anh đã hiểu quá rõ Đông Hải, mặc dù anh không thể chắc chắn tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng anh có thể dựa vào những thông tin mình đã biết, anh biết được một số kế hoạch một số chuyện tốt sẽ xảy ra vào lúc nào trong tương lai và chuyện sẽ phát triển như thế nào.

"Bố cô muốn đưa cô ra nước ngoài sao?" Ngô Thần bỗng nhiên hỏi.

Tiếng khóc khóc trong điện thoại của Mục Thiên Thiên chợt dừng lại.

Ngô Thần mỉm cười, hắn suy ra được rồi, kết quả chính xác!

Kể ra thì Ngô Thần hiểu rõ bố của Mục Thiên Thiên là Mục Tứ Hải hơn Mục Thiên Thiên! Mục Tứ Hải mới là người có tiếng tăm đáng để Ngô Thần điều tra rõ ràng! Đó chính là ông trùm y dược của Đông Hải!

Anh biết, Mục Tứ Hải đã có ý định đưa Mục Thiên Thiên ra nước ngoài từ lâu.

Không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì Mục Thiên Thiên không phải một đứa con gái ngoan biết vâng lời, cô sống rất buông thả!

Mặc dù cô giữ mình trong sạch, nhưng thật sự cô là một cô gái thích ăn chơi! Hằng ngày trang điểm đánh mắt màu khói ra vào các quán bar chơi đùa cùng một đám bạn, cho dù cô không chủ động gây chuyện, chuyện cũng sẽ tự tìm tới cô.

Mục Thiên Thiên còn tham gia đua xe, bạn bè xung quanh cô có người rất tốt, có người cũng chẳng ra làm sao.

Từ sau khi Mục Thiên Thiên học cấp ba Mục Tứ Hải đã có ý định đưa cô ra nước ngoài, muốn cho cô thay đổi môi trường sống, định đưa cô đến trường cấp ba dành cho nữ có quy định nghiêm ngặt nhất ở nước Anh.

Nhưng mỗi lần nhắc đến Mục Thiên Thiên đều làm ầm lên, Mục Tứ Hải cũng không có lý do gì hợp lý lắm, mẹ của Mục Thiên Thiên cũng nói đỡ cho cô, bà ta không nỡ xa con gái, cứ như thế mà trì hoãn mãi.

Chắc chắn là vì chuyện này!

Bởi vì Mục Tứ Hải bây giờ đã có lý do rồi, mẹ của Mục Thiên Thiên cũng không tiện nói giúp cô nữa.

Dạo gần đây Mục Thiên Thiên đã gây ra chuyện lớn!

Chính là vào ngày tám tháng bảy hôm đó, Ngô Thần về nhà, Vạn Lệ kéo Mục Thiên Thiên đến chặn cửa Ngô Thần sau đó bị anh đuổi đi. Ngô Thần nói với Vạn Lệ bạn trai hiện tại của cô ta là một tên trai bao chuyên lừa gạt các cô gái nhà giàu, Vạn Lệ đã lập tức đuổi đánh đến đó.

Ngày hôm sau chuyện này còn được đưa lên tin thời sự.

Vào lúc Ngô Thần ăn sáng cùng với Vương trạng Nguyên còn xem tin thời sự buổi sáng, cũng không biết tên bạn trai rác rưởi kia của Vạn Lệ sau khi đưa vào bệnh viện đã được cấp cứu chưa.

Kể ra thì chuyện này cũng không liên quan đến Mục Thiên Thiên, do vạn Lệ đánh người, hơn nữa cho dù xảy ra chuyện nghiêm trọng, Mục Tứ Hải và Vạn Kiến Dân cũng có thể dẹp yên, cho dù là đánh chết người!

Nhưng!

Suy cho cùng Mục Thiên Thiên cũng có tham gia vào.

Đánh người được lên cả tin thời sự.

Đủ để Mục Tứ Hải làm khó dễ, có lý do để đưa Mục Thiên Thiên ra nước ngoài!

Trong điện thoại im lặng một lát, ngay sau đó vang lên tiếng nức nở của Mục Thiên Thiên, cô hỏi: "Sao... sao anh lại... biết?"

"Đoán thôi." Giọng của Ngô Thần còn có vẻ như đang cười, nói: "Tôi còn tưởng cô bị làm sao nữa đó, chút chuyện này cô nói thử đi, rốt cuộc là thế nào?"

Mục Thiên Thiên nghẹn ngào kể lại sơ sơ.

Sau khi gây chuyện, cô bị dạy dỗ một trận, nhưng cảm xúc của Vạn Lệ rất tệ, cô ta thay bạn trai như thay áo, cô ta từng đá người ta cũng từng bị người ta đá, nhưng cô ta chưa từng bị người ta lừa như một con ngốc, cô ta cũng bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

Không phải Vạn Lệ có tình trạng này sau khi ghét bỏ Hồ Tiểu Vĩ, mà là trong lúc đang yêu đương nồng nhiệt, cho nên chuyện này đã vô cùng đả kích cô ta.

Sau khi bị bố Vạn Kiến Dân quở mắng một trận, Vạn lệ đã tự nhốt mình trong phòng.

Mục Thiên Thiên đến an ủi bạn thân Vạn Lệ, ăn chung ngủ chung với cô ta mấy ngày liền, mấy ngày này cô cũng không có gì làm bèn đến ở cùng Vạn Lệ.

Mãi cho đến hôm qua, cảm xúc của Vạn Lệ cũng gần như đã đỡ hơn nhiều, hai người cùng đi mua sắm, quẹt thẻ tín dụng hết mấy chục vạn, xách túi lớn túi nhỏ trở về nhà họ Vạn. Lúc trời chập tối bọn họ về đến nhà, Mục Thiên Thiên đã thấy bố mình là Mục Tứ Hải và bố của Vạn Lệ là Vạn Kiến Dân lại đang ở trong phòng khách biệt thự nhà họ Vạn. Không chỉ như vậy, mẹ của hai người cũng ở đó.

Phụ huynh hai nhà ngồi lại cùng nhau! Chuyện này trái lại cũng không có gì, hai nhà mấy đời thân nhau, thường xuyên qua lại như thế.

Nhưng Mục Thiên Thiên và Vạn Lệ không ngờ, lần này bố mẹ hai bên ngồi lại với nhau để bàn bạc chuyện đưa hai cô ra nước ngoài!

Lúc bọn họ trở về... đã bàn bạc xong xuôi hết rồi.

Đưa hai người ra nước ngoài!

Đến nước anh học cấp ba!

Đương nhiên hai người đều không đồng ý, làm ầm lên đủ kiểu, nhưng cũng vô ích. Mẹ của Mục Thiên Thiên cũng không nói giúp cô nữa, đã quyết định xong xuôi mọi chuyện! Đưa các cô đến trường cấp ba dành cho nữ ở Anh! Trường cấp ba dành cho nữ ở Anh quản lý rất nghiêm ngặt, các cô đã được nghe rồi, còn làm ầm lên nữa cũng vô ích thôi.

Đã quyết định thời gian rồi, ở nhà thêm nửa tháng nữa đến cuối tháng sẽ đi!

"Chỉ như vậy thôi à? Chỉ vậy thôi cũng khóc thành ra thế này sao?" Ngô Thần nghe Mục Thiên Thiên nói xong anh cười đáp, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, anh chú ý đến đoàn xe của Lỗ Quảng Niên đã đến.

"Tôi... tôi không muốn ra nước ngoài... không ai giúp tôi, tôi không muốn..." Mục Thiên Thiên nghẹn ngào nói, quả thật cô gọi điện thoại cho Ngô Thần cũng không phải để nhờ giúp đỡ, mà là cô quá bất lực, cô muốn nói chuyện này cho người khác nghe, cô muốn trút bầu tâm sự.

Ngô Thần là người đàn ông lấy đi lần đầu tiên của cô, anh có ý nghĩa rất đặc biệt đối với cô.

"Cô bé à sao con lại khóc vậy? Ngồi xổm ở đây làm gì thế?"

"Không, không có gì đâu dì ơi... dì lên trên đi..."

Ngô Thần bỗng nhiên nghe thấy trong điện thoại vang lên tiếng hỏi và tiếng bước chân, còn có thể nghe được tiếng vọng lại, mà trong hành lang mới có tiếng vọng lại.

Còn giọng hỏi đó hình như là tiếng của bác gái hàng xóm trên lầu.

"Cô đang ở trước cửa nhà tôi sao?" Ngô Thần cau mày hỏi.