Tòa Thành Trên Không

Chương 64



Editor: QingWeii

Lặng lẽ quay lại bữa tiệc, Ngô Trân Châu nhìn xung quanh, nơi này được trang trí xa hoa, ai ai cũng ăn mặc đẹp chậm rãi trò chuyện, đàn ông nói về cổ phiếu, đầu tư, nói về Phố Wall, nói về Nasdaq*, nói về bảng xếp hạng người giàu mới ra lò của Fox, phụ nữ bàn về các buổi hoà nhạc, thời trang, Chanel, Hermes, PRADA....

*Nasdaq: một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ.

Dường như đây đã trở thành khuôn mẫu của mọi bữa tiệc.

Ngô Trân Châu nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Lệ Xuân Hiểu, trong nháy mắt, cô thấy cô ấy bị vài cô gái trẻ ăn mặc hoa lệ vây quanh, miệng cô ấy đang cười nhưng nét mặt lại lộ ra sự thiếu kiên nhẫn.

Lẳng lặng đứng lại bên cạnh Lệ Xuân Hiểu, đó đều các cô con gái của nhà có gia thế.

“Chị ba, chị có thấy Kinh Hồng không!” Lệ Xuân Hiểu nhẹ nhàng hỏi cô.

Ngô Trân Châu tâm trạng phức tạp, cô xoay xoay cái ly trong tay, nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly không ngừng xoay tròn.

Cô bật cười, giọng mang theo hờn dỗi: “Trong mắt em bây giờ chỉ có Trì Kinh Hồng thôi à! Chị vừa thấy anh ấy đang tán gẫu với vài người bạn ở sân sau!”

Nghe xong, vẻ mặt của Lệ Xuân Hiểu thả lỏng, tuy cô ấy không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, nhưng làm sao có thể qua mắt Ngô Trân Châu đã lớn lên cùng cô?

Ngô Trân Châu không dám nói với Lệ Xuân Hiểu rằng Trì Kinh Hồng đang nói chuyện điện thoại ôn nhu biết bao với ai đó ở sân sau, người đàn ông đó vẫn giữ giọng vừa trầm lại vừa nhu, tựa như anh đang nói chuyện với tình nhân của mình vậy!

Giọng điệu ôn nhu đến mức Ngô Trân Châu bất an, Trì Kinh Hồng rốt cuộc đang nói chuyện với ai? Có phải — Trì Kinh Hồng đang giấu một người phụ nữ mà không ai biết.

Có không? Người phụ nữ đó có dung nhan tuyệt thế, có hay không, người phụ nữ đó có ma lực thần kỳ khiến Trì Kinh Hồng si mê không dứt?

Phần lớn đều là Trì Kinh Hồng lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào một hai câu, mơ hồ nghe không rõ ràng, nghe được một câu rõ ràng nhất chính là, tối nay đã ăn gì?

Một câu nói rất bình thường, thậm chí không có chỗ cho trí tưởng tượng, nhưng Ngô Trân Châu vẫn bất an, mặc dù mọi người ở Thượng Hải đều coi trọng cuộc hôn nhân của Trì Kinh Hồng và Lệ Xuân Hiểu, tin bọn họ sẽ cùng nhau bạch đầu giai lão!

Nhưng Trì Kinh Hồng là người rất lạnh lùng! Loại lạnh lùng đó không phải là giả bộ, loại lạnh lùng đó bộc phát từ tận xương tủy, nhớ ngày đó, bản thân đã làm rất nhiều điều ngu ngốc vì Trì Kinh Hồng, đã nói với anh tâm ý của mình, lúc đó, anh nói, cô thích tôi là việc của cô, tôi có thể mặc kệ, nhưng những việc cô làm đã cấu thành hành vi quấy rầy tôi, mời cô không cần làm những việc vô vị này, đừng đem việc quấy rầy biến thành khó chịu.

Nhớ lại chuyện cũ thật có chút không tốt, Ngô Trân Châu cười khổ, không biết Trì Kinh Hồng đã quay lại bữa tiệc từ khi nào, bố đang nói chuyện với anh, anh cúi đầu lễ phép lắng nghe.

Giờ phút này, Trì Kinh Hồng lại biến thành Trì Kinh Hồng như vị thần tôn kính lần nữa.

Ngô Trân Châu nhất thời ảo giác, dường như là tại ánh trăng đã nhu hòa người đàn ông đó, cũng như nhu hòa thính giác của cô.

Lệ Xuân Hiểu bước tới, vòng tay qua khuỷu tay của Trì Kinh Hồng, yên tĩnh đứng bên cạnh anh. Dáng vẻ bọn họ thân mật.

Suy cho cùng là bản thân cô lo sợ không đâu, Ngô Trân Châu tự giễu, đều tại rượu hại cô suy nghĩ lung tung, đương nhiên còn có vị tài năng trẻ đó.

Đầu tháng Chín, Trì Hồng Nhạn đi siêu thị về, vừa mở cửa cơ thể đã bị nhấc bổng lên trên không.

Trì Kinh Hồng ôm cô xoay tròn, miệng không ngừng kêu tên cô.

“Được rồi, Trì Kinh Hồng, anh sắp làm em choáng váng đầu óc rồi.” Trì Hồng Nhạn hờn dỗi nói.

Anh đặt cô lên sô pha, ngồi xổm nửa người, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô.

“Nói đi! Có chuyện tốt gì thế?” Trì Hồng Nhạn rất có hứng thú, rốt cuộc chuyện tốt gì có thể khiến Trì Kinh Hồng có vui vẻ đến thế.

“Em đoán đi!” Anh gõ nhẹ chóp mũi cô: “Nếu đoán được sẽ cho em hôn anh!”

Cô đặt lên môi anh một nụ hôn: “Em không đoán được.”

Trì Kinh Hồng ngồi xuống bên cạnh cô, tựa đầu vào vai cô.

“Hồng Nhạn, hôm nay anh rất vui, số liệu thống kê của khách sạn trong tháng này đều là tin tích cực, thành tích của khách sạn đang tăng lên, số lượng thành viên VTP đã tăng 9% so với năm ngoái. Tính cả vài khách sạn không lợi nhuận cũng đã bắt đầu có lãi, những số liệu đó đủ để làm cho Hội đồng quản trị có thể yên tâm tiếp tục triển khai chế độ CEO. Đến lúc đó, chờ sau báo cáo quý ba vào tháng Mười anh có thể đệ đơn từ chức lên Hội đồng quản trị, cùng… cùng cô ấy ly hôn, sau đó chúng ta có thể ở bên nhau, chân chính vui vẻ ở bên nhau.”

Trì Hồng Nhạn cúi đầu xuống.

“Sao thế? Hình như em không hài lòng lắm? Hửm?” Trì Kinh Hồng mất hứng nhìn thẳng vào Trì Hồng Nhạn.

“Sao có thể chứ?” Áp mặt lên mặt anh, ánh mắt dừng trên bức ảnh ông ngoại treo trên tường: “Kinh Hồng, rốt cuộc là em đã làm xấu anh, hay là anh làm xấu em?”

“Để anh nghĩ một chút, ừm…” Trì Kinh Hồng kéo dài âm thanh, “Chắc là anh đã làm xấu em đi! Thực ra em vẫn chưa biết phải không? Từ nhỏ anh đã là một tên xấu xa, khi sống ở nhà chú anh đã tranh giành sự ưu ái với con trai ông ấy, ở cô nhi viện, anh đã lập nhóm để xa lánh những đứa trẻ mà anh không vừa mắt, luôn lấy lòng các dì trong cô nhi viện, đối với em, anh chỉ xem em và ông như là bàn đạp, còn cả ngoan ngoãn đều là giả vờ, ở trường học, anh không thể tìm thấy một câu thật tâm trong số mười câu anh đã nói với bạn cùng lớp, sau lưng còn bàn tính, thân phận của người kia tốt hơn, nên anh muốn đặc biệt thân thiết với người đó.”

“Biết không? Bây giờ, đối thủ một mất một còn trên thương trường gọi anh là gì không? Trì Kinh Hồng là một con hồ ly với bụng dạ rắn Mạn Ba đen! Rắn Mạn Ba đen là loài rắn đứng đầu loại rắn độc, nghe nói máu của nó rất lạnh.”

Trì Hồng Nhạn bật cười: “Những người đó nói linh tinh, anh có chỗ giống rắn Mạn Ba chứ. Rõ ràng là rất đẹp trai!”

“Anh cũng cảm thấy vậy đó.”

“Kinh Hồng!”

“Ừ!”

“Chúng ta đưa mẹ Minh đến nơi tốt hơn khác nhé?” Mấy ngày nay, mỗi lần Trì Hồng Nhạn đến thăm mẹ Minh cô đều sợ hãi, sợ gặp phải Lệ Xuân Hiểu.

“Được, ngày mai anh đi làm thủ tục.”

Cuối tháng Chín, Trì Kinh Hồng bắt đầu bán cổ phiếu của mình, từ lúc gặp Trì Hồng Nhạn ở sân bay, anh đã bắt đầu dùng tiền gửi ngân hàng đầu tư vào cổ phiếu, hiện tại có thể nói là thu về rất tốt, ít nhất, có thể cam đoan Trì Hồng Nhạn cơm no áo ấm.

Trì Kinh Hồng cũng đã bắt đầu chuẩn bị đơn từ chức, chỉ chờ cuộc họp thường kỳ hàng quý vào tháng Mười tới, đến lúc đó, anh sẽ nộp đơn từ chức và tiến hành thủ tục ly hôn.

Thủ tục ly hôn! Đây là một đề tài nặng nề trọng tâm, nó có thể sẽ trở thành một quả bom hạng nặng, khiến cho Lệ gia sóng to gió lớn, nó có thể sẽ là một đòn đả kích trí mạng với Lệ Xuân Hiểu.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trì Kinh Hồng nặng như núi.

Trong phòng, Trì Hồng Nhạn phát hiện không thấy mẹ Minh đâu, hôm nay cô đưa mẹ Minh đến tiệm tóc, sau khi mẹ Minh cắt tóc xong, cô vừa đi tính tiền liền phát hiện mẹ Minh vừa đứng bên cạnh đã không thấy đâu.

Cô tìm xung quanh mấy lần vẫn không tìm được, hiện tại đầu óc Trì Hồng Nhạn trống rỗng, Thượng Hải rộng lớn như vậy, mẹ Minh lại thế, xe cộ như nước, bây giờ còn chưa đủ hai mươi bốn tiếng để có thể báo án, càng nghĩ cô càng sợ, càng sợ cô càng loạn, lấy điện thoại, bấm số của Trì Kinh Hồng.

Rất nhanh, Trì Kinh Hồng dẫn theo Lâm An chạy tới, anh nhờ Lâm An đi tìm vài người đến hỗ trợ, còn bản thân kéo cô đến gần đó tìm.

May mắn thay, chưa được bao lâu, viện điều dưỡng gọi điện tới, nói có người tốt gặp được mẹ Minh, người đó nhìn logo của viện điều dưỡng trên quần áo của mẹ Minh và đưa bà trở về.

Nhưng điều mà Trì Kinh Hồng không ngờ được người có lòng tốt kia lại chính là Ngô Trân Châu.

Mà Ngô Trân Châu không nghĩ mình sẽ gặp Trì Kinh Hồng ở đây, trong hoàn cảnh như vậy, anh nắm tay một người phụ nữ, người phụ nữ đó trông có chút quen mắt, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất thanh tao.

Cô ấy nói với Trì Kinh Hồng, “Kinh Hồng, anh đi cảm ơn vị tiểu thư kia đi, em đi xem mẹ Minh thế nào!”

Nói xong, người phụ nữa kia ôm chầm lấy bà lão nhặt được trong bãi xe kia, vừa khóc vừa cười.

Ngô Trân Châu kéo ánh mắt từ người phụ nữ kia sang người đàn ông trước mặt, trong lòng cười khổ, linh cảm của người phụ nữ thật đúng là linh nghiệm, đêm đó, Trì Kinh Hồng hẳn là gọi cho người phụ nữ này!

Trì Kinh Hồng không hề hoảng loạn như Ngô Trân Châu dự đoán, ngược lại, bộ dáng anh không gợn sóng, cũng đúng, đây mới là Trì Kinh Hồng.

“Trì Kinh Hồng, anh muốn giải thích tất cả điều này thế nào?”

“Theo những gì cô thấy đấy!” Anh nhàn nhạt trả lời.

Trì Kinh Hồng quan sát biểu hiện của Ngô Trân Châu, xem ra Ngô Trân Châu còn chưa biết Trì Hồng Nhạn là vợ của Tống Thư Nhiên, Trì Hồng Nhạn cũng là chưa từng gặp Ngô Trân Châu. Hiện tại, vẫn không nên cho Trì Hồng Nhạn biết thân phận của Ngô Trân Châu để tránh cô không được tự nhiên.

Mấy ngày nay, làm sao anh có thể không biết cô đang cố gắng cười, làm sao anh có thể không biết cô luôn tỉnh giấc vào nửa đêm, sau đó lẳng lặng ngẩng người.

“Để tôi đoán xem, là ngoại tình phải không? Đối tượng ái muội? Hay là kim ốc tàng kiều*?” Ngô Trân Châu tiến về phía Trì Kinh Hồng một bước, thực thế, cô không biết có bao nhiêu sợ hãi với vẻ mặt bình tĩnh lúc này của Trì Kinh Hồng.

*Kim ốc tàng kiều-金屋藏娇: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

Trì Kinh Hồng trầm mặc không nói, chỉ thoáng nhìn người phụ nữ kia một cái, rồi chậm rãi nói, cảm ơn cô đã đưa bà ấy trở về.

Lúc hai người kia mười ngón tay đan vào nhau, làm sao có thể công khai như vậy, liếc mắt nhìn người phụ nữ kia, trong lòng Ngô Trân Châu hừng hực lửa giận: “Trì Kinh Hồng, tôi tưởng anh sẽ không như vậy, tôi chưa từng nghĩ tới anh sẽ làm một điều ác tục nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài. Không, mọi người càng thích gọi tình nhân là hồ ly tinh hơn.”

“Ngô Trân Châu, rút lại ​​lời nói của cô mau, cô ấy không phải là hồ ly tinh.” Trì Kinh Hồng vẫn đè thấp giọng nói, nhưng ngữ điệu rõ ràng đã không vui.

Ngô Trân Châu nhìn xoáy Trì Kinh Hồng, đứng thẳng lưng, cô muốn nhìn thật kỹ tên của người phụ nữ kia. Vừa tiến lên một bước, tay cô đã bị nắm chặt.

Ánh mắt Trì Kinh Hồng lộ ra khẩn cầu nhìn cô.

Nếu Ngô Trâu Châu nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Trì Kinh Hồng chủ động nắm tay cô, cũng là lần đầu tiên nhìn cô bằng ánh mắt chân thành.

Mà không cần nói cũng biết, anh làm điều này vì người phụ nữ đó.

Người phụ nữ đó lại không phải là Lệ Xuân Hiểu.

- Hết chương 64-