Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 103: TÔI GẢ CHO TÁP TÁP CẬU LÀM CỦA HỒI MÔN CHO TÔI.



 

 

Hội diễn văn nghệ nguyên đán của Phi Đại năm nay sóng yên biển lặng, dưới tình hình không có sự quấy nhiễu của giới truyền thông, Phi Đại vô cùng vui vẻ.

Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu Bạch Trạch đọc lời chào mừng ở trên sân khấu, cũng có lương tâm hơn rất nhiều khi chỉ nói ba câu còn không nói kỹ càng!

“Các bạn học, học kỳ đầu tiên xuất hiện nhiều tai nạn lại đặc sắc cứ như vậy mà sắp đi tới cuối rồi.”

“Đêm nay, chúng ta cứ mặc sức vui vẻ để nghênh đón một năm mới tốt đẹp hơn!”

“Vui vẻ xong nhớ thu bớt tâm tình, đặt việc thi cử nghề nghiệp lên hàng đầu! Chúc các vị đều sẽ đạt được thành tích xuất sắc nhất!”

 

Ánh đèn tối đi, đêm hội bắt đầu.

Ánh sáng được bật lên giữa sân khấu, Bát Trảo Ngư(1) đeo hai cái cánh Secret Victoria xoay tròn đáp đất.

“Các thầy cô kính mến, các bạn học thân yêu!”

Bát Trảo Ngư cuộn lên một hàng micro, nói: “Trông mòn trông mỏi bấy lâu, năm mới cuối cùng cũng đến rồi! Có một tin tức tốt là, năm nay cuối cùng Phụng Hoàng cũng tham gia diễn văn nghệ rồi!”

Dưới khán đài thét lên vang dội.

Cảnh sát trưởng Mèo Đen ở sau hậu đài nhìn Phụng Hoàng hóa trang xong đang đi qua đi lại, nói: “Đừng lượn nữa, mắt tôi cũng hoa lên rồi.”

An Luật làm một kiểu tóc trang điểm trắng bệch, tô son đỏ thẫm còn mặc một chiếc váy dạ hội rực rỡ đang không ngừng run cầm cập.

MC Bát Trảo Ngư pha trò hết hai phút sau khi bầu không khí nóng lên thì mở màn bằng điệu nhảy «Quốc Sắc Thiên Hương».

Đường Táp ngồi ở ghế VIP nhàn rỗi cùng ăn quà vặt với Đế Chiêu, trên mặt không có lấy chút cảm giác căng thẳng nào.

Chốc lát sau An Luật và Phụng Hoàng bị đuổi trở về ghế khán giả.

Đường Táp: “Tôi đã nói rồi bảo hai cậu đừng gấp, tiết mục của chúng ta đứng thứ mười lăm, đi hậu trường sớm như vậy chính là giành vị trí với cỏ cây hoa lá đang nhảy múa đấy.”

Các tiểu yêu tinh nhảy múa quả nhiên là kèm theo hiệu ứng đặc biệt.

Quốc sắc thiên hương là do chị em Mẫu Đơn múa chính, múa tới cuối cùng, chim hót vui tai hoa nở thơm phúc, từng đóa mẫu đơn nở rộ giữa ngày đông giá rét đẹp hơn cả ngự lệnh hoàng gia của Võ Tắc Thiên.

Tiết mục thứ hai là đám tấu nói miệng của Quỷ Xa.

Mặc dù đã nghe một lần nhưng Đường Táp vẫn nhiều lần cười lớn nhất là đoạn chín cái đầu của Quỷ Xa bắt đầu cãi nhau, lúc hai cái tay của Quỷ Xa yêu cầu đánh miệng đối phương một cái, cả khán phòng đều cười haii cái tay của Quỷ Xa: “Đánh ai?”

 

Cái đầu số một: “Đánh nó!”

Cái đầu số hai: “Tôi lao vào nó!”

Cái đầu số ba: “Mấy người đang chơi trò giết người tàn bạo sao? Nhưng tôi là dân thường nha!”

Cái đầu số bốn: “Tôi cũng nhào vào số ba!”

Cái đầu số năm: “Tay bày ở đó làm gì, cậu đánh nó đi!”

Cái đầu số sáu: “Muốn đánh đừng đánh tôi!”

Cái đầu số bảy: “Lải nhải cái gì, đánh!”

Cái đầu số tám: “Để cho công bằng, một cái đầu một cái!”

Cái đầu số chín: “Đồ khốn, để coi tay ai đánh sưng ha?!”

Đế Trạch bận việc quân vụ xong thì vội vàng tới hội trường, tìm được An Dao đang ngồi ở khu giáo viên: “Hôm nay con trai có biểu diễn không?”

An Dao: “Chỉ huy hợp xướng.”

Tiết mục thứ tám là các bài hát quân ca của quân viện do Đế Chiêu chỉ huy, sau khi biểu diễn xong nhân lúc bầu không khí “đang lên”, võ thuật Long Ưng Hổ lên sân khấu tiếp theo chính là Kungfu Panda không gì địch nổi.

Đế Chiêu diễn xong thì trốn ở phía sau hậu đài liếc mắt nhìn về phía khán đài một cái, thấy Đường Táp đang ngồi ngay ngắn ở đó cười xem màn biểu diễn của bọn họ, bỗng dung trong lòng nóng ran mũi có hơi chua xót.

Cảnh tượng này quá tươi đẹp rồi.

Vạn năm sau, yên ả giữa cơn ồn ào náo động.

Giống như những khó khăn và hỗn loạn trong thời gian vạn năm qua, không sớm không muộn trùng hợp gặp gỡ nhau vào lúc tươi đẹp nhất này.

Sau mười giờ tối, An Thấm đeo kính râm khẩu trang dẫn theo một đám tiểu thịt tươi đi vào hội trường, trốn tránh ngồi xuống.

Cô gửi một tin nhắn: “A Luật, em lên sân khấu chưa?”



Không có tin trả lời.

An Thấm: “Good! Xem ra tới đúng giờ rồi!”

Tiểu thịt tươi chính là Kim Long Ngư tối qua mới vượt Long môn thành công. Vì đẹp trai nhảy cao lại có thể vượt qua thói đời khó khăn ngày nay vượt Long môn hóa Rồng, Kim Long Ngư vừa tới giới yêu thì được tinh thám nhìn trúng, tối đó lập tức ký hợp đồng với công ty của An Thấm, chuẩn bị xuất đạo.

Nếu bị Bạch Trạch biết chuyện này sợ là lại muốn cả khái: “Ôi…… Xưa kia vượt Long môn xong đều sẽ chăm chỉ đi học học văn hóa, thi cử thi trạng nguyên đồ, thói đời bây giờ thay đổi cả rồi, cá vượt Long môn lại tiến vào giới giải trí…… Bậc cửa quá thấp, quá thấp rồi.”

Tiết mục của câu lạc bộ kịch bắt đầu.

Diễn tốt hay không thì không biết rõ nhưng bầu không khí vô cùng sục sôi.

Phụng Hoàng vừa ra sân khấu thì ra chiêu lớn.

Nhân vật phản diện này của cậu rất là kính nghiệp, rất ra dáng dang hai cánh tay ra vẻ muốn làm gì thì làm, đang thực hiện biểu tượng cảm xúc: “Vỗ tay cho tôi! Tôi ra lệnh cho tất cả có thể muốn là gì tùy thích!”

Các gia cầm biết bay ngồi ở dưới rào rào cúi đầu hành lễ vỗ tay, các thú đi trên đất cũng vô cùng phối hợp hét đánh call (2).

Lúc Cửu Vĩ Hồ lên sân khấu, tiếng huýt sáo vang lên liên tục không ngừng, huýt kiểu lưu manh nhất chính là An Thấm huýt mấy tiếng dài muốn hất tung trần nhà.

“Đẹp!” An Thấm vừa nói đẹp vừa điên cuồng chụp hình, lưu lịch sử đen tối giả gái của em trai lại.

Lúc thám tử Đường Táp bước ra, dưới sân khấu im lặng như chết.

Không dám nhúc nhích cũng không dám hoan hô.

Trên mặt của mỗi một con yêu đều mang theo nụ cười mơ mộng.

Khà khà, Thần đây, học sinh nhân loại duy nhất của trường chúng ta lại là Thần, Thần chân chính.

Đường Táp: “Ừm, thứ mình muốn chính là hiệu quả này.”

Câu chuyện vô cùng cẩu huyết, có nhiều sinh viên vừa xem vừa mắng mỏ.

“Kịch bản này là tên lắm tiền nào viết vậy? Thật con mẹ nó thú vị!”

“Tôi choáng rồi!”

Đường Táp nói ra lời thoại kết luận: “Làm cái gì cũng được nhưng không thể phạm pháp……”

Phụng Hoàng: “Cô cho rằng cô có thể uy hiếp được tôi? Những gì cô có chỉ là đầu óc, bây giờ ngay của súng của cô cũng nằm trong tay tôi, cô còn có thể ngăn cản được tôi?! Thám tử à thám tử, tôi vì Đát Kỷ chuyện gì cũng có thể làm được!”

Phụng Hoàng nói xong lập tức triển khai kỹ thuật hôn với Đát Kỷ.

Dưới sân khấu tiếng ao ao vang lên không dứt.

Đường Táp xuôi tay: “Phải, tôi không có súng không cách nào cản được cậu, nhưng tôi...... vẫn có thể khống chế được cậu như thường!”

Đường Táp duỗi một ngón tay ra, nheo một bên mắt lại.

“Cảnh sát trưởng!”

Cảnh sát trưởng Mèo Đen đang cuộn tròn trên sofa làm vật trang trí bèn cúi xuống móc ra một cái mũ trắng và một đôi găng tay từ dưới sofa ra, sau khi đeo lên ông lấy ra một cây súng.

“Bằng bằng bằng.......”

Ông tự mình phối âm.

Phụng Hoàng và Cửu Vĩ Hồ ngã xuống đất.

Cảnh sát trưởng Mèo Đen nói: “Kính mời đón xem tập sau......”

Các yêu tinh dưới sân khấu: “A! Lại chơi trò con nít!”

Đường Táp hạ màn.

Bạch Trạch đột nhiên hô lên một câu: “Đường Táp! Cho chúng tôi mở rộng tầm mắt đi! Chiêu hoán Tứ Thánh Thú!”

Các yêu tinh dưới sân khấu ào ào hô theo: “Chiêu hoán! Chiêu hoán! Chiêu hoán!”

Còn có người dẫn đầu hội học sinh hô lớn: “Chiêu hoán Tứ Thánh Thú, xem xong rồi cuối kỳ thi nhất định đậu!”

Lập tức tiếng hoan hô càng cao hơn.

Đường Táp cười cười, bắt đầu nặn quyết chiêu hoán ngay trên sân khấu.

Trong chớp mắt ba con Thánh Thú uy phong lẫm liệt xuất hiện trên sân khấu, các yêu tinh phía dưới có tên kích động tới mức muốn tè ra quần, còn có rất nhiều tên biết rõ nên mặc tã người lớn trước.

Cảm xúc của các yêu hơi dữ dội hơn con người một chút, hơn nữa còn dễ làm ra điều xấu.

Sự sùng bái của chúng đối với sức mạnh và Thần mạnh hơn cả con người.



“Rồng đâu! Rồng đâu! Rồng đâu!”

An Dao bật khóc.

Đế Trạch vỗ vai ông, dịu dàng nói: “Không sao, đừng khóc. Anh không phải còn có em sao? Anh nhìn em này, có thể cùng anh đi tới cuối đời là bạn đời chứ không phải con cái, có con cái kiểu này sinh xong rồi ném nó ra sau đầu là phải rồi, đừng đau lòng vì nó. Anh nhìn xem, em vẫn còn ở đây mà, Dao Dao......”

Cảnh này nếu để cha Đường Táp nhìn thấy nhất định lại đỏ mắt cho xem.

Đường Táp lắc đầu: “Rồng là của một mình tôi không thể cho mọi người xem, chết tâm này đi.”

Ngao Hiển ở hậu đài: “Vậy thì thảm rồi, kỳ này quân viện chúng ta nhất định rớt nhiều lắm.”

Bốn học viện lớn của Phi Đại phân nhau thờ cúng Tứ Thánh Thú, bây giờ cả ba con Thánh Thú đều xuất hiện cả rồi khiến các sinh viên được no mắt phúc, chỉ có một số ít là phiền...... Thanh Long không xuất hiện vậy thì lần thi này, quân viện thờ cúng Thanh Long xem ra là đen đủi nhất trường rồi.

Sau khi hội diễn văn nghệ nguyên đán kết thúc, sinh viên Phi Đại ít đi một nửa, đại đa số nhất là các đôi tình nhân thì không định ngoan ngoãn về ký túc xá.

Thế là các khách sạn tình nhân gần Phi Đại kiếm được một số tiền lời lớn.

Phụng Thất thu dọn phục trang đạo cụ xong, kéo theo vali hành lý đi khắp hậu đài tìm Đế Chiêu và Đường Táp.

Cửu Vĩ Hồ giơ đuôi kéo cậu lại: “Đừng kiếm nữa, đi từ sớm rồi.”

“Hai người họ cùng đi sao?”

“Đúng vậy.” Cửu Vĩ Hồ nhét váy lễ phục vào vali, nói: “Tối nay tới phòng nghỉ của tôi thâu đêm?”

Phụng Hoàng nói: “Không có tâm tình!”

Cửu Vĩ Hồ: “Vậy về bổn trạch! Tiền bối Huyền Vũ hô nói muốn đi, nói chất nước của nhà tôi tốt, cá nuôi ra rất tươi.”

Phụng Hoàng nghĩ ngợi, nói: “Vậy tôi muốn ba cái đuôi, còn muốn cậu móc tai cho!”

Cửu Vĩ Hồ: “Được thôi, dù sau cũng được nghỉ ba ngày, tôi móc tai cho cậu xong, cậu giúp tôi qua cửa, thế nào?”

Phụng Hoàng: “Thành giao!”

Trên đường chở An Luật về bổn trạch, Phụng Hoàng nói: “Cậu nói xem tại sao tôi không đố kỵ với Đế Chiêu như vậy nữa?”

“Không phải cậu giống như tôi sao?” An Luật nói: “Tôi thích Táp Táp nhưng lại không yêu Táp Táp, tôi chỉ muốn chơi với Táp Táp thôi.”

Phụng Hoàng: “Đồ bỏ đi, tôi còn vướng tình tay ba trong đó với Táp táp đấy.”

“Cậu mới là đồ bỏ đi.” An Luật lắc lắc tai Hồ Ly, nói: “Chẳng lẽ cậu muốn bị Táp Táp ngủ? Khẩn cấp sao? Vừa nhìn thấy Táp Táp chân cậu mềm ngay, chỉ muốn nằm thẳng để Táp Táp ngủ cậu?”

Phụng Hoàng: “....... Không mãnh liệt như vậy.”

“Đúng rồi!” An Luật nói: “Suy cho cùng là vẫn muốn chơi cùng với Táp Táp thôi, cậu không cảm thấy trên người Đường Táp có một loại cảm giác an toàn vô cùng đặc biệt sao? Bằng không sẽ không hấp dẫn nhiều tên tranh sủng như vậy đúng không. Dù sao tôi khá là thích để Táp Táp xoa bụng của tôi, chải lông cho tôi......”

Phụng Hoàng thử suy nghĩ, nói: “Hình như có một chút...... nhưng tôi...... nhưng tôi vẫn không giống như vậy? Dẫu sao tôi còn đang vướng mắc trên tình cảm với Táp Táp Đế Chiêu. Cậu không xem «Thần, Thánh Thú và Tôi» do tôi viết sao?”

“Có xem rồi, sớm đã xem rồi.” An Luật không cho đúng, “Nhưng tôi cảm thấy khả năng Phụng Lục bịa đặt là rất lớn. Cậu không phát hiện các thế hệ của cậu sau này đều rất cô độc sao? Cho nên bịa ra tình sử của bản thân muốn nói với mọi người, cậu không hề đáng thương, cậu còn có một đoạn tình yêu vô cùng đáng ngưỡng mộ......”

Phụng Hoàng rơi vào im lặng.

An Luật truy hỏi: “Cậu không nhớ những chuyện này sao?”

Phụng Hoàng nói: “Không nhớ cụ thể. Sau lần bất ngờ đó, tôi nhìn thấy Táp Táp thì sẽ vô cùng muốn gần gũi cô ấy, cho nên tôi bèn.......”

An Luật: “Tôi cảm thấy nhá, Thất Thất, chúng ta vĩnh viễn không lớn lên, vĩnh viễn đều như thế này tốt biết bao nhiêu, cậu với tôi ngốc cả đời làm bạn bè cả đời, đánh nau này chơi game này, cùng lưu bang cùng du lịch, đợi mấy năm nữa mẹ tôi có giục thì tôi tự đóng gói mình gả cho Táp Táp, tới lúc đó tôi sẽ thương lượng với Táp Táp dằng cậu qua luôn.”

Phụng Hoàng: “...... Là cái gì?!”

“Không có văn hóa sao! Dằng chính là của hồi môn đó!”

Chuyện này con mẹ nó còn dám khoe khoang!

Phụng Hoàng bốc hỏa lật hẳn bụng qua, ném Cửu Vĩ Hồ vào thẳng trong cái hồ nước lớn của bổn trạch.

An Luật ho sặc sụa, kêu lớn: “Tốt nhất là cậu xin lỗi tôi đi! Bây giờ cậu chỉ có thể trông chờ vào một mình tôi thôi! Bằng không cậu chỉ có thể đi xin Đế Chiêu giữ cho cậu một chỗ trống ngoài phòng! Cậu cầu xin tôi, tôi còn có thể giữ cho cậu vị trí tam phòng!”

Phụng Hoàng: “Im mồm, đồ Hồ gian phụ!”

= = = = = =

Chú thích:

    Bát Trảo Ngư: còn có tên khác là Chương Ngư, ở Việt Nam được gọi là Bạch Tuộc.

    Đánh Call 打call: chỉ sự cổ vũ nhiệt tình.

 

------oOo------